Vốn là ngồi ở trong góc đang thoải mái uống rượu, thỉnh thoảng nói
chuyện phiếm với mấy người bạn, lúc này ánh mắt cũng bị hấp dẫn. Ngồi ở
chính giữa người nọ, ngón tay đang kẹp điếu thuốc, chỉ nhướng mắt liếc
nhìn, sau đó lại cúi đầu vuốt vuốt ly rượu trong tay, chốc lát sau mới
nói với mấy người: "Đi thôi, ngồi đã lâu rồi cần phải trở về."
"Cẩn Hiên, là anh sợ chị dâu kiểm tra thôi." Người thanh niên trẻ tuổi
ngồi đối diện hắn, lười biếng nửa tựa vào trên ghế sa lon liếc mắt nhìn
Mộ Cẩn Hiên, cười trêu ghẹo nói.
Mộ Cẩn Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn nói không đụng ta thì không
biết hàng, vẻ mặt thản nhiên, hắn nhìn người mới vừa lên tiếng nhàn nhạt nói: "Đoan Hòa, sáng mai tôi gặp Huyên Huyên có cần nói một tiếng với
cô ấy gần đây anh cùng một người tên là Na Na qua lại rất gần?"
Đoan Hòa vọt ngồi thẳng lên, tự mình ân cần cầm cái bật lửa đầu sư tử
khảm kim cương đưa tới, bật lửa lên: "Cẩn Hiên, tới đây tôi bật lửa mồi
thuốc cho anh."
Mộ Cẩn Hiên lập tức cười lên, "Anh nằm mơ đi, khỏi phải làm bộ làm tịch với tôi, không có nghiêm chỉnh, đi thôi."
"Xong rồi, Huyên Huyên nhà tôi nếu biết tôi đi hộp đêm thư giãn, đoán
chừng sẽ không để ý tới tôi." An Đoan Hòa cười vô lại, tiện tay cầm áo
khoác, cả đám liền đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Khi cả đám người đi qua, Mộ Cẩn Hiên lơ đãng quay đầu lại, vừa hay nhìn
thấy một dáng người xinh đẹp đang uốn éo bóng lưng, mà đối diện cô là
một đàn ông vóc người thon dài vẻ mặt đào hoa. Hai người tựa như bốn mắt nhìn nhau, tay chân và nét mặt xem ra đều ăn ý khác thường. Không hiểu
sao anh lại liếc mắt nhìn lâu hơn.
"Em tên gì?" Người đàn ông đi tới sau lưng Thiên Tình, ở phía sau vịn eo của cô chầm chậm đong đưa, thấp giọng mở miệng hỏi bên tai cô.
Thiên Tình không đáp, chỉ là một con ngươi thoa bóng mắt màu cà phê
khinh thường lướt mắt nhìn hắn. Trong nháy mắt thân hình kéo ra khoảng
cách với hắn: "Tại sao phải nói cho anh biết?"
"Chúng ta là trời đất tạo nên bạn nhảy, em không cảm thấy chúng ta rất
ăn ý sao?" Người đàn ông kia cũng chưa từ bỏ ý định, tiến lại gần cúi
thấp thân hình khiêu khích. Ở bên tai Thiên Tình đùa bỡn nhẹ nhàng thổi
một hơi, thời điểm khí nóng mờ mịt ở trong lỗ tai, thậm chí cô còn cảm
giác đầu lưỡi của người nọ nhẹ nhàng xẹt qua viền tai của cô. . . . . .
Thiên Tình cảm thấy trong đầu oanh một tiếng nổ tung, cô tân tân khổ khổ giữ gìn trong sạch hai mươi hai năm, sao có thể bị tên háo sắc làm cho
dơ bẩn?
Khuỷu tay khom lại, trong nháy mắt thúc một cái thật mạnh vào bụng người đàn ông, Thiên Tình trợn mắt nhìn người đàn ông đó bị thúc đau đến khom lưng gập người xuống, chán ghét mở miệng: "Cút ngay, đừng để tôi nhìn
thấy anh lần nữa!"
Tức giận khuấy động trong cơ thể đầy mùi rượu, chỉ một thoáng hai gò má một ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.
Hai chữ cút ngay, đúng lúc rơi vào trong tai Mộ Cẩn Hiên vừa đi qua. Anh nhíu mày, xoay mặt lại, vừa hay nhìn thấy cô gái vỗ vỗ tay xoay người
bỏ đi chính là cô gái khiêu vũ khi nãy, mà bạn nhảy của cô nét mặt khổ
sở khom người đứng một bên.
Có thể người kia nghĩ muốn chiếm tiện nghi của cô, kết quả lại bị đòn.
Mộ Cẩn Hiên quay đầu lại, Đoan Hòa bọn họ đang chờ phía trước, lập tức
anh quên mất những chuyện mới vừa thấy, bước nhanh hơn về phía trước. . . . . .
"Thiên Tình! Làm sao vậy?" Nhảy thật thỏa thích Mạt Mạt mới vừa dừng
lại, nhìn thấy một màn bên này, không khỏi kinh hãi thét lên, bước mấy
bước tới bên nắm cánh tay Thiên Tình nhìn người đàn ông trước mặt cô:
"Hắn muốn chiếm tiện nghi của cậu?"
Gương mặt Mạt Mạt tức giận: "Đánh chết tên bỉ ổi này!"
"Thôi, cũng không có chuyện gì." Thiên Tình nhảy hồi lâu, mồ hôi trên
người chảy ra hơi khó chịu, cô kéo tay Mạt Mạt nói: "Chúng ta nghỉ một
lát, uống ly nước giải khát rồi đi về."
"Thiên Tình. . . . . ." Mạt Mạt dậm chân một cái, có chút không cam tâm.
Một tiếng Thiên Tình này, chợt khiến bước chân Mộ Cẩn Hiên như ngừng lại tại chỗ. anh thốt nhiên xoay người, nhìn xuyên qua đám người tìm kiếm
nguồn gốc âm thanh kia.
Giờ phút này Thiên Tình đang cúi đầu lôi kéo Mạt Mạt hướng phía ngoài
đoàn người chen ra, Mộ Cẩn Hiên chỉ cảm giác huyệt Thái Dương của mình
thình thịch nhảy mấy cái, anh hơi choáng váng.
Thiên Tình, Thiên Tình cô thế nhưng trở lại.
Bước chân theo, thỉnh thoảng anh có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của cô,
thỉnh thoảng lại bị đám người đung đưa ngăn trở, mười lăm năm không
thấy, nhưng nhìn một cái liền có thể nhận ra cô. Gương mặt cô trang điểm dầy đặc, cùng với cô gái bé nhỏ trong trí nhớ chồng lên nhau, biến hóa
kỳ ảo thành lần gặp mặt cuối cùng đó, đôi mắt đẫm lệ dáng vẻ mông lung.
"Thiên Tình. . . . . ." Không tự chủ anh nỉ non một tiếng tên của cô, bước chân vừa nhấc vô ý thức đuổi theo cô.
"Anh Cẩn Hiên, có chuyện gì sao?" Âu Lạc Trữ nhìn anh đứng bất động hồi
lâu, đi tới nhìn xem chuyện gì xảy ra, lại thấy vẻ mặt của anh hình như
hốt hoảng, trong
miệng cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì hướng đám
đông lách đi vào, theo bản năng cậu liền kéo ống tay áo của anh lại, cảm thấy kỳ lạ liền hỏi.
Mộ Cẩn Hiên lập tức tỉnh táo lại, anh run run quay lại, mới nhìn rõ mặt người nọ, là Âu Lạc Trữ em trai Âu Tử Di.
Anh bỗng trấn tĩnh lại, đây là anh muốn làm cái gì? Sắp kết hôn rồi,
tháng sau sẽ cùng Âu Tử Di cử hành hôn lễ, nhưng mới vừa rồi anh đang
làm gì?
Thậm chí thiếu chút nữa anh chạy đuổi theo cô gái khác.
Nét mặt Mộ Cẩn Hiên bình thường vẫn ôn hòa chợt nổi lên từng tia lạnh
lùng và giễu cợt, anh nhìn Âu Lạc Trữ cười một tiếng, vỗ vai hắn một cái nói: "Không có việc gì, đi thôi."
"Anh Cẩn Hiên, tối nay anh không đi gặp chị em sao?" Âu Lạc Trữ nhìn vẻ
mặt thản nhiên của anh, hình như một màn mới vừa rồi kia chỉ là hắn hoa
mắt, hắn cũng không để ở trong lòng hỏi.
Mới vừa rồi chị hắn gọi điện thoại đến, kì thực là hỏi xem anh Cẩn Hiên có đi cùng với hắn không, đang làm gì.
Bọn họ mới vừa đính hôn không lâu, chính là thời điểm tình cảm tốt nhất.
Mộ Cẩn Hiên hơi chần chờ chốc lát, chợt cười nhạt nói: "Bây giờ trễ rồi
anh không tới nữa, em về nói lại với Tử Di, hai ngày cuối tuần anh sẽ
đến gặp cô ấy."
"Được, nhất định chị ấy sẽ rất vui." Âu Lạc Trữ cũng vì chị mình mừng rỡ không thôi.
"Các cậu về trước đi, đêm nay tôi đến biệt thự Đông Hồ, có chút chuyện
cần phải làm." Lúc đi ra, Mộ Cẩn Hiên nói với An Đoan Hòa và Âu Lạc Trữ
mấy người bọn họ, rồi trực tiếp lên xe.
Một tay anh cầm lái, một tay kẹp điếu thuốc lá cháy dỡ, hàng lông mày xinh đẹp nhíu thật chặt, thật lâu vẫn chưa giãn ra.
Trên người đầy mùi thuốc lá lan tràn trong xe, anh nghiêng mặt, thấp
giọng ho khan mấy tiếng dụi tắt điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh ùa vào, anh cảm thấy những hỗn độn trong đầu chợt thanh tĩnh rất nhiều.
Anh và Thân Thiên Tình, cả đời này không thể, tuyệt đối không có khả năng ở chung một chỗ.
Anh không nên bởi vì sự xuất hiện của cô liền rối rắm như vậy. Đã qua
mười lăm năm, còn cái gì không thể nhẫn nhịn? Mộ Cẩn Hiên ở trong lòng
một tiếng lại một tiếng cảnh báo mình, thế nhưng khuôn mặt của cô vẫn
hiện diện trong đầu anh. Cô bây giờ trở thành như vậy, trang điểm diêm
dúa, quần áo hở hang, cùng người khác nhảy nhót!
Nhưng mà, chuyện này thì có quan hệ gì đến anh đâu.
Phải, cùng cô không có quan hệ gì, cô sống hay chết, cuộc sống trôi qua
tốt hay không tốt, đều không liên quan gì đến Mộ Cẩn Hiên hắn!
Tuy anh nghĩ như vậy nhưng cuối cùng vẫn phiền não, bàn chân giẫm mạnh
lên chân ga, xe ầm ầm tăng tốc, chạy như điên trên đường phố đông đúc xe cộ qua lại không dứt, rất nhanh đã vượt qua xe trước mặt.
Gió thổi vào, quất lên mặt đau rát vô cùng, thế nhưng anh lại không cảm thấy gì.
Thiên Tình ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh lại, mở mắt ra cảm thấy đầu đau
muốn nứt, cũng may bây giờ cô đã tốt nghiệp, không cần lo lắng vấn đề
trốn học. Thiên Tình nằm trên giường lớn mềm mại ở nhà mình ngân nga
không muốn dậy .
Cô cũng không thích say rượu..., cũng không thích cuộc sống ngày đêm
điên đảo như vậy..., ròng rã một tháng cùng với Mạt Mạt toàn bộ thời
gian rót vào hộp đêm, cô cảm giác mình ngày ngủ đêm đi, khác nào một hồn ma vật vờ?
Cô sa đọa thì cứ sa đọa, người nào quan tâm đến cô? Ngày nào cũng như
ngày nào, thím Trần mỗi ngày vẫn như cũ dong dong dài dài, bác quản gia vẫn hiền lành ôn hòa. Ở trong trường học như cũ có rất nhiều người theo đuổi cô và Mạt Mạt, mỗi ngày làm thế nào tránh né những nam sinh kia,
cự tuyệt những nam sinh kia, đã thành thói quen rồi.