Hai đứa trẻ vừa ra đời tóc trên đầu đã rậm rạp, thật sự nhìn không giống như vừa mới được sinh ra. Lúc này Duy An, Noãn Noãn và Đâu Đâu cũng
chạy vào theo, tiến đến xem hai bé cưng. Noãn Noãn và Đâu Đâu nằm úp sấp ở một bên, không dám thở mạnh, sợ thương tổn đến em trai, em gái. Nhẫn
nại rất lâu, nhưng có lẽ vì không chịu nổi liền sờ mó trên mặt em gái
một phen. Em gái tính tình nhu thuận, nằm không nhúc nhích cái miệng nhỏ hơi hé ra chỉ kêu a a. Noãn Noãn to gan lại tiếp tục sờ lên mặt em
trai. Em trai tính nết cáu kỉnh đến kinh khủng, mắt nhắm tít lại, cái
miệng nhỏ mở ra, chuẩn bị đến ba giây đồng hồ, rồi oa lên khóc một tiếng kinh thiên động địa . . .
Noãn Noãn sợ hãi trốn vào phía sau ba ba, nhưng trong lòng đã có chủ ý, quyết định về sau chỉ có thể vụng trộm bắt nạt em gái, còn em trai đúng là cái đồ tiểu bại hoại, vừa chạm nhẹ một cái đã khóc, cô bé không muốn chơi đùa với cậu em này!
Hoan Nhan nghe con trai khóc vang dội như vậy, tự nhiên nảy sinh ra một sự kiêu hãnh của người mẹ. Hãy nhìn mà xem, cô đã sinh ra một cặp long
phượng yêu quý, bên cạnh còn có Noãn Noãn và Đâu Đâu nữa, quan trọng hơn cả là anh đã tỉnh táo lại, cô cảm thấy thật hạnh phúc khi được sống
cùng với người đàn ông của mình.
Anh kiên trì yêu cầu cô nằm nghỉ dưỡng một tháng tại phòng bệnh cao
cấp, đủ một tháng cô mới xuất viện. Ngày xuất viện trở về nhà, vừa vào
đến cửa, cô đã nhìn thấy anh một tay dắt Noãn Noãn, một tay dắt Đâu Đâu
đứng ở trước mặt.
"Mấy cha con đang muốn làm cái gì vậy?" Cô có chút tò mò nhìn ba cha
con mặc quần áo chỉnh tề, nhất là anh, trời nóng như vậy mà vẫn mặc tây
trang thắt cà- vạt.
"Nhan Nhan, em hãy gả cho anh được không?" Anh không báo trước bất ngờ
quỳ một gối xuống đất, trong tay biến hoá ra một cái nhẫn kim cương nâng lên trước mặt cô. Tiếp theo hai đứa nhỏ cũng bắt chước bộ dáng của anh
như hệt cùng quỳ xuống, cười hì hì tiếp tục nhao nhao nói: "Mẹ, mẹ hãy
gả cho ba ba có được hay không?"
Ngay lập tức Hoan Nhan chết sững ở nơi đó, tựa hồ không ngờ tại thời
khắc như vậy anh lại đề xuất cầu hôn. Cô có phần không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, càng khiến cho cô thêm hoang
mang. Trước mặt biết bao nhiêu người như thế, trước mặt con cái, vậy mà
anh lại làm ra những hành động như vậy mà cũng không biết xấu hổ. . .
"Mọi người mau mau đứng dậy đi nào. . ." Hoan Nhan có cảm giác mặt nóng bừng, đỏ rực lên. Cô đưa tay muốn kéo Noãn Noãn và Đâu Đâu đứng dậy,
chẳng ngờ cả hai đứa trẻ cực kỳ hiểu nhau, cùng hướng về phía bên cạnh
nũng nịu: "Mẹ, mẹ đồng ý với ba ba đi. . ."
"Thân Tống Hạo. . ." Hoan Nhan có cảm giác như mình đang bị nướng trên
lửa vậy, cô đã nghe được tiếng của Duy An đang ồn ào ở phía sau rồi.
"Ai da, bà xã. . ." Thân Tống Hạo thấy cô xấu hổ thành như vậy, chỉ sợ
cô không đồng ý, cuống quít vừa nhíu mày, một tay chống đỡ đầu: "Ôi đầu
đau quá. . ."
"Anh làm sao vậy?" Hoan Nhan hoảng sợ, cuống quít liền đến đỡ anh, "Hãy mau đứng dậy, có phải là do quỳ hay hả ?"
"Em không chịu nhận chiếc nhẫn, kích động đến anh rồi. . . Có cảm giác
như muốn choáng váng. . ." Anh cực kỳ yếu ớt, dựa vào trong lòng cô, nói rất tội nghiệp.
"Được rồi được rồi, " Hoan Nhan dừng một chút, lập tức cầm lấy chiếc nhẫn: "Bây giờ đã khá hơn chưa, còn đau đầu nữa không?"
"Thật linh nghiệm, lập tức đã hết đau đầu rồi !" Thân Tống Hạo lập tức
trở thành mạnh mẽ như rồng như hổ. Hoan Nhan kéo anh đứng lên, anh vừa
cầm lấy chiếc nhẫn, cúi đầu chuyên chú đeo vào ngón áp út của cô: "Lần
này, dứt khoát không được tháo xuống nữa nhé. . . Em là người phụ nữ của anh. Suốt cuộc đời này, suốt kiếp sau, kiếp sau sau nữa, chỉ cần có
luân hồi, mỗi một lần luân hồi anh đều sẽ tìm đến em, cướp em trở lại”
"Không cần phải vội vàng hấp tấp như vậy mà!" Hoan Nhan cười rộ lên,
làm sao thấy những lời ngon tiếng ngọt như trong truyện ngôn tình này
lại khiến cho cô cảm động rơi lệ như thế chứ! Quả thật, nghe được những
lời như vậy cô cảm thấy không được tự nhiên, toàn thân tựa như nổi hết
da gà. . .
"Không vất vả." Anh cũng không thèm để ý giọng điệu nói đùa của cô, chỉ ôm chặt lấy cô: "Em cũng phải đáp ứng với anh, cho dù sau này có thế
nào, em cũng đều phải là của anh."
"Được." Cô cũng trang trọng nói, vòng tay ôm lấy anh: "Cho dù có thế
nào, em cũng luôn là người phụ nữ của anh, mặc kệ có kiếp sau hay không, em đều chờ đợi anh."
"Chúng ta kết hôn đi. . ." Anh lập tức hôn cô, không để ý tới Noãn Noãn và Đâu Đâu kỳ quái, thét chói tai, cũng không ngoái nhìn Duy An cùng ba mẹ đang trộm cười. Anh cứ liều mạng hôn cô, mãi sau, hai người mới dừng lại thở hổn hển. Hoan Nhan bất mãn oán trách: "Bây giờ em không muốn
kết hôn, vòng eo của em bây giờ đã quá to, mặc áo cưới rất khó coi..."
"Vòng eo đâu có to, rõ ràng là rất vừa vặn mà!" Thân Tống Hạo vòng tay
ôm chặt vòng eo của cô, đặt cằm đặt lên vai của cô nói vô cùng thân
thiết.
"Em nhất định không muốn đấy. . .
Em muốn chờ một chút, phải chờ đến
khi xinh xắn trở lại mới kết hôn." Hoan Nhan xoa xoa cánh tay của mình,
lại xoa xoa cái bụng. Cô vừa mới sinh con một tháng, cho dù có khôi phục thần tốc lại như thế nào, cũng không thể có khả năng có hiệu quả nhanh
như vậy được!
"Ai ôi. . . Đầu anh lại đau... bà xã à, mau đỡ anh một chút. . ." Nhìn
dáng điệu anh diễn trò rất thật, Hoan Nhan không khỏi cảm thấy buồn
cười, nhưng lại không nhẫn tâm được, liền đỡ lấy anh. Kỳ thật nghĩ lại
cô vẫn thấy sợ... nếu như anh không hề tỉnh lại, nếu như chỗ tụ máu
trong đầu anh không xảy ra kỳ tích mà tự tiêu tán đi, nói không chừng
đến bây giờ cô vẫn còn đang phải lấy nước mắt rửa mặt. . .
Vòng eo có to một chút có gì phải sợ, chỉ cần anh thấy yêu mến cô,
không ghét bỏ cô, chỉ cần hai người bọn họ đều được vui vẻ, chỉ cần hai
người bọn họ đều muốn có một buổi hôn lễ ngọt ngào như vậy để chứng minh sự quan trọng đối với nhau, vậy thì hãy kết hôn thôi. . .
"Em vẫn còn một chút lo lắng nữa. . ." Hoan Nhan có chút lung lay, nhưng vẫn là rụt rè nói.
"Em không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi. . . Duy An đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngày kia chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ." Thân Tống Hạo cười xấu
xa: "Lần này dù thế nào cũng đều không thể tránh thoát, em không cưới
không được!"
"Hừ! Người cầu hôn em là anh, là anh cầu xin em mà... vì sao bây giờ em lại là người cuối cùng biết chuyện vậy?"
Hoan Nhan cực kỳ buồn bực, người cần kết hôn là cô, cô là nữ chính mà?
Vì sao cô lại biến thành người biết chuyện sau cùng, lại còn bị điều
khiển giống như là tượng gỗ nữa chứ? Ngay cả hôn lễ cũng đều được chuẩn
bị xong xuôi rồi. . .
Cô cũng muốn tự mình thiết kế một buổi hôn lễ hoàn mỹ, lãng mạn. Không
cần quá xa hoa, nhưng phải là cực kỳ vừa lòng đẹp ý, cực kỳ hạnh phúc.
"Anh muốn cho em một sự kinh ngạc." Thân Tống Hạo hôn nhẹ: "Anh là đàn
ông, đương nhiên toàn bộ sự việc anh đều phải suy xét chu đáo trọn vẹn
cho bà xã, như là sắp xếp những chuyện rườm rà trong buổi hôn lễ hôm ấy, dĩ nhiên là anh phải chuẩn bị cho em thỏa đáng, em chỉ cần chuẩn bị làm đẹp mặc áo cưới vào rồi tham gia hôn lễ là được!"
Hoan Nhan vẫn lại là mất hứng: "Em muốn tự mình thiết kế buổi hôn lễ . . ."
"Được thôi, cùng lắm thì về sau chúng ta tổ chức hôn lễ mỗi năm một lần!" Anh lập tức nói sảng khoái.
"Anh không thấy xấu hổ à, bọn nhỏ đều đang ở đây!" Hoan Nhan chọc vào
trên trán của anh một cái, cũng không khỏi nổi lên nỗi khát khao.
Buổi hôn lễ bảy năm trước kia thật trắc trở, về sau lại còn bị An Nhiễm tính toán như vậy, khiến cho người ta kinh hoàng khiếp sợ một hồi. Bọn
họ quả thật cũng cần một buổi hôn lễ hoàn mỹ, để xóa sạch hết tất cả
những gì đã từng trải qua đầy bi thương, cùng với những ám ảnh ở trong
lòng.
Trước hết ngày hôm sau tổ chức tiệc đầy tháng cho cặp song sinh Long
Phượng. Bởi vì là ở nước ngoài, nên cũng chỉ tụ tập những người trong
nhà cùng ăn bữa tiệc lớn, Ngay cả tên của cặp Long Phượng vẫn còn chưa
được xác định, chỉ gọi bé gái là Niếp Niếp, cái tên Niếp Niếp, cũng mặc
nhiên trở thành nhũ danh.
Xế chiều cô đi thử áo cưới, chỉ là một chiếc áo cưới rất đơn giản, cực
kỳ đơn giản, một chiếc váy cưới ôm ngực vạt kéo dài, chỉ vạt váy thôi đã dài đến kinh người. Chất vải giống như nước lướt qua da thịt Hoan Nhan, nhìn mình ở trong gương, bỗng nhiên hốc mắt của cô liền đỏ lên.
Bảy năm, có bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút? Cô đã trải
qua bao đau khổ, đã trải qua những ngày yêu đơn phương không bao giờ
quên, đã trải qua những ngày hạnh phúc gương vỡ lại lành. Cuối cùng giờ
đây đứng ở bên cạnh anh, rồi được làm của cô dâu của anh... cuối cùng
hai người tay trong tay cùng thề suốt đời cũng không chia lìa, đời đời
kiếp kiếp đều đã cùng một chỗ.
"Em suy nghĩ gì vậy?" Anh ôm eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi: "Anh thực hạnh phúc."
"Em cũng vậy, cực kỳ hạnh phúc." Cô nhắm mắt lại, tựa vào lòng anh.
" Em là tất cả hạnh phúc của anh, là toàn bộ niềm vui và đau khổ của
anh!" Anh ít khi nói những lời buồn nôn như vậy, nhưng lại khiến cho cô
cảm thấy vô cùng dễ chịu: "Thật sao."
“Đúng vậy”
"Em cũng vậy." Rốt cục cô thở dài gật đầu. Chung quy tình yêu là một
thứ tình cảm vừa ích kỷ, lại vừa tàn nhẫn, như một cuộc chiến lâu dài,
trong lúc hai người yêu nhau, không thể dung nạp được người thứ ba, trái tim cũng không thể chấp nhận chuyện hòa nhịp đập với người thứ ba.