Cô, Thân Thiên Tình này, không cần như vậy. Bất kể thế nào, cho dù là
thấy đồ hỗn đản Mộ Cẩn Hiên dùng kiểu ánh mắt ấy nhìn cô, cô cũng nhất
định phải phóng túng hơn anh ta, sẽ dùng ánh mắt phóng đãng gấp mười lần lườm trở lại!
Vào trang viên, đi theo sau Âu Lạc Ninh một hồi, xuyên qua một thảm
cỏ vĩ đại, liền đến một tòa biệt thự nhỏ màu trắng sữa ở phía trước.
"Trước tiên để mình đưa hai bạn đến giới thiệu với vài người."
Âu Lạc Ninh nói xong liền đi trước dẫn đường, đưa hai người đi tới
phòng khách. Vừa đi Mạt Mạt vừa kéo kéo Thiên Tình hai mắt toả sáng:
"Này, cậu nói xem, có phải bây giờ mình đi gặp các bậc trưởng bối không
hả ?"
Thiên Tình liếc cô một cái: "Có khả năng lắm!"
Mạt Mạt thè cái lưỡi nhọn, nhưng cũng hơi nổi lên chút mong mỏi. Lát sau liền nghe thấy Âu Lạc Ninh nói; "Mạt Mạt, Thiên Tình, đây là chị
gái của mình."
Âu Lạc Ninh cười ôm một cô gái trẻ trung xinh xắn, dễ thương hướng về hai người nói giới thiệu.
"Âu tiểu thư, em chào chị." Nghe thấy Mạt Mạt đang ngoan ngoãn chào hỏi, Thiên Tình vội vã ngẩng đầu lên: "Âu tiểu thư. . ."
Tiếng chào của cô lập tắc nghẹn trong cổ họng, không nói ra nổi, cũng không thể nuốt xuống được, vướng lại thật khó chịu.
Người con gái đang đứng trước mặt kia rõ ràng là vị hôn thê của Mộ
Cẩn Hiên, vị hôn thê cả ngày xuất hiện ở trên báo chí lẫn trên tivi, Âu
Tử Di!
Bỗng chốc khuôn mặt của Thân Thiên Tình không khỏi có chút vặn vẹo.
"Thân tiểu thư, cô làm sao vậy?" Tiếng nói ôn nhu của Âu Tử Di vang
lên, nhìn thấy vẻ mặt âm tình bất định của Thiên Tình cô chợt có chút
lo lắng
"Thiên Tình. . ." Mạt Mạt cũng đẩy nhẹ, dò hỏi. Thiên Tình giật
mình, suýt nhảy vọt lên, may khi đó kịp phản ứng, bên ngoài cười cười,
nhưng bên trong không sao cười nổi, hướng về phía khuôn mặt Âu Tử Di
nói: "Bộ dáng Âu tiểu thư thật đẹp, so với lúc tôi nhìn ở trong TV, hay
trên báo đều thấy đẹp hơn... nhất thời luống cuống, thật là xấu hổ."
Âu Tử Di vẫn cười tao nhã như cũ: "Thân tiểu thư quá khen, Thân tiểu thư mới chính là vẻ đẹp trời sinh, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã cảm thấy rất hợp duyên với cô."
"Vậy sao?" Thiên Tình chợt nhíu mày, lại nở một nụ cười sáng lạn:
"Hôm nay lần đầu tiên tôi nhìn thấy Âu tiểu thư, cũng cảm thấy cực kỳ
quen thuộc, bây giờ nhìn kỹ lần nữa có cảm giác thấy bộ dáng của Âu tiểu thư và em họ tôi thật sự có vài phần giống nhau."
Vẻ mặt Âu Tử Di lóe ra một phen: "Thân tiểu thư thật biết chê cười."
"Âu tiểu thư đừng để bụng, tuy là em họ của tôi, nhưng cũng chỉ mới
ba mươi tuổi, em họ tôi lúc tuổi còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân giống
như Âu tiểu thư vậy!" Nét mặt Thiên Tình làm ra vẻ ngây thơ sáng lạn, bộ dáng tỏ ra mình chân thành thật ý khen ngợi, trái lại khiến cho Âu Tử
Di khổ mà không nói được, đành gượng cười.
Không có một cô gái nào, bằng lòng để người khác mang mình ra so
sánh với một người phụ nữ đã ba mươi tuổi, cho dù người phụ nữ ấy có đại mỹ nhân đi chăng nữa. Người đẹp ở tuổi xế chiều đúng là luôn luôn thất
bại trước tuổi thanh xuân.
Trong lòng Thiên Tình cười lạnh, thật ra cô cũng đang nói móc chính
mình. Mộ Cẩn Hiên của cô đã bị người khác đoạt đi mất rồi, bị một người
nào đó làm cho hai người bọn họ phải chia rẽ! Tuy nhiên, cô biết làm như vậy là chính mình đã cố tình gây sự, nhưng mà cô lại không quản nổi
được miệng mình! Vốn dĩ cô không phải là người ngu dốt mà là một cô gái
thông minh!
"Thân tiểu thư, cô đừng khen ngợi tôi nữa, tôi thật sự cảm thấy rất
xấu hổ." Âu Tử Di cố nén giận đáp lại một câu, rồi quay mặt sang hướng
Âu Lạc Ninh nói: "Lạc Ninh, Hàn tiểu thư tương lai cũng là người nhà vẫn đang đứng ở bên cạnh đấy, còn không mau giới cho Thân tiểu thư và Chu
tiểu thư được biết?"
Mạt Mạt đã sớm nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh Âu Lạc Ninh, nét mặt của cô ta rõ ràng có vẻ nổi lên sự khó chịu.
"Là em sơ suất. . . Mạt Mạt, Thiên Tình, đây là bạn của chị mình tên là Hàn Tư Sở, Hàn tiểu thư. Hàn tiểu thư, đây là Chu Mạt Mạt, Chu tiểu
thư, đây là Thân Thiên Tình, Thân tiểu thư."
"Hàn tiểu thư, xin chào." Mạt Mạt và Thiên Tình mỉm cười chào hỏi một tiếng.
Nhưng Hàn Tư Sở chỉ dè dặt khẽ gật đầu, không đáp lại, trực tiếp
quay sang nhìn Âu Lạc Ninh mỉm cười nói: "Thế nào vậy, mới có một năm
không gặp, cậu đã không còn gọi mình là Tư Sở, lại thay đổi gọi thành
Hàn tiểu thư rồi sao? Mình không chịu đâu!"
Âu Lạc Ninh nhìn Mạt Mạt, có chút bất đắc dĩ, những lại vẫn làm theo lời gọi: "Tư Sở."
Lúc này Hàn Tư Sở mới mỉm cười, cao hứng trở lại: "Lạc Ninh, đã lâu
chúng ta không gặp nhau, mình vừa đi vừa nói chuyện nhé."
Mạt Mạt chợt có chút không vui, cô hơi khép mi mắt, cũng cười một
tràng, nhìn lại Âu Lạc Ninh nói: "Lạc Ninh, cậu mời bọn mình tới làm
khách lại mặc kệ, vứt bọn mình lại ở đây sao?"
"Làm sao có thể như vậy được, Mạt Mạt." Âu Lạc Ninh cười, xoay
người hướng về Hàn Tư Sở nói: "Tư Sở, cậu cùng chị mình đi dùng trà
trước nhé, Mạt Mạt, Thiên Tình là khách mình mời tới, mình muốn cùng hai người nói chuyện một lúc."
Hàn Tư Sở che miệng lại cười dài nói: "Xem cậu nói kìa, mình và cậu
cũng không phải là người ngoài, khách sáo làm gì, cậu cứ tự nhiên đi,
tiếp khách của mình mới là điều quan trọng."
Chỉ một câu nói, khiến cho sắc mặt của Mạt Mạt lại trở nên thay đổi. Cô cắn môi, liều chết đến gần Âu Lạc Ninh. Thiên Tình biết, nếu như
không phải Mạt Mạt ra sức ngấm ngầm chịu đựng, nhất định đã cất tiếng
chất vấn rồi !
Âu Tử Di vừa nghe lời này, liền không khỏi nở nụ cười, chỉ vào Hàn
Tư Sở nói: "Nhìn xem, vẫn
chưa chịu sửa lại, vẫn còn mở miệng nói bản
thân mình không phải người ngoài! Đang có khách ở đây đấy."
"Chị Tử Di!" Hàn Tư Sở thoáng đỏ mặt xấu hổ, không thuận theo, đi
qua kéo ống tay áo của Âu Tử Di, nũng nịu nói: "Nói người trong nhà là
vì có quan hệ thân thiết với chị mà, cho nên em mới nói mình không phải
là người ngoài thôi, thế nào mà chị lại sắp xếp em thành ra như vậy
chứ!"
Âu Lạc Ninh nghe xong lời này cũng cười nói: "Tư Sở nói không sai,
hai nhà chúng ta mấy đời quan hệ thân thiết, đương nhiên Tư Sở không bị
coi là người ngoài rồi."
Sắc mặt Mạt Mạt trắng bệch, rốt cuộc cô cũng không thể đứng lại nổi
nữa, kéo tay Thiên Tình, xoay người liền chạy ra ngoài: "Thiên Tình,
chúng ta là những người ngoài, vẫn là nên đi trước thôi, đỡ phải thấy sự chướng mắt ở trong này!"
"Mạt Mạt. . ." Âu Lạc Ninh vừa thấy cô tức giận bỏ đi, liền cuống
quít đuổi theo, liên tục lên tiếng gọi. Hàn Tư Sở vừa thấy cậu ta muốn
chạy ra đuổi theo, cũng không khỏi nổi lên bực bội, đuổi theo giữ chặt
tay áo Âu Lạc Ninh nói: "Cậu định làm cái gì? Vì một cô gái chẳng ra gì
ấy sao? Âu Lạc Ninh, vừa rồi cậu đã thấy đức hạnh của cô ta đấy, có
giống như một người có lễ phép, có hiểu biết các quy tắc ứng xử không?"
Vốn dĩ Mạt Mạt còn muốn nhẫn nhịn, lúc này nghe được những lời nói
của Hàn Tư Sở liền thay đổi, ngừng ngay lại bước chân của mình, xoay
người, nở nụ cười tức giận. Vốn chỉ vì muốn tới nhà của Âu Lạc Ninh nên
cô mới cố gắng thu bớt lại, không để lộ ra vẻ mặt ngang ngạnh của mình,
giờ phút này lại cảm thấy bộ dạng này của mình thật sự rất buồn cười, mà thật sự cô cũng không thể cố làm ra vẻ tiếp tục như vậy được nữa.
Cô dứt khoát đi đến trước mặt Âu Lạc Ninh cười quyến rũ: "Lạc Ninh,
cậu hãy nói lại một chút xem, tôi là một người con gái không đứng đắn
sao?"
Vẻ mặt của Âu Lạc Ninh có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn ôn nhu
lắc đầu: "Mạt Mạt, đương nhiên cậu không phải là người như vậy mà.”
"Nhưng mà hiện giờ có người ở trước mặt cậu nói tôi là một cô gái
không đứng đắn đấy!" Mạt Mạt cười lạnh, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng lướt
qua trên gương mặt của cậu ta, rồi đầu ngón tay lại hạ xuống nhẹ nhàng
thăm dò vào nơi cổ áo rộng mở...
Lúc này Hàn Tư Sở mặt đã trắng bệch, cô thực sự không thể tưởng
tượng được cô gái Mạt Mạt này lại dám làm ra động tác vô cùng thân thiết như vậy đối với Âu Lạc Ninh!
"Cô... cô thật không biết xấu hổ. . ." Cô dám công nhiên trêu chọc
như vậy. Cô liên tục trêu ghẹo khiến Âu Lạc Ninh cả khuôn mặt đều đỏ
bừng, đương nhiên đã tự nói ra từ nhỏ đã không được dạy dỗ giữ nề nếp
theo quy củ đúng như Hàn Tư Sở đã nói rồi chứ.
"Nhìn xem, bây giờ tôi lại bị mắng thành không biết xấu hổ, vậy tối
khuya ngày hôm trước cậu vẫn hôn cái người con gái không đứng đắn lại
không biết xấu hổ này đấy, điều này nên tính là cái gì nhỉ?" Mạt Mạt dứt khoát kiễng chân, đôi môi như một đóa hoa đỏ mọng để sát bên môi Âu Lạc Ninh cách đúng một millimet. Cậu ta tựa hồ đã cảm nhận được sự ngọt
ngào của hơi thở kia, hầu kết không khỏi hơi hơi chuyển động một chút,
cổ họng có phần ướt át. Cậu ta đặt tay lên vai cô khẽ đẩy ra, khàn khàn thì thầm; "Mạt Mạt. . . Cậu đừng như vậy..."
"Tôi đừng như thế nào!" Bỗng nhiên Mạt Mạt đẩy cậu ta ra ngay lập
tức, cô cúi đầu nở nụ cười, nói: "Cậu đã hẹn ước với tôi, đã hôn môi
tôi, bây giờ tôi lại thành người ngoài... Âu Lạc Ninh, cậu như thế này
là muốn đùa giỡn với tôi sao? Tôi, Chu Mạt Mạt này, cũng không phải là
đồ bỏ đi không ai muốn, không phải để cho các người tùy ý tới làm cho
nhục nhã. Người trong nhà này chẳng qua là có mấy đồng tiền dơ bẩn mà
thôi, ngoài ra còn có gì đặc biệt hơn người khác. Tôi, Chu Mạt Mạt này,
không với tới cửa cao của nhà các người! Thiên Tình, chúng ta đi thôi."
Thiên Tình nhìn cô bạn tức giận, tuy rằng biết Mạt Mạt có chút hơi
quá mức nóng nảy, lời nói cũng có chút mạnh mẽ, nhưng cũng không ngăn
cản, xoay người theo Mạt Mạt đi ra ngoài. Bụng cô cũng đang chứa đầy sự
bực tức không chỗ phát đây. Cô cũng hận nhất cái loại đàn ông câu kết
làm bậy, một chân đứng hai thuyền này!