Thái Minh Tranh không dám tin ngẩng đầu lên, cô mừng rỡ nhìn lại Thân
Tống Hạo. Cái loại vui mừng như điên này sắp nhấn chìm cô. Thậm chí còn
chưa từng ôm ảo tưởng, cơ bản là không dám tin, Thân Tống Hạo thế mà lại tuyên bố đứa bé là con của anh, còn phải đám cưới với cô...
“A Hạo...” Thái Minh Tranh kích động, toàn thân run rẩy. Không nghĩ, Thân Tống Hạo bất ngờ buông tay cô ra: “Anh vào thăm ba.”
Thân Tống Hạo xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý đến Thái Minh
Tranh bước chân vụng về đuổi theo anh. Thích Dung Dung nhìn nét mặt thâm thúy của Thân Tử Kiện, lật đật đỡ Thái Minh Tranh: “Thái Minh Tranh,
con đi đứng cẩn thận kẻo động đến bào thai. A Hạo lo lắng cho bệnh tình
của ba mình nên mới lật đật đi nhanh như vậy. Con đừng có gấp, đi từ từ
thôi. Vợ chồng son tụi con mấy ngày không gặp mặt rồi, mẹ biết con nhớ
nó. Tối nay mẹ vào trông chừng ba, để a Hạo về nhà với con.”
Thích Dung Dung thân mật nói xong, liền đỡ cô chậm rãi đi về phía trước. Nhìn thấy Thân Tử Kiện há mồm trợn mắt nhìn hai người thân thiết đi đến bên cạnh, Thích Dung Dung không khách khí mở miệng nói: “Xin mời tránh
ra, coi chừng đụng phải bụng con dâu tôi!”
Nét mặt Thân Tử Kiện tái xanh tránh qua một bên, nhìn Thích Dung Dung đỡ Thái Minh Tranh diệu võ giương oai bước xa. Mặt hắn trắng bệch, tức
giận quay mặt nhìn người đàn ông đứng phía sau mắng: “Tại sao một chút
tin tức về đứa nhỏ này mà các người cũng không biết?”
“Thân tổng...” Gương mặt người đàn ông cũng bực tức, tin tức mà họ tra
được từ trước đến giờ đều là, Thân Tống Hạo và Nhan Nhan tình cảm thắm
thiết như hình với bóng. Trời ạ, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một
người phụ nữ khác có con với Thân Tống Hạo, khiến bọn họ lúng túng trở
tay không kịp. Có chết cũng không tin được, hai người này gặp mặt lúc
nào, cái thai cũng được bảy tháng rồi, bọn họ cũng khéo giấu kín chuyện
này.
“Biến đi! Cút! Cút! Cút!... Đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa!” Thân Tử
Kiện không kiên nhẫn hét to, quay người bước ra khỏi bệnh viện.
Hoan Nhan nhìn xuyên qua tấm kính nhỏ gắn trên cánh cửa, thấy bóng người phía ngoài chuyển động dần dần đi mất. Trong ngực cô như có một khối
sắt nặng nề, hình như lặng lẽ nhẹ bớt đi một chút. Nhúc nhích thân hình
cô cảm thấy toàn thân tê cứng, từng cái khớp xương khẽ vang lên ken két.
Hoan Nhan di chuyển bước chân, mở khóa cửa đi ra ngoài. Vài bệnh nhân
chậm rãi bước trong hành lang, thỉnh thoảng có vài y tá bưng khay đựng
thuốc cùng bác sĩ bước vội vàng. Phòng bệnh của ba ở kế bên, đi vài bước thì tới. Cô đứng phía ngoài cửa, không bước vào. . Anh đang ở trong
phòng, Thái Minh Tranh cũng có mặt ở trong đó.
Cả nhả bọn họ năm người, vui vẻ hòa thuận, mình tiến vào làm gì? Muốn
Thích Dung Dung lại châm chọc khiêu khích? Hay nhìn nét mặt thắng lợi
của Thái Minh Tranh? Hoặc là dáng vẻ đau khổ, đầy oán trách của Hạo?
Cô không có dũng khí bước vào, đây là con đường do cô quyết định, cô
không trách được ai. Nếu như anh hận cô, oán cô, sau này không để ý tới
cô nữa, cô cũng không giận anh dù là một chút.
Cô đứng ngoài cửa rất lâu, cảm thấy đau khổ, trong lòng bất đắc dĩ và vô lực.
Thân Tống Hạo đứng ở trong phòng cũng không nói lời nào, còn tâm trạng
vui mừng của Thái Minh Tranh cũng từ từ bớt đi, dần dần bắt đầu lo lắng.
Anh ấy làm như vậy, không phải thật tâm đối đãi tốt với cô, một chút
thiện cảm cũng không. Chỉ bởi vì tình thế bức bách tới bước này... Vận
khí cô tốt mới có được hạnh phúc bất ngờ này.
“A Hạo,ba thật có lỗi với con...” Thân Thiếu Khang nhìn về hướng con
trai đang đứng thẳng lưng, ông biết trong lòng anh rất khó chịu. Anh
chịu khuất phục là do công của Nhan Nhan. Ông thật vô dụng, cả đời tầm
thường không chí tiến thủ, đến bây giờ sắp chết lại vẫn bức bách con
trai mình phải ra quyết định hèn hạ như vậy, nếu ông có bản lĩnh, đủ thủ đoạn thì ông nhất định không để cho con trai phiền toái đến thế.
Hai mắt mờ đục của Thân Thiếu Khang nhìn quanh, xẹt qua mặt Thích Dung
Dung, rồi dừng lại trên mặt Thái Minh Tranh: "Minh Tranh à, sự tình đên
bước này, tạm thời ủy khuất cô, trước không danh không phận mà đã sinh
con. Nghe Dung Dung nói thân thể cô không tốt. Vậy đi, sau khi sinh đứa
bé ra, đi kiểm tra sức khỏe giám định gien, nếu quả thật là đứa bé của
nhà họ Thân, như thế..."
Thân Thiếu Khang nhìn thấy Thân Tống Hạo xoay người lại, lời nói nửa chừng bị nghẹn lại trong miệng mình.
"Ông nói bậy bạ gì thế, đứa nhỏ trong bụng Minh Tranh thật sự là của A
Hạo. Còn làm kiểm tra giám định gien gì chứ, đứa bé nhỏ như vậy, tôi
không muốn nó phải chịu tội!" Thân Tống Hạo còn chưa mở miệng, Thích
Dung Dung đã bất mãn phản bác trở lại.
Thân Tống Hạo lạnh lùng quét mắt qua hai người phụ nữ đối diện. Một tâm
thần thấp thỏm, đầu cũng không nhúc nhích, một như cũ khí thế bừng
bừng.
Anh thong thả bước lại gần, gắt gao nhìn chằm chằm Thích Dung Dung. Sau
một lúc lâu, khi cô nhấp nhổm ngồi không yêu anh mới lạnh lùng cười.
Phút chốc đôi mắt tối sầm lại không nhanh không chậm anh nói: "Kiểm tra
giám định gien tất nhiên phải làm, Thân thị không thể rơi vào tay con
gái tôi, đương nhiên cũng không thể rơi vào trong tay một đứa bé lai
lịch bất minh."
Anh cố tình nói nhấn mạnh bốn chữ lai lịch bất minh. Qủa nhiên cả người
Thái Minh Tranh run rẩy, đầu cúi xuống càng thấp, trong lòng Thân Tống
Hạo càng thêm khẳng định.
"A Hạo, sao con có thể nói như vậy. Nói như thế đối với Minh Tranh quá
không công bằng, người ta chịu nhục vì nhà họ Thân chúng ta, đến danh
phận cũng không cần. Tại sao cha con các người còn muốn kiểm tra giám
định cái gì?" Thích Dung Dung nhìn thấy nét mặt khó coi của Thái Minh
Tranh không tránh khỏi bất mãn lẩm bẩm...
"Đừng tưởng bà làm chuyện tồi tệ gì mà tôi không biết, ngay cả người nào đó lén lén lút lút bò lên trên giường đàn ông cũng nên lường trước hậu
quả. Tôi nhịn đủ rồi, hai người đừng thấy được nước mà lên mặt! Trước
mặt ba, tôi không muốn nói nhiều. Thích Dung Dung, tôi cho bà biết đây
là lần cuối cùng!"
Cuối cùng nhịn không được, anh tức giận chỉ tay vào mặt Thích Dung Dung, gằn giọng nói. Nếu không phải vì bận tâm bệnh của ba hiện tại đến thời
kỳ cuối, lời nói của anh còn ác độc hơn mấy phần.
"Thiếu Khang, ông nhìn con trai ông đi..." Mắt thấy Thân Tống Hạo sắp
bước ra cửa, nét mặt Thích Dung Dung ra vẻ bi thương, muốn lôi kéo ông
trách móc.
"Đủ rồi!" Thân Thiếu Khang tim chợt đập nhanh, hơi thở khó khăn hơn. Cái nhà này bị bà ấy nháo tới không biết thành cái dạng gì nữa rồi. A Hạo
không muốn gặp mặt bà ấy, vậy mà còn không biết hối hận. Nếu Thân Tống
Hạo quyết tuyệt, những ngày sau này bà ấy làm sao sống đây?
"Minh Tranh, trước cháu về nghỉ ngơi cho tốt. Bác và bác gái có chút
chuyện phải bàn." Thân Thiếu Khang phất tay một cái, ý bảo Thái Minh
Tranh đi ra ngoài.
Thái Minh Tranh đang đứng ngồi không yên, hận không thể mau chóng rời
khỏi đây. Nghe Thân Thiếu Khang nói như được ban ân, cô lập tức đứng lên cáo từ. Thích Dung Dung còn tự mình đưa ra ngoài, dặn tài xế đưa cô về
tận nhà.
Đợi khi bà quay vào, Thân Thiếu Khang mới thở dài đưa tay kéo bà ngồi
lại bên giường mình: "Bà làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng a Hạo tức
giận cũng phải thôi. Sự thật như thế nào chỉ có bà và Minh Trang mới
biết, người nhà họ Thân chúng ta cũng không ngu ngốc. Không phải là tôi
đa nghi, cũng không phải tôi không nhìn nhận đứa bé này, dù sao bà... Bà không nghĩ thử xem, hai đứa tụi nó chung đụng có mấy lần, làm sao xác
định đứa nhỏ trong bụng Minh Tranh là của a Hạo? Nói cách khác, có phải
cô ấy vì muốn thuận lợi gả cho a Hạo nên phải có bằng được đứa bé này.
Mà để có được đứa bé này, cô ấy sử dụng thủ đoạn gì làm sao bà biết
được?"
Hiển nhiên Thích Dung Dung không đồng ý lời nói của Thân Thiếu Khang, bà vẫn có lòng tin đối với Minh Tranh. Đã nhiều năm rồi, con bé này vì a
Hạo vẫn không có bạn trai, không kết hôn. Tại sao vì muốn có đứa nhỏ dám làm ra chuyện táng tận lương tâm?
Thân Thiêu Khang bất đắc dĩ thở dài: "Thân thể tôi không tốt, chống đỡ
đến ngày hôm nay đã hết sức rồi. Dung Dung à, bà đừng nghĩ tính kế gì
với a Hạo nữa. Tôi chết đi, quan hệ của bà và con trai lại tệ như vậy,
tôi làm sao yên lòng nhắm mắt?"
Nét mặt Thích Dung Dung thay đổi, bà không tự nhiên nhìn lại Thân Thiếu
Khang: "Ông chết cái gì mà chết. Ông mới bao nhiêu đó tuổi không chết
được đâu. Hơn nữa, tôi cũng không cho phép ông chết."
Thân Thiếu Khang vỗ nhẹ vào tay bà, nhắm hai mắt lại, "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ một lát. Bà cũng đi nghỉ đi."