Cô lại chợt khóc nhớ tới nhiều năm trước, khi anh đeo chiếc nhẫn vào
ngón tay cô đã từng nói những lời tâm tình ngọt ngào. Chuyện cũ như gió
thổi, đuổi theo cũng không kịp. Cái móc kéo này không sáng lại như
trước, giống như anh và cô cũng không thể trở lại như lúc ban đầu.
Cô bỏ chiếc nhẫn vào trong rồi đóng nắp lại, nhưng còn cái móc kéo....
Chần chừ một lát, sau đó tháo sợi dây từ trên cổ xuống. Ban đầu dự định
cùng Á Hi chung sống cả đời, cô vẫn không vứt bỏ cái móc kéo nhìn không
đáng giá đó, nhưng bây giờ cuộc sống nhìn vào có vẻ êm đẹp hạnh phúc,
không mảy may gợn sóng thì cô lại muốn tự tay ném nó đi.
Móc kéo
nho nhỏ kia bịch một tiếng rơi vào bồn cầu. Sợi dây đỏ ở trong nước chảy xoay tròn một hồi lâu, chỉ thoáng chốc liền biến mất.
Hoan Nhan
ngồi trên mặt đất vòng tay ôm hai đầu gối hồi lâu, mới mệt mõi chống hai chân đứng lên đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài. Nhìn thấy trợ lý Trần
cùng một bác sĩ đang đứng ở trong phòng, cô áy náy nở nụ cười: “Thật
ngại quá, để hai vị chờ lâu.”
“Trợ lý Trần, tôi đã không sao rồi, làm phiền anh đưa bác sĩ về giúp tôi.” Trợ lý Trần thấy vẻ mặt cô khó
coi, cũng không dám nhiều lời, gật đầu đồng ý đưa bác sĩ đi ra. Trong
phòng một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh. Hoan Nhan cả người run rẩy. đã qua nửa giờ anh vẫn chưa trở lại. Cô chợt không muốn ngồi đây chờ đợi,
liền kéo cửa phòng làm việc bước ra ngoài.
Cửa thang máy sắp đóng lại, cô mơ hồ nghe được giọng nói hống hách mà quen thuộc vang lên:
“Tôi tới tìm con trai tôi, các người ở nơi này vướng chân vướng tay, cẩn thận không tôi nói với con trai tôi cho mấy người nghĩ việc...”
Hoan Nhan thở nhẹ một hơi, thật may là cô đã đi ra, bằng không gặp mặt Thích Dung Dung không biết bà ta lại nói lời khó nghe gì nữa. Nếu như có thể, cả đời này cô cũng không mong gặp mặt người mẹ chồng này.
Mới ra khỏi thang máy đi đến bên ngoài công ty định lên xe, Thân Tống Hạo thở
hổn hển chạy đuổi theo. Vừa nhìn thấy cô, anh lập tức chạy qua..
Anh kéo tay cô, hơi van xin nhìn cô mở miệng nói: “Nhan Nhan em đừng đi. Em mà đi rồi anh cũng không có tâm tình làm việc, không bằng cùng em về
nhà hay hơn.”
Hoan Nhan bất đắc dĩ liếc nhìn anh: “Em thấy hơi
mệt chút, vậy buổi trưa em sẽ về.” Cô quay người lại liền thấy Thích
Dung Dung duyên dáng sang trọng bước ra, cũng không lại gần nói chuyện,
nhìn hai người họ một cái cười như không cười lên xe rời đi...
Hoan Nhan bị nụ cười của bà ta làm cho sợ hãi, cô cúi thấp đầu theo bản năng nắm tay Thân Tống Hạo: “Đi vào thôi...”
Anh bận rộn nhiều việc, suốt cả buổi đều không ngớt người các cấp quản lý
vào báo cáo công việc. Lúc xử lý công việc, thái độ anh nghiêm túc hẳn
lên. Cẩn thận tỉ mỉ, xử lý mạch lạc gọn gàng lại nhan chóng. Hoan Nhan
ngồi ở xa xa, đang bưng tách cà phê xem tạp chí, im lặng không lên
tiếng. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu ngước nhìn anh một chút. Anh ngồi ở đó
khuôn mặt nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp, chăm chú cẩn thận ghi ý kiến vào các tài liệu. Có lúc có người vào báo cáo công việc, giọng nói của
anh to rõ ràng, kiên định dứt khoát khác với giọng nói nhẹ nhàng khi trò chuyện với cô. Hoan Nhan không khỏi bội phục, có thể ngồi vào chổ này
kiên trì đến giờ, quả thật anh phải chịu nhiều khổ cực, bỏ ra không ít
công sức, tâm trí.
Tới giờ nghĩ, anh đóng bút lại ngẩng đầu lên,
nhìn thấy cô đang cắn cái muỗng ngẩn ngơ nhìn anh, không khỏi cười nhẹ
lên tiếng: “Bà xã, lại đây.”
Lén nhìn lại bị bắt tại trận, Hoan
Nhan lúng túng bỏ tách trà xuống bàn. Cô đi tới bên cạnh bàn, anh đưa
tay kéo cô ngồi lên đùi mình: “Em buồn chán lắm phải không?”
Hoan Nhan lắc đầu, anh làm việc cực khổ để nuôi gia đình như vậy, cô không
phụ giúp anh được chuyện gì, trong lòng thật hết sức áy náy.
“Em theo anh đến đây chắc cực kỳ buồn tẻ.” Anh cúi đầu hôn cô một cái: "Sắp tới sinh nhật em, anh có món quà tặng em."
"Qùa gì vậy anh?" Trong thâm tâm cô có một hy vọng nho nhỏ, không biết có phải chiếc nhẫn đó không?
"Bí mật." Thân Tống Hạo cười ôm chặt eo cô, giọng nói có hơi buồn buồn:
"Trước lúc chúng ta ly hôn, anh chưa từng chúc mừng sinh nhật em, cũng
không có tặng quà. Lần này anh muốn bù đắp lại cho em thật nhiều."
"Em chỉ muốn được vĩnh viễn sống cùng anh." Hoan Nhan chợt ôm cổ anh, trước nay cô chưa từng lo sợ nghi hoặc bất an, cảm giác có ôm chặt anh như
vậy hình như cũng vẫn không chắc chắn điều gì. Nếu có thể, nếu như trên
thế giới có một loại thuốc uống vào, hai người bất luận thế nào cũng
không chia xa thì tốt biết mấy.
"Anh mãi mãi sẽ ở cùng với em."
Anh ôm lấy thân hình đang run rẩy của cô, không hiểu sự lo lắng của cô
bắt nguồn từ đâu. Trong lòng khao khát muốn giải thích rõ chuyện những
dấu hôn kia với cô, nhưng anh không muốn giữa lúc hai người
đang tâm sự
hạnh phúc, lại nhắc tới người phụ nữ khác.
Huống hồ, người phụ nữ kia không đáng để nhắc tới.
Lúc đó đang là giữa trưa, nắng ấm mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh
lên khuôn mặt anh một quầng sáng dịu nhẹ. Hoan Nhan nhìn anh, người đàn
ông này cô đã từng yêu, muốn cùng anh cả đời bên nhau. Người đàn ông đã
từng tổn thương cô nhiều lần, nhẫn tâm vứt bỏ cô, quay đầu lại yêu người phụ nữ của anh ấy. Giấy phút này, cô hoàn toàn tha thứ cho anh, muốn
một lần nữa làm lại từ đầu cùng anh sống trọn kiếp này.
"Anh nhớ
kỹ..." cô chợt đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh: "Trừ phản bội, trừ có người khác bên ngoài, bất luận anh làm cái gì em đều không bỏ anh mà đi, cũng có thể tha thứ cho anh. Nhưng nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, có
lỗi với tình cảm của chúng ta, có lỗi với người nhà, dù chỉ một lần, em
tuyệt đối sẽ không quay lại..."
Thân Tống Hạo lập tức đưa tay lên che miệng cô: "Em không cần phải nói những lời này, bởi vì anh không
bao giờ làm những chuyện đó."
"Được, chờ công việc của anh ổn định rồi chúng ta sẽ đi du lịch, sau đó... Kết hôn lại thôi."
Hoan Nhan cười, dưới ánh mặt trời nụ cười cô mang theo nước mắt chợt lóe.
Thân Tống Hạo ôm cô thật chặt, sau đó một nụ hôn nồng nà rơi xuống đôi
môi cô thật lâu sau mới chấm dứt. Anh ghé vào tai cô nhẹ nhàng thì thầm: "Những lời này nên để anh nói.... Nhưng mà, anh thật sự rất vui!"
Ngày từng ngày trôi qua, chậm chạp như sên bò trên cây, là bởi vì Hoan Nhan đang thiết tha ngóng chờ sinh nhật sắp đến của mình.
Ka Ka khỏi bệnh đã xuất viện, vì thân thể vẫn còn suy nhược thỉnh thoảng
vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra. Văn Tĩnh và cô dứt khoát không cho Ka
Ka rời đi. Thân Tống Hạo thì đã sớm tìm mua một khu nhà để a Chí và Ka
Ka ở đó. Hơn nữa còn kêu a Chí vào công ty của mình làm việc ở bộ phận
bảo vệ.
Buổi sáng, Thân Tống Hạo có một cuộc họp lớn. Hoan Nhan
một mình ngồi trong phòng làm việc buồn chán xem báo, điện thoại di động để chế độ im lặng. thật lâu sau cô nhìn vào màn hình điện thoại mới
phát hiện có một dãy số lạ gọi đến, có tất cả năm cuộc gọi nhỡ từ số máy này.
Trong lòng hơi lo sợ, sợ là ở trường học của Noãn Noãn hoặc là người nào đó gọi tới có chuyện gì. cô lập tức nhấn phím gọi lại số
máy đó. Bên kia liền bắt máy, là giọng nói của một người tự xưng là y
tá, người này nói là bạn của cô nhờ gọi điện giùm. Hoan Nhan không kịp
suy nghĩ nhiều, đoán là Ka Ka lại phát bệnh nữa. không kịp chờ báo cho
Thân Tống Hạo, cô vội vã chạy ra khỏi công ty, bắt xe đến bệnh viện theo lời hướng dẫn của y tá đó.
Hoan Nhan đi thẳng tới khu điều trị
nội trú, bên cạnh khu lầu đó là một vườn hoa quả, mùa đông cây trong
vườn rụng trụi lá nên nhìn có vẻ xơ xác. cô cắm đầu chạy lên lầu theo
lời chỉ dẫn, lại ngạc nhiên phát hiện nơi đó là khoa sản, không lẽ Ka Ka có thai?
Hoan Nhan đầy một bụng thắc mắc, đi tới phía ngoài phòng bệnh gõ cửa: "Ka Ka, tớ vào được không?"
Trong phòng truyền đến giọng nói lanh lảnh: "Vào đi." Hoan Nhan đẩy cửa bước
vào. Đối diện cửa sổ có một gốc cây thật to, che khuất hơn phân nửa cửa
sổ. Trong phòng hơi tối mờ mờ, nhưng cô thấy rõ ràng một người phụ nữ
thân hình mập mạp. Là người đã lâu không có tin tức gì, Thái Minh Tranh!
"Là cô?" Hoan Nhan thật bực mình, cô tức giận thốt ra hai chữ xong tính
xoay người bước ra. Thái Minh Tranh bình tĩnh nhìn cô, chỉ chua xót mở
miệng nói: "Hứa tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút có được không?"
"Có cần thiết phải nói?" Hoan Nhan lạnh lùng nói, một tay để trên cánh cửa. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại trở thành như
vậy, đối với người không thích, lời nói có thể lạnh nhạt vô tình.