Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Khi Dễ Cô


trước sau

Từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, căn bản không một ai dám đụng vào Thân Tống Hạo anh, dù chỉ là một ngón tay!

“Anh…Không được tới gần tôi!” Hứa Hoan Nhan bị sắc mặt Thân Tống Hạo dọa làm cô sợ hết hồn, rượu uống vào cũng bớt say mấy phần, cô nhìn thấy trong mắt Thân Tống Hạo bùng lên lửa giận, cơ hồ muốn đốt chết cô!

“Hứa Hoan Nhan, cô còn ra vẻ là thiếu nữ ngây thơ sao?” Anh ta nhếch môi khinh thường, đưa tay sờ vào bên mặt vừa bị cô tát, đôi mắt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn cô, vô lại nói: “Không phải trước kia tôi và cô đã có quan hệ rồi hay sao, bây giờ lại không muốn tôi chạm vào người nữa à?”

Anh ta đưa tay kéo cô lại ôm vào người, tuy là đang say rượu, nhưng vẫn dư sức dọa người!

“Đêm nay, Thân Tống Hạo tôi, trước mặt mọi người, ngay bây giờ muốn cô, xem thử cô có bao nhiêu phóng đãng?”

Anh ta giống như muốn dùng hết sức lực, đưa tay bóp mạnh cằm cô, Hứa Hoan Nhan cảm thấy đau quá, lo sợ trong lòng, tức thì nước mắt cô trào ra: ” Thân Tống Hạo, tên khốn kiếp, anh không biết xấu hổ, anh biến thái…” Cô khóc nức nở gắng sức mắng anh ta, nhưng trong lòng lo sợ không thôi, cô không thể nào tưởng tượng được, tình cảnh bị anh ta nhục nhã ngay trước mặt mọi người trong phòng này sẽ như thế nào!

“Đúng, tôi chính là một tên khốn kiếp không hơn không kém, vậy thì sao, cô làm gì được tôi?” Anh ta hung hăng nói, xoay người trực tiếp đưa tay quơ tất cả chai, ly rượu trên bàn xuống đất, tiếp theo anh ta cũng không nương tay đẩy ngã cô lên bàn…”Thân thiếu, anh uống say rồi, hãy về thôi!” Kỳ Chấn có chút không chịu nổi, muốn đi lên ngăn cản anh ta, lại bị Thân Tống Hạo đá một cước nặng nề vào ngang hông, Kỳ Chấn đau đớn mồ hôi túa ra, gập người lại, cả nửa ngày cũng không đứng lên được, tức giận không nói nên lời.

Hứa Hoan Nhan mở to hai mắt, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt giống như phát điên, cô đúng là không nên trêu chọc anh ta, cô không muốn sống nữa hay sao lại đi khuyên ngăn một người điên như anh ta?

Chiếc váy mỏng manh của cô bị xé toang ra, Hứa Hoan Nhan
hét lên một tiếng đưa tay che ngực lại, nước mắt trào dâng, cô cắn môi, căm hận nhìn anh ta chăm chú: “Thân Tống Hạo, cái tên điên này, đáng đời anh bị người ta bỏ rơi, người nào bị mù rồi mới quen với anh!”

Trần Nhị nghe cô nói như vậy, không khỏi bực mình, cô gái ngu xuẩn này, không thấy Thân thiếu bị cô kích động đến phát điên rồi sao, vào lúc này lại ngốc nghếch nói chuyện mà không biết lựa lời!

Quả nhiên, cô vừa nói xong, khuôn mặt anh ta tối sầm lại giống như có thể vắt ra nước, tất cả phụ nữ bên cạnh anh ta, bao gồm cả Tô Lai muốn gì được đó, lúc nào cũng ngoan ngoãn, dịu dàng đối với anh, tại sao chỉ có cô, Hứa Hoan Nhan, tánh tình quật cường, lời nói lại cay nghiệt, khiến cho người ta không khỏi nhức đầu!

A Dương và Trần Nhị liếc mắt nhìn qua cô một cái, không khỏi có chút lo lắng, thoạt nhìn cô có vẻ ngây ngốc và yếu đuối, không biết Hứa Hoan Nhan cô có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của anh ta hay không… “Thân…” A Dương thử lên tiếng muốn ngăn lại, lại bị Thân Tống Hạo xoay mặt lại lớn tiếng rống lên: “Tất cả cút hết ra ngoài! “ Trần Nhị dĩ nhiên biết tánh tình ngang ngạnh của Thân Tống Hạo, anh bất đắt dĩ buông tay, kêu mọi người còn đang sững sờ ở trong phòng cùng lui ra ngoài.

Chỉ thấy cánh cửa đóng ầm một tiếng, tim Hứa Hoan Nhan đập nhanh mấy cái, cô quyết không chịu yếu thế, ngẩng đầu nhìn lại anh ta: “Thân Tống Hạo, anh thấy thú vị khi bắt nạt người yếu đuối như tôi đây sao?”

“Bắt nạt? Cô đừng quên cô đã bán cho tôi sáu tháng, tôi lúc nào muốn cô, cô có thể phản kháng lại sao?” Anh ta nhìn cô nói, trong miệng phảng phất hơi rượu, tùy tiện cởi áo khoác vất qua một bên, thân thể hắn lướt tới, đè lên người cô, hung hăng mở miệng….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện