Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Sảy Thai


trước sau

“Hứa Hoan Nhan?” Thân Tống Hạo lập tức dừng bút, mắt nheo lại, anh nhíu chặt mày, chẳng lẽ cô mang thai?

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không sai biệt lắm, một tháng trước lúc cùng cô đi bơi, đêm hôm ấy anh không dùng biện pháp an toàn, chẳng lẽ thật sự mang thai?

Nhưng vấn đề quan trọng!

Thân Tống Hạo lập tức đứng lên, cô thế mà dám lựa chọn âm thầm đi mua thuốc phá thai, muốn bỏ đứa bé!

Đột nhiên trong lòng anh có chút giận.

“Thân thiếu?” Trần Nhị có chút nghi ngờ mở miệng hỏi: “Anh vẫn đang nghe chứ?”

“Mặc kệ cô ta, để cho cô ta tùy ý!” Thân Tống Hạo ném một câu, nặng nề ngắt điện thoại di động.

Mặc kệ dù cô có thật sự là không muốn đứa bé hay là đang diễn trò, tóm lại, anh hiện tại không muốn nghe bất cứ tin tức gì về cô!

Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, nhưng anh không có tâm trạng xử lý văn kiện chất chồng trước mặt.

Đủ rồi, Thân Tống Hạo đã quá đủ rồi, ngươi đã đặt quá nhiều sự chú ý lên người cô ta, nên dừng lại.

***! Anh đáy lòng mắng, cũng phiền nào cầm bút máy trước mắt không nghĩ ngợi ném ra ngoài!

Phụ nữ xinh đẹp nhiều như vậy, từng người đối với anh nói gì nghe nấy, dịu dàng săn sóc, anh nên phóng túng hưởng thụ, còn cái người phụ nữ đó lúc nào cũng bày ra gương mặt thối với anh, thật là tức chết anh mà.

“Được rồi, chúng ta về thôi!” Hoan Nhan cất xong thuốc, đem giấy ghi chép các loại thuốc bổ, cùng những điều cần tránh mới kéo Mễ Dương trở về.

Về tới nhà, Hoàng Thư Quyên vẫn chưa về, Hoan Nhan dặn Mễ Dương không được ăn bất cứ thứ gì, sau đó trở về phòng chăm sóc cho ba, khoảng hai tiếng sau, Hoan Nhan cầm thuốc cho Mễ Dương uống, rồi để cho em gái về phòng nghỉ ngơi.

Sau 48 giờ, sẽ bắt đầu ra máu, phôi thai trong cơ thể sẽ bị đẩy ra, máu sẽ chảy nhiều, nói đúng hơn là phôi thai chưa được đẩy ra sạch sẽ, vì vậy sẽ phải đi bệnh viện để làm sạch tử cung.

Hoan Nhan thở dài, suy nghĩ một chút đi ra siêu thị mua một con gà ác, và nhiều táo đỏ, dặn dò Mễ Dương tẩm bổ một chút.

Ngày thứ ba uống thuốc bởi vì Hoàng Thư Quyên ở nhà, em gái liền viện lí do ở kí túc xá Hoan Nhan, bởi vì Mễ Dương cố ý không đi bệnh viện, nên Hoan Nhan không có cách nào là nghỉ học, nhìn em gái không được ăn gì một tiếng sau mới cho em gái uống thuốc, rồi để cho Mễ Dương nghỉ ngơi.

Hoan Nhan nằm trên bàn đọc sách, bất giác ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, thấy Mễ Dương dang hoảng sợ nhìn dưới thân máu tươi chảy ra mãnh liệt, đỏ thẫm ướt cả ga giường Hoan Nhan, từng giọt từng giọt rơi trên đất… “Mễ Dương, em không sao chứ!” Hoan Nhan kinh hãi đứng bật dậy, bắt lấy tay em gái đỡ cô đi nhà vệ sinh… “Em đau quá… Em đau bụng…” Mễ Dương đau nước mắt chảy ròng ròng, gắt gao nắm chặt tay Hoan Nhan, bị Hoan Nhan kéo vào nhà vệ sinh.

Máu giống như vòi nước
đang mở chảy không ngừng, chỉ một lát sau, sắc mặt Mễ Dương trắng bệch, Hoan Nhan tay chân luống cuống, chỉ có thể đứng một bên an ủi cô… “Nhịn một chút, không sao rồi Mễ Dương, cố gắng…”

Hoan Nhan nhìn khăn đầy về máu, chỉ có cảm giác bụng mình cũng khó chịu quặn đau, cô cố nén sợ hãi, nhìn vết máu trong đó có khối máu nho nhỏ bị tống ra, mới đỡ Mễ Dương dậy, dọn dẹp tât cả rồi trở lại giường… Mất máu quá nhiều, em gái đã mệt ngủ thiếp đi, Hoan Nhan ngồi trông ở bên cạnh, chỉ cảm thấy tim đập loạn, đột nhiên nhớ tới một đêm kia, cô cùng anh xảy ra quan hệ, Hoan Nhan cảm thấy sợ hãi!

Cầm ví tiền đi ra khỏi kí túc xa, đem cửa khóa lại, Hoan Nhan chạy thẳng tới siêu thị, kiềm chế ngại ngùng cầm lấy que thử, Hoan Nhan đỏ mặt thanh toán, sau đó trở về nhà trọ.

Không kịp chờ đợi, cô kiểm tra luôn, kết quả lúc đi ra, Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm… Thật may, chỉ một vạch, không có thai.

Ngồi trên ghế, nhìn em gái ngủ say, cô cảm thấy đau lòng… Mễ Dương ở kí túc Hoan Nhan nghỉ ngơi vài ngày, Hoan Nhan lặng lẽ dẫn em gái đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả khiến cả hai kinh ngạc, phôi thai trong cơ thể vẫn chưa sạch, Mễ Dương phải làm phẫu thuật.

Nghe thế Mễ Dương sợ hãi, nắm tay Hoan Nhan: “Chị, em không muốn làm phẫu thuật, cầu xin chị, em uống thuốc…”

“Mễ Dương… Em phải nghe bác sĩ, phải phẫu thuật, biết không?” Hoan Nhan cổ họng khó chịu, quay mặt sang chỗ khác cố kiềm chế nước mắt, giờ phút này, em gái lệ thuộc vào cô, dường như ngày thường hai người không hề có cãi vã ân oán.

Bởi vì thân thể cô quá yếu, bác sĩ sắp xếp thời gian phẫu thuật, lúc đưa em gái ra khỏi bệnh viện, Mễ Dương sắc mặt tái nhợt, Hoan Nhan gọi taxi đưa cô trở về, dọc đường đi, hai người không hề nói câu nào, ánh mặt trời từ ngoài cửa xe chiếu vào… Hoan Nhan duỗi ngón tay cách tấm thủy tinh chạm tới ánh sáng ấm áp, nếu có một ngày, cô có năng lực bắt đầu cuộc sống mới, cô nhất định phải tìm người đàn ông yêu thương mình, cùng nhau sống cả đời, sẽ không phải giống như Mễ Dương chịu thống khổ như thế.

Về đến nhà đã hoàng hôn, Hoan Nhan cùng Mễ Dương vừa vào cửa, Hoàng Thư Quyên cười lạnh bằng, phịch một tiếng, cửa khóa lại, bà âm trầm nhìn cô: “Hứa Hoan Nhan, không phải cô muốn thanh toán hết tiền cho tôi sao? Hiện tại đã có cơ hội…”

Hoan Nhan không hiểu ngẩng đầu lên, lại một lần nữa ngẩn người, trong phòng khách một người đàn ông trung niên mập mạp đang ngồi, ông ta cười bỉ ổi quan sát Hoan Nhan.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện