“Nếu em tin tưởng anh trong sạch, như vậy anh sẽ tiếp tục. Còn nếu trong lòng em có gút mắc,
anh sẽ không động đến em, anh không muốn làm em hối hận.”
Anh còn không thuyết phục được bản thân mình, huống hồ đi thuyết phục Nhan Nhan tin tưởng mình.
“Em không biết.... Em cũng muốn tin tưởng.” Hoan Nhan nằm trong ngực anh: “Em hỏi anh, thật là anh không có làm gì không?”
“Không có Nhan Nhan, trừ phi anh bị người đánh ngất xỉu, mất trí nhớ. Anh tuyệt đối không nói dối một câu.”
"Chúng ta quên chuyện này đi.” Cô hôn nhẹ môi anh: “Đừng để em nhìn thấy lần nữa.”
Bỗng nhiên cô như con mèo nhỏ, phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào. Hai tay
Thân Tống Hạo mạnh mẽ ôm lấy thân hình cô , xoay người đè lên trên. Con ngươi sáng quắc như ngọn lửa lớn, cơ hồ muốn thiêu cháy cả người cô.
Hoan Nhan như muốn tan chảy trong ánh mắt ấy, thế nhưng anh lại càng tà ác
mở miệng dán bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non: “Không thể sinh nữa cũng không sao, một mình Noãn Noãn là tốt nhất. Anh sẽ cưng chiều con đến tận
trời, ai cũng đừng mong khinh dễ con gái anh. Anh cũng không cần thêm
con nữa, tiết kiệm cho anh bớt sử dụng đồ chơi này, miễn cho em phải
chịu nhiều cực khổ. Cả nhà chúng ta ba người, có chết cũng chung một
chỗ!”
“Em thì có cực khổ gì? Sinh đủ rồi, vậy thì anh học Kỳ Chấn đến bệnh viện thắt lại đi!”
“Ha, đàn ông cũng có thể thắt lại sao? Vậy chức năng kia có bị yếu kém đi không?” Anh lại càng mập mờ thì thầm bên tai cô.
Hoan Nhan không dám nhắm mắt, cô tuy say nhưng trong đầu vẫn còn tỉnh táo.
Cô sợ, cô sợ anh từng chung đụng thân mật với người phụ nữ khác.
Thế mà đêm nay, động tác của anh không giống ngày thường. Anh thô lỗ và
cuồng dã, liên tục mấy lần đều làm cô đau, đau đến rơi nước mắt.
“Không cho gặp lại Tống Gia Minh!” Anh nắm lấy eo nhỏ của cô, mồ hôi đầm đìa
nhưng vẫn bá đạo tuyên bố: “Không cho em gặp lại anh ta, em đồng ý
không?”
Đêm nay anh quá mức mãnh liệt, không biết thương hương
tiếc ngọc chút nào. Hoan Nhan muốn đẩy anh ra, nhưng anh cứ dây dưa quấn chặt lấy cô như thế, hình như không biết mệt mõi là gì!
Cô thề nếu cô dám không gật đầu đồng ý, người đàn ông này sẽ đem cô chơi đùa đến chết!
Nhìn thấy cô gật đầu đồng ý, lúc này anh mới chịu dừng ôm sát cô, lưu luyến
hôn thật sâu. Chiến sự kết thúc, cô nằm trong ngực anh một chữ cũng
không muốn nói, mệt đến thở không ra hơi.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
“Em bây giờ bản lĩnh lắm rồi, phải không?” Hơi thở anh vẫn còn dồn dập. Đôi mắt đột nhiên nheo lại, cười nhìn cô: “Trước kia đều là anh ra ngoài
trêu hoa ghẹo nguyệt, có người phụ nữ nào dám giống như em vậy, nói
không cần là không cần, thỉnh thoảng còn chơi trò mất tích. Hứa Hoan
Nhan, em thật có bản lĩnh, đem anh ăn sạch sành sanh!”
Hoan Nhan mặc kệ, thật lâu sau mới lườm anh: “Anh cũng biết là mình trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”
“Có phải nãy giờ làm vẫn chưa đủ....” Anh nghiêng người muốn bò lên, Hoan
Nhan tức giận trừng mắt nhìn anh: “Em mệt chết rồi, em muốn ngủ!”
“Không đươc rời bỏ anh.” Anh ôm cô sát vào trong ngực, lấy chăn trùm kín hai người, lẩm bẩm nói.
“Được.”
“Cho dù trời có sập xuống, em cũng phải cùng anh chết chung một chổ. Nếu em
dám đi tìm đàn ông khác, nói cho em biết, tới một người giết một người,
tới hai người giết hai người. Dù sao tiểu gia như anh cái gì không thiếu chính là tiền!”
“Tối nay anh làm sao vậy, mở miệng ra là tiểu gia, tiểu gia. Vậy em là cái gì?”
Hoan Nhan trừng anh, nhưng không nghĩ một câu nói đó đã làm cho người nào đó máu huyết sôi trào. Ngắm nghía bộ ngực của cô, trong miệng lại ô ô hai
tiếng: “Ồ, bộ ngực này cũng không phải nhỏ mà....”
Hoan Nhan quơ
lấy gối đầu liên đập tới, miệng thì la lên: “Thân Tống Hạo, em biết ngay anh là người xấu xa, vô lại, sa đọa không biết xấu hổ!”
Thân
Tống Hạo bị cô tấn công mạnh mẽ nhưng không đỡ lại. Trên mặt bị đập
trúng hai cái vậy mà vẫn vui vẻ, nét mặt gian xảo nhìn cô: “Bà xã, bà
xã, Noãn Noãn đến kìa. Em không có mặc đồ, coi chừng bị cảm lạnh....”
Hoan Nhan bị dọa đến sửng sốt, mãi lâu sau mới phản ứng kịp vội chui vào
trong chăn, lộ ra nửa đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ. Quả nhiên là khi
nãy cô không có khóa cửa, con bé Noãn Noãn đang đứng ngay cửa phòng
trong miệng đang cắn ngón tay, nhìn xem vợ chồng hai người họ đại chiến! diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Trong nháy mắt, Hoan Nhan nghĩ thật
muốn đi tìm chết. Một lúc lâu sau, đang muốn kêu con gái, thì Noãn Noãn
lắc lư thân hình mũm mĩm đi tới: “Ba, mẹ mới vừa rồi chơi trò đánh giặc
phải không, con cũng muốn chơi.”
Hoan Nhan sắc mặt càng
trắng
hơn, cô giơ tay ngăn con gái không cho bò lên giường, cố ra vẻ nghiêm
nghị: “Ba con mới vừa rồi phạm lỗi nên mẹ phạt ba. Noãn Noãn ngoan đi
ngủ lại đi, bằng không ngày mai không dẫn con ra ngoài ăn kem.”
“Noãn Noãn muốn ngủ chung với ba mẹ.” Noãn Noãn lém lĩnh nhìn mặt Thân Tống
Hạo nói, như thể cô bé biết nếu mình mà làm nũng, thì ba phải chấp thuận thôi.
Không ngờ hôm nay ba lại cùng một phe với mẹ, bộ mặt phớt
tỉnh nhìn cô bé nói: “Cục cưng ngoan nào, về phòng ngủ đi. Ba và mẹ còn
có chuyện phải làm, trẻ con không thể ở đây nhìn, nếu không sẽ bị chảy
máu mũi...”
Noãn Noãn nghe nói bị chảy máu mũi thì sợ quá, thân
hình đang nằm úp sấp trên giường liền rụt lại. Quắt cái miệng nhỏ xoay
người chạy ra khỏi phòng: “Ba, mẹ không ai thương con cả, con không phải là cục cưng của ba mẹ. Con muốn đi tìm anh Hiền Trữ... Hu hu....”
Hoan Nhan vừa nhìn thấy dáng vẻ con gái liền mềm lòng muốn chạy theo, nhưng
Thân Tống Hạo đã giơ tay giữ cô lại: “Noãn Noãn đã hơn sáu tuổi rồi,
không thể ngủ chung với chúng ta. Hơn nữa, cục cưng chúng ta đang giả vờ khóc đấy!”
“Hay là em qua đó ngủ chung với con?” Hoan Nhan vẫn
lo lắng. Thân Tống Hạo làm sao chịu, mỡ dâng tới miệng mèo còn để vuột
mất sao? Anh nghiêng người hôn cô: “Em dám đi, anh lập tức tiếp tục
làm.”
Hoan Nhan bực bội, nhưng nghĩ lại mình vừa uống rượu, không ngủ chung với con gái thì tốt hơn. Không thể làm gì khác đành phải nhìn Noãn Noãn đóng cửa bỏ đi về phòng, trầm trầm thở dài một hơi: “Kiếp
trước em thật sự mắc nợ anh!”
“Còn anh kiếp trước nữa mắc nợ em.” Anh ôm cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên những dấu hôn của anh lưu lại trên người cô. Xanh xanh tím tím, đều do anh quá sức mạnh mẽ, cũng bởi
vì anh đối với cô ham muốn giữ lấy thật sự quá lớn
d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn..
“Thật ra thì vẫn là anh nợ em nhiều
hơn...” Anh chợt nói, để cho cô tựa vào khuỷu tay của anh: “Nhan Nhan,
em đã chịu nhiều khổ sở như vậy. Trong lòng đau khổ, trên người cũng
chịu khổ cực nhiều như vậy. Nhưng em không biết, anh lại càng đau khổ
hơn. Giây phút khi anh hiểu rõ lòng mình, anh chỉ toàn tâm toàn ý yêu
em, đến khi quay lại với em thì lại lo được lo mất. Trước đây thì có
Tống Gia Minh, sau nữa là Tằng Á Hi, bây giờ Tống Gia Minh quay lại theo đuổi em... Sao lại có nhiều người thương, người thích em thế cơ chứ.
Còn anh chỉ có mỗi mình em.”
“Cũng rất nhiều người thích anh mà.” Cô bất mãn, anh có bệnh hay quên ghê gớm thật. Mới đó mà đã quên mất Thái Minh Tranh.
“Những người phụ nữ kia thích anh, nhưng một chút cảm giác anh cũng không có.
Cho nên ngay cả khả năng rung động cũng không thể. Còn em lại khác, em
và Tống Gia Minh là mối tình đầu yêu nhau sâu sắc. Á Hi thì yêu em suốt
năm năm sống chết không rời xa. Mỗi người đều là đối thủ nặng ký đối với anh. Anh vừa hơi buông lỏng một tí, em bị người khác đoạt đi cũng không hay. Cuộc sống kiểu này đúng là hành hạ tinh thần người ta, giống như
em lúc trước vậy.
“Em nào có tốt số như vậy, đáng để người khác
thương nhớ. Mấy người kia chẳng qua vì không đạt được như ý muốn nên mới cố chấp vậy thôi.”
“Trái lại em cũng hiểu mà, những người
phụ nữ kia cũng không phải thật tình thích anh. Họ thích thân phận của
anh, địa vị, tiền tài của anh, thích nhà xe của anh, thậm chí là khuôn
mặt của anh. Người thật tâm yêu anh, thích anh chỉ có em...”
“Giờ anh mới biết sao...” Hoan Nhan cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi. Mặc dù cô rất vui khi nghe những lời này, nhưng cũng chỉ lầu bầu vài tiếng,
gối vào tay anh ngủ mất.