Hoá ra nếu bị người khác hiểu lầm, hắt nước bẩn vào người có
cảm giác thật khó chịu. Đột nhiên anh nhớ tới hồi ly hôn Hoan Nhan,
ngày ấy anh cũng đã hiểu lầm cô vụng trộm chiếm đoạt những đồ
trang sức đeo tay làm từ ngọc quý kia... không khỏi cũng có chút áy
náy, muốn nói với cô một câu, rất nghiêm túc nói một câu: “ thật xin
lỗi.”
Anh cầm điện thoại di động vừa định gọi thì tiếng chuông điện
thoại trong phòng làm việc trên máy bay riêng chợt vang lên. Anh
đưa tay nhấn nút phía dưới chiếc ghế xoay, cưỡng trả lời: "A lô, ai
vậy?"
"Con trai, bây giờ Thái Minh tranh đã biết sự thật, nó đang ầm ĩ
ở bệnh viện muốn tìm cái chết..." Thích Dung Dung cảm thấy đau đầu
đến mức không sao nói nổi. Lúc trước bà bị mù hay sao mà lại đi tìm
một người phụ nữ như thế được chứ? Từ khi nào ánh mắt của bà trở
nên quá kém cỏi như vậy nhỉ?
"Cô ta muốn đi tìm cái chết, mặc kệ cô ta, dù sao cô ta có sống
thì cũng là sống không bằng chết." Thân Tống Hạo nhướng mày, nói
phớt tỉnh.
"Nhưng mà... nhưng mà.. bây giờ bên ngoài bệnh viện đều có
ký giả canh chừng, con bé sống chết thề đứa bé kia là của con..."
"Không phải là bà rất có khả năng chịu đựng sao? Ai chọc
thủng chỗ nào, thì người ấy tự đi vá lại!" Bụp! Thân Tống Hạo cúp
điện thoại. Đối với Thích Dung Dung, đúng là anh đã từng hận bà đến
tận xương, nhưng hận thì sao đây? Công ơn sinh thành nuôi dưỡng
rộng lớn như trời biển, cho dù bà có làm nhiều chuyện xấu đi chăng
nữa, anh thật sự cũng không thể nào cầm đao giết bà được... Chẳng
qua đây là vạn bất đắc dĩ anh mới nói vậy, cũng như bất kỳ một người
nào khác, nếu đã từng bị cha mẹ mình ép buộc đến nỗi phải chịu sự
tổn thương quá mức, thì cũng có sự bất đắc dĩ ấy thôi.
Nếu như... nếu như bà có thể đối xử với Nhan Nhan tốt hơn một
chút, tương đối chân thành thật ý hơn một chút, có lẽ anh sẽ bỏ qua
cho bà một vài chỗ sai lầm.
Rất nhanh chóng, cuộc đời của Thái Minh Tranh chuyển qua
một trang tối đen. Đứa bé trong bụng của cô ta do không dùng một
chút nào các biện pháp phòng ngừa, cho nên không tránh khỏi bị lây
nhiễm mầm bệnh AIDS. Sau một trận ầm ĩ, lại biết được tin tức Thái
thị đã phá sản hoàn toàn, bị thu mua với giá thấp, cô ta chợt tỉnh táo
lại, đồng thời cũng hiểu ra một điều, cho dù bây giờ cô ta có ầm ĩ đến
đâu, ánh mắt của người kia vẫn phẳng lặng, chẳng hề có một gợn
sóng, chỉ e rằng càng ngày càng thêm căm ghét.
Nếu như bé con là một đứa trẻ khỏe mạnh, nhất định cô ta sẽ
sinh ra, nhưng đứa nhỏ kia hết lần này tới lần khác vốn dĩ đã là không
nên có mặt trên thế giới này... Vậy thì sinh nó ra để làm cái gì, để nó
phải chịu mọi ánh mắt kỳ thị, sau đó cả đời cũng không thể sống một
cuộc sống như người bình thường sao?
Cô ta không thể tàn nhẫn như vậy, cũng không có cách nào tiếp
nhận một sự thật như vậy.
Thái gia xuống dốc, ai là người cung cấp cho nó những loại
thuốc tốt nhất để trị liệu? Người nào sẽ cho nó niềm hi vọng đợi đến
lúc kỳ tích xuất hiện? Cô ta cười, một nụ cười lạnh lẽo... Cười bản
thân tại sao mình lại ngu ngốc đến vậy, cười sao mình quá ngây thơ...
lại định lừa gạt đúng loại người nào chứ? Lừa gạt một người như
Thân Tống Hạo, mới hai mươi tuổi đã lăn lộn ở thương giới, tâm cơ
của anh, cô ta có thể so sánh được sao?
Sau khi giải phẫu được hai tuần, Thái Minh Tranh liền lặng lẽ
rời khỏi thành phố. Cô ta không thể tiếp tục cuộc sống ở nơi đã từng
xảy ra bao nhiêu sự kiện, khi khắp hang cùng ngõ hẻm đầy những lời
đồn đại có liên quan đến bản thân, liên quan đến Thái thị... Quả
nhiên Thân Tống Hạo nói được là làm được, anh đã làm cho cô ta
thân bại danh liệt, khiến cho Thái gia vĩnh viễn không còn khả năng
xoay chuyển được nữa...
Cô ta thực sự rất oán hận, hận Thân Tống Hạo vì sao từ đầu đến
cuối cũng không hề liếc nhìn đến cô ta dù chỉ một lần. Nhưng người
mà cô ta hận nhiều hơn chính là bản thân mình. Bảy năm trước, trong
bữa tiệc tại buổi hôn lễ ngày hôm đó, lẽ ra cô ta nên hiểu, người phụ
nữ mà Thân Tống Hạo yêu chỉ có Hứa Hoan Nhan... Từ đầu chí cuối,
chỉ có cô ấy, không hề thay đổi. Cô ta không nên ấp ủ mãi một mộng
ước hão huyền không thể nào thực hiện được, để rồi tự hủy diệt luôn
cuộc sống của mình.
************************
"Cậu nhỏ, cậu nhanh một chút nào!" Noãn Noãn mặc giống như
một quả bóng da nhỏ tròn vo, ra sức lôi kéo tay Duy An đang cố trốn
tránh.
Quý Duy An gương mặt đen sì, lừng khừng không muốn tiến
lên: "Bảo bối Noãn Noãn à, mẹ con cũng sắp trở lại, chúng ta về nhà
có được hay không?"
"Cậu nhỏ..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn lập tức xụ
xuống, cô bé mở to đôi mắt đáng thương nhìn anh: "Có phải cậu nhỏ
xem thường Noãn Noãn hay không? Có phải là cậu không tin cái nhìn
của Noãn Noãn không? Hay là... cậu hoàn toàn không hề thương
Noãn Noãn?"
Đương nhiên anh đành phải chịu thua bởi những hạt đậu vàng
kia... Duy An cực kỳ đau lòng, ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: "Làm
sao cậu lại không
Thương con được đây? Đừng khóc, con khóc mặt sẽ đông cứng lại đấy, con
mà đông cứng, anh bạn nhỏ Hiền Trữ sẽ không thích con nữa đâu.”
Chiêu này trăm lần thử trăm lần trúng… ngay lập tức cô bé con nín bặt,
thu hồi luôn những giọt nước mắt kia: “Vâng, cậu nhỏ, cậu hãy nhanh một
chút cùng đi với con nào… để cho con gái nhà người ta phải chờ đợi thật
là bất
lịch sự đấy.”
Duy An có cảm giác mình muốn té xỉu. Trời ạ, một người đàn ông như anh,
giải quyết mọi việc làm ăn đều nhanh chóng, thành thạo, vì sao lại bị bé con mới bảy tuổi đầu xoay quanh dụ dỗ?
Nhóc con này cho rằng nó giới thiệu ai đây? Bạn học cũ ở vườn trẻ, cho
đến bây giờ cũng mới chỉ là bé gái bảy tuổi giống như nó sao?
Vậy đợi đến khi cô bé lớn lên, e rằng anh đã thành ông lão mất rồi. Chức năng đàn ông cũng chẳng còn…
Nhưng mà Quý Duy An cũng không có cách nào từ chối. Nếu như nói trên thế giới này có ba người khiến cho anh không dám không nghe theo, đầu tiên
đó là Noãn Noãn, sau đó chính là mẹ của con bé, Hứa Hoan Nhan, cuối cùng là bà ngoại của con bé, mẹ của Hoan Nhan và anh!
Số kiếp thật là đáng thương, anh muốn phản kháng cũng không có khả năng…
“Cậu nhỏ, đi nào!” Noãn Noãn liếc thấy ở phía trước, dường như người
được hẹn đã tới không khỏi cao hứng, mặt mày hớn hở, cô bé cầm tay Quý
Duy An đẩy về phía trước: “Cậu nhỏ, cố gắng lên! Nhanh chóng mang mợ nhỏ về nhà nào!”
“Được rồi, được rồi, Noãn Noãn…” Quý Duy An liếc nhìn vườn hoa cách đó
không xa, đứng bên cạnh ghế dài là một hình dáng với màu sắc tươi sáng
giống như một “Quả cam lớn”, con mắt không khỏi muốn rơi xuống!
“Cậu nhỏ, nhanh lên nào…” Noãn Noãn cười khanh khách chạy đi, “Con về
nhà trước đây, cậu nhỏ, chúc cậu nhanh chóng có mối quan hệ tốt.”
“Quả bóng da” nhanh như chớp chạy mất tăm. Quý Duy An đứng ở trên mặt
tuyết vò đầu bứt tai, “Quả cam lớn” này nhìn chỉ cao khoảng 155cm, nhưng chiều rộng cơ hồ vượt qua chiều cao… Thân Thiên Tình! Con bé quỷ quái
này đây chính là người mà ánh mắt nó nhìn trúng như đã nói sao?
Đến khổ, quả bóng, trong mắt con bé chỉ có thể nhìn thấy sự tròn trịa, đương nhiên khiếu thẩm mỹ của nó chỉ có thể là như vậy…
“Quả cam” đó xoay người lại, nhìn từ xa thấy một khuôn mặt tròn tròn
nhìn sang bên này! Quý Duy An không thể làm gì khác, đành phải nhắm mắt
đi tới, đến gần mới nhìn rõ, “Quả cam” đó thoạt nhìn nhiều lắm chỉ độ
mười sáu tuổi, Quý Duy An lại âm thầm kêu khổ: Thân Thiên Tình, đừng có
để cậu bắt được con!
“Anh là Quý Duy An, cậu của Noãn Noãn sao?” “Quả cam” mở miệng trước,
nghiêng đầu quan sát anh. Quý Duy An nhìn thấy một đôi ánh mắt tròn xoe, so với Noãn Noãn còn to hơn. Hình như cô gái rất sợ lạnh, chiếc áo
choàng long thỏ mượt mà dày cộp bọc kín người.
“Đúng vậy, chắc cô đây là Đông Phương, Vô Song…” Quý Duy An vươn tay,
lịch sự bắt tay cô. Đông Phương Vô Song mất công đeo vào chiếc bao tay
nhung lông, giờ lại rút tay ra khỏi đó… Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn
nà, Quý Duy An không kìm được nhìn đi nhìn lại đến mấy lần.
Hai bàn tay nắm nhẹ một cái rồi buông ra luôn. Cho dù đã mang bao tay
như vậy tay của cô gái vẫn rất lạnh, Quý Duy An cảm giác như cái lạnh
lầm vào tận xương…
“Chuyện đó… Noãn Noãn tuổi còn nhỏ, lời của con bé cô đừng có nghe… Cô
nên học hành cho tốt thì hơn… cô chắc là đang học trung học, tôi bây giờ cũng sắp ba mươi tuổi… Tuổi của chúng ta chênh lệch quá lớn…” Quý Duy
An nhìn cô gái này giờ không nói năng gì, nghiêng đầu quan sát từ trên
xuống dưới, không khỏi nhắm mắt mở miệng nói.
Đôi mắt to của Đông Phương Vô Song càng ngày càng mở lớn, rốt cục không
nhịn được liền cắt đứt lời của an: “Quý Duy An, tôi đã mười tám tuổi,
tôi đang học đại học năm thứ hai…”
“Cái, cái gì?” Quý Duy An thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình. Anh
cảm thấy đôi mắt của mình đã mở to đến mức cũng không thể nào to hơn
được nữa…
“Tôi đã mười tám tuổi rồi, đang học năm thứ hai đại học”, Đông Phương Vô Song cười một tiếng, Quý Duy An mới nhận thấy cô gái còn có hai lúm
đồng tiền trên má, anh chợt hiểu… người bạn nhỏ Thân Thiên Tình hoàn
toàn dựa theo bộ dáng của mình, để tìm cho anh một đối tượng hẹn hò!
“Vì sao cô và Noãn Noãn quen nhau?” Quý Duy An cảm thấy có chút đau đầu.
“Mẹ tôi là chủ nhiệm lớp của con bé, chúng tôi chơi với nhau rất tốt.”
Khuôn mặt của Đông Phương Vô Song thật tươi tắn lại vừa ngọt ngào, Quý
Duy An có cảm giác thấy một hàng vệt đen trượt xuống…
Bảy tuổi cùng mười tám tuổi chơi rất tốt, anh nên nói bảy tuổi trưởng thành sớm hay là nên nói mười tám tuổi ngu ngốc đây?
Một trận gió lạnh thổi tới Đông Phương Vô Song không khỏi dậm chân một cái, vừa vội vã đeo bao tay lên: “Thật là lạnh…”