Những chuyện anh không biết thật sự là quá nhiều. Giống như là anh hoàn
toàn không biết, Thích Dung Dung lúc còn trẻ, với Thích Dung Dung mà anh biết, tuyệt nhiên khác nhau một trời một vực.
Mà điều khiến cho người phụ nữ trở nên sa đọa, nguyên nhân là do tình
yêu bị phá ngang. Ngược lại, cũng bởi vì tình yêu mà người phụ nữ trở
nên sa đọa!
"Hiền Ninh đi thôi." Mộ Trạch Ân chống cây quải trượng tập tễnh xoay
người. Nhìn hai đứa trẻ kia đang đứng yên, hai bàn tay nho nhỏ túm chặt
lấy nhau, ông sinh lòng thở dài, không biết ông còn sống khỏe mạnh được
mấy ngày nữa... ông cũng không biết, nếu như ông không còn sống ở cõi
đời này, hai đứa trẻ kia sẽ phải trải qua bao nhiêu trắc trở nữa đây.
"Ông. . ." Mộ Hiền Ninh nhìn Noãn Noãn không ngừng khóc thút thít, có
chút không nỡ. Cậu nắm tay Noãn Noãn thật chặt, không ngừng lau nước mắt cho cô bé, cặp mày đẹp hơi nhíu lại: "Thiên Tình, em đừng khóc nữa, nếu như em ngoan ngoãn, hàng ngày khi đi học hay tan trường, anh sẽ luôn ở
bên em. . ."
"Có thật không? Nhưng mà đã thật lâu rồi anh đều không để ý đến em. . ." Noãn Noãn mở to đôi mắt, vừa khóc vừa cười nhìn lại cậu.
"Đương nhiên là thật, nhưng mà em không được khóc nữa." Cậu cẩn thận lau thật khô nước mắt trên mặt của Noãn Noãn: "Lạnh thế này, em khóc mặt sẽ bị đông cứng lại mất."
"Anh Hiền Ninh, anh nói là phải giữ lời, em muốn mỗi ngày anh đều phải đi học cùng em và chơi cùng với em. . ."
Noãn Noãn lưu luyến buông tay ra, nhìn Hiền Ninh đi theo Mộ Trạch Ân đi
xa dần. Chẳng biết tại sao cô bé khóc mãi, cho đến khi anh Hiền Ninh của mình biến thành một điểm đen nho nhỏ, cô bé mới lau sạch nước mắt, ngơ
ngẩn vùi mặt vào ngực của Thân Tống Hạo.
Mà Noãn Noãn cũng không biết, cô bé và Mộ Hiền Ninh chia tay lần này,
ước chừng phải đến mười lăm năm, hai người không hề gặp lại nhau một lần nào, cũng không hề được nghe một chút tin tức nào của Mộ Hiền Ninh.
Noãn Noãn cũng không hề nghe thấy tên của cậu được nói ra từ trong miệng của bất cứ người nào, giống như trên cõi đời này hoàn toàn không hề có
một cậu bé trai nào có tên là Mộ Hiền Ninh, người bạn trai thanh mai
trúc mã đã cùng cô bé học với nhau trong vườn trẻ...
Cho đến khi hai người gặp lại nhau một lần nữa, lại là trong buổi hôn lễ của Hiền Ninh, cô dâu mà cậu phải kết hôn cũng không phải là Noãn Noãn, người bạn thanh mai trúc mã của cậu ngày xưa...
"Noãn Noãn. . ." Thân Tống Hạo nhìn con gái không ngừng khóc thút thít,
anh không hiểu vì sao con gái lại đau lòng quá như vậy, anh vừa đau lòng lại vừa thấy day dứt. Anh chỉ có thể nhìn con gái khóc, nhưng không
biết phải làm cái gì.
"Ba ba." Noãn Noãn dựa vào ngực Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ
nhẹ nhàng ở trước ngực của anh: "Ba ba, khi con trưởng thành có thể gả
cho anh Hiền Trữ được không ba. . ."
"Dĩ nhiên là được, chỉ cần đó là người mà cục cưng của ba thích, chỉ cần con vui vẻ, ba tuyệt đối không hề ngăn trở con." Anh ôm chặt con gái,
hôn một cái vào trán an ủi con: "Đừng khóc, sau này ngày nào con và anh
bạn Hiền Ninh cũng có thể gặp mặt, cùng nhau đi học."
"Vâng! Ba ba con thật muốn bây giờ là ngày khai trường quá ." Noãn Noãn mơ ước nói, đôi mắt cười liền cong lên.
"Bé con xấu xa, bình thường con la hét có phải là giả vờ không?" Anh nhìn con gái cười, cũng không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Nhưng đi học là có thể ngày ngày ở cùng một chỗ với anh Hiền Ninh mà!"
" Bé con xấu xa, con không nghĩ đến ở cùng với ba mẹ hay sao?"
"Ba mẹ hàng ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng mà anh Hiền Ninh chỉ có lúc tan học mới có thể thấy. . ."
Hai cha con nói chuyện với nhau, âm thanh xa dần. Tiếng nói theo là gió
mùa đông thổi tan dần, dần dần cũng nữa không nghe được nữa. . .
Sau khi cúng tuần đầu, Thân Tống Hạo bắt đầu bảo quản gia đi thu thập
hành lý, chuẩn bị đi đoàn tụ với Hoan Nhan. Bởi vì Duy An không yên lòng về Hoan Nhan, hơn nữa ba mẹ anh tuổi cũng đã cao, việc tự chăm sóc bản
thân cũng không hề dễ dàng. Vì vậy khi tang lễ kết thúc anh liền mang
theo Noãn Noãn bay trở về Hawai.
Mọi việc của công ty cũng đã sắp xếp đầy đủ, công việc vẫn diễn ra bình
thường. Còn mọi chuyện trong nhà đã có thím Trần và quản gia cùng lo
liệu, cho nên anh rất yên tâm.
Chẳng qua vẫn còn có một chuyện khó giải quyết. Trước kia lúc đứa bé của Nhan Nhan và Á Hi chết non, anh đã từng nhận
nuôi một bé trai mới sinh, về sau lại bởi vì tâm tình của Hoan Nhan vẫn
không tốt, cứ thấy đứa trẻ kia lại rơi lệ rất thương tâm. Vì vậy anh
đành tạm thời đem con đến gửi ở viện Dục Anh, một trung tâm nuôi dưỡng
trẻ em mà Thân thị bảo trợ. Nhưng mà hiện tại, người quản lý viện Dục
Anh nói là có một đôi vợ chồng người Hongkong rất thích đứa trẻ kia,
muốn đón về nhà để nuôi. Anh cũng đã từng đi thăm đứa nhỏ kia, nó mới
hai tuổi, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, nhưng còn nhỏ như vậy mà tính tình
của bé hình như có chút u buồn.
Sở dĩ
anh có mâu thuẫn đối với chuyện này, là bởi vì trước kia Hoan Nhan đã từng nuôi dưỡng bé trai này một thời gian. Nếu như sau này cô nhớ
tới đứa bé này, muốn gặp lại lần nữa e rằng cũng không hề dễ dàng.
Nhưng mà bây giờ vợ chồng anh lại có bé cưng, nếu như nói đem đứa bé này về nhà để nuôi, liệu có lạnh nhạt với nó hay không? Đứa nhỏ này tính
nết lại làm cho người khác rất thương, lại rất nhạy cảm, quả thật nếu
như có chỗ nào sơ sót, liệu có thể tạo thành dấu ấn ở trong lòng bé hay
không?
Suy nghĩ hồi lâu, trước khi đi Thân Tống Hạo lại đặc biệt đến viện Dục
Anh thăm cậu bé một chút. Nhưng không ngờ đứa bé kia vừa nhìn thấy anh
liền nhào tới, khóc thảm thương, nói không muốn bị đưa đi.
Thân Tống Hạo bị tiếng khóc của đứa trẻ làm cho mềm lòng. Anh hỏi lại
bé, tại sao không muốn đi theo đôi vợ chồng kia, ai ngờ một đứa trẻ nhỏ
xíu như thế, vậy mà lại lấy từ trong ngực ra một bức chân dung cắt từ
tạp chí được cuộn lại, mép đã mòn. Thân Tống Hạo hồ nghi cầm lấy vừa
nhìn đã nhận ra là hình của Hoan Nhan. Bức ảnh kia đã được chụp từ lâu,
hình như là lúc hai người mới vừa làm lành bị chụp trộm…
“Tại sao con lại giữ lại cái này?” Thân Tống Hạo không khỏi có chút ngạc nhiên, anh ôm bé nhẹ nhàng hỏi.
Người bảo mẫu cuống quít mở miệng nói: “Thân tổng, chuyện là thế này,
đứa nhỏ này luôn hỏi ba mẹ của mình đang ở nơi nào, bởi vì phu nhân đã
từng nuôi bé, cho nên lần trước đã có người chỉ tay vào tấm hình của phu nhân nói đây là mẹ của bé… Thân tổng, thật xin lỗi…”
Bảo mẫu càng nói giọng càng nhỏ, chỉ sợ anh tức giận.
“Đây là mẹ con.” Đứa nhỏ chỉ vào ảnh Hoan Nhan, trong đôi mắt to mang
theo vẻ khẩn cầu, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có một chút vui
vẻ.
Thân Tống Hạo không khỏi có chút cảm động: “Con không muốn bị đưa đi là
vì đang chờ mẹ đến đón con về nhà sao?” Anh có chút ân hận, ân hận bởi
vì cứ như vậy mà quên mất đứa trẻ này, không để ý quan tâm đến bé sớm
một chút, nhiều hơn một chút.
Cậu bé gật đầu một cái, liền nhích lại gần dựa sát vào ngực anh hơn: “Nhất định mẹ con sẽ tới.”
Thân Tống Hạo lập tức liền hạ quyết tâm, mang đứa bé cùng đi Hawaii, để cho nó ở lại bên cạnh Hoan Nhan.
“Chú dẫn con đi tìm mẹ được không?” Thân Tống Hạo liền ôm lấy cậu bé một mặt vừa nói với bảo mẫu: “Các cô hãy đi làm thủ tục cho đứa trẻ ra nước ngoài, tôi sẽ mang đứa trẻ này đi.”
“Tốt quá, Thân tổng! Nhất định lần này Đâu Đâu vô cùng vui vẻ!” Bảo mẫu trẻ tuổi cũng xúc động, nói liên tục.
“Đâu Đâu?” Thân Tống Hạo nhướng mày, “Cái tên này nghe không hay, sau này sẽ không người nào vứt bỏ con nữa.”
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, cười nói: “Chờ con gặp mẹ, sẽ nói mẹ đặt tên cho con có được không?”
Bé con cặp mắt sáng lên vui vẻ, ra sức gật đầu, Thân Tống Hạo nhìn dáng
vẻ của bé, cũng không khỏi có cảm giác vui vẻ, xoa xoa đầu nó rồi ôm đứa trẻ ra khỏi viện Dục Anh.
Lúc ra khỏi cửa lớn của viện Dục Anh, bé con quay đầu lại nhìn về phía
người bảo mẫu kia đang ra sức vẫy tay với bé, vui vẻ nói: “Dì ơi, Đâu
Đâu sẽ trở lại thăm dì…”
“Thật là một đứa bé ngoan.” Lên xe, Thân Tống Hạo nhìn cậu bé ngồi ở bên cạnh anh giống như ông cụ non, lại xoa xoa đầu của bé nói: “Nhất định
mẹ con sẽ thích con.”
“Tại sao đã lâu như vậy mà mẹ con chưa tới đón con về?” Mặc dù Đâu Đâu
cảm thấy sờ sợ cái chú này, nhưng vẫn không kìm được câu hỏi lại.
Thân Tống Hạo giật mình, nhìn đôi mắt đen láy đọng đầy nỗi sợ hãi thấp
thỏm lẫn lo lắng kia, anh không khỏi có chút đau lòng. Anh ôm lấy thân
thể nho nhỏ: “Bởi vì sức khỏe của mẹ con mấy năm trước không tốt, liên
tục phải dưỡng bệnh, không có cách nào chăm sóc con, cho nên mới để cho
chú mang con gửi đến nơi này, hiện tại mẹ con rất muốn đón con về nhà.”
Bé con trầm mặc hồi lâu, chợt liền cúi đầu nói một câu: “Con muốn bảo vệ mẹ con thật tốt.”
Một câu nói khiến cho nước mắt của Thân Tống Hạo thiếu chút nữa liền chảy ra, anh lại ôm ấp bé con: “Con thật là đứa trẻ ngoan.”