Anh giống như đang uống say, bước chân liêu xiêu ôm An Khả Khả rời đi, Trần Nhị cũng cảm thấy sự khác thường của anh, trừng Kì Chấn nhỏ giọng nói: “Cậu biết không thể nhắc đến Tô Lai, nhắc đến cậu ta nhất định sẽ nổi điên! Cậu còn kích thích…”
“Tô Lai là ai? Mình biết người này sao?” Thân Tống Hạo quay sang, hai mắt đỏ bừng, chứa đầy sự khinh thường.
“Thân thiếu…” A Dương có chút lo lắng mở miệng, Thân Tống Hạo vung tay, cười thấp một tiếng: “Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, mình đã sớm quên cô ta trông như thế nào rồi…”
Anh ôm chặt người phụ nữ trong ngực, không thương tiếc đẩy cô ta lên tường hung hăng hôn, bàn tay dưới váy ngắn thăm dò, một đường hướng lên trên sờ vào nơi mềm mại. “Không phải là đàn bà sao, trước sau đều một dạng?”
Ngón tay anh dùng sức, An Khả Khả đau đến nước mắt chảy ra, lại không dám lên tiếng, cố gắng nở nụ cười nghênh hợp anh… “Thân thiếu… Hay anh trở về ngủ một giấc…”
Kỳ Chấn có chút hối hận vừa rồi mình lỗ mãng, chẳng qua Tô Lai gọi điện tới, có thể cho anh biết cũng là chuyện tốt.
“Cần gì phải ngủ? Trước kia tôi ngày đêm chỉ trông chừng một người phụ nữ, giờ thì tự do, còn không để cho tôi chơi thoải mái sao?
Thân Tống Hạo đẩy Kỳ Chấn ra, “Mọi người tiếp tục uống,…mình đi hưởng thụ đêm xuân!”
“Thân thiếu…” Kỳ Chấn lo lắng muốn đuổi theo, Trần Nhị vội đè vai anh lại thởi dài một tiếng lắc đầu: “Để cậu ấy đi thôi, cậu ấy đã đè nén quá lâu rồi.”
“Mình thật không hiểu Tô Lai có chỗ nào tốt, cậu ấy sao lại không bỏ được!”
Kỳ Chấn buồn bực rót rượu, điện thoại trong túi vang lên, vừa nhìn, anh đặt vội ly rượu xuống, cầm áo khoác: “Trần Nhị, A Dương, mình đi trước.”
“Thật không nhìn ra huynh đệ chúng ta có người sợ vợ đến thế!” Trần Nhị và A Dương liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, xua tay nhìn anh vội vã chạy đi, hai người cùng nhau đối ẩm.
“Kể từ khi Tô Lai rời đi, chúng ta cũng chưa từng uống rượu vui vẻ!”
Trần Nhị buồn bực cau mày, A Dương cũng gật đầu: “Kỳ Chấn nói đúng, Tô Lai làm nghệ thuật, tính cách lại không hợp với Thân thiếu?”
“À cậu cảm thấy cô gái lần trước Hứa Hoan Nhan như thế nào?”
Trần Nhị nhiều chuyện mở miệng, lần trước anh điều tra lại rõ ràng, uống thuốc phá thai là em gái cô chứ không phải cô.
“Tính tình rất thẳng thắn, cũng không giống những người phụ nữ khó ưa khác bên cạnh Thân thiếu, làm bộ dây dưa”
A Dương nói đúng trọng tâm, Trần Nhị gật đầu phụ họa, như có điều suy nghĩ nói: “Mình cảm thấy hai người họ có hy vọng.”
“Trờ về nhà em được không Thân thiếu” An Khả Khả ngồi trong xe yên lặng nhìn Thân Tống Hạo hút thuốc, mở miệng.
Anh quay đầu, nhìn gương mặt của cô, không sai, cô hít thuốc phiện là thân bất do kỉ, hai bàn tay trắng, không có người chống lưng phía sau, để đứng được trong giới người mẫu, cô thật sự không dễ dàng, chỉ là cô không thương bản thân, thì ai có
thể thương cô?
Hơn nữa, anh tìm An Khả Khả một phần nguyên nhân là vì cô không giống những người phụ nữ khác yêu tiền, hoặc dây dưa không bỏ.
Gật đầu, anh vươn tay, sờ gương mặt thon gầy đến dọa người của cô: “Tối nay sẽ ở cùng cô
An Khả Khả ngẩn người, bởi anh đột nhiên dịu dang, liền rơi nước mắt, dùng sức lắc đầu: “Thân thiếu, em thề sẽ từ bỏ, cầu xin anh… Đừng bỏ rơi em…”
Cô vươn tới ôm chặt cánh tay anh không rời.
Thân Tống Hạo trầm mặt hồi lâu, vẫn lắc đầu một cái, rút tay ra, khởi động xe: “Khả Khả, rất xin lỗi, tôi không thể cùng cô tiếp tục.”
An Khả Khả tiếng khóc phát ra, hốc mắt cô nước mắt rơi xuống, tuyệt vọng.
“Như vậy em phấn đấu ganh đua trong giới người mẫu để làm gì đây?” Cô thấp giọng mở miệng.
Làm nghề này, cô lần đầu tiên hít thuốc phiện cũng đã biết, cô không thể quay đầu, cô không hi vọng xa với Thân Tống Hạo cưới mình, nhưng cô chỉ muốn làm một trong vô số người phụ nữ của anh, dù một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, anh vẫn còn nhớ tới cô… Nhưng bây giờ, cô hiểu. Không bao giờ có khả năng nữa. Anh không cần cô.
“Vậy… cho em có đứa con của anh được không ?” Trước khi vào cửa, An Khả Khả lấy hết dũng khí hỏi, hi vọng có thể có được đứa bé.
Thân Tống Hạo mím môi, ánh mắt đã có tức giận, anh bình tĩnh nhìn cô: “Khả Khả, cô biết ranh giới cuối cùng của tôi.”
An Khả Khả nước mắt thi nhau rơi xuống, ôm lấy anh, gào to: “Em mười bảy tuổi gặp anh, em là người ở bên cạnh anh lâu nhất, em hiểu chúng ta không giống nhau, em cũng không hy vọng anh lấy em, cũng không dám mơ tưởng trong lòng anh có em, bây giờ anh chia tay, em chỉ muốn có đứa con của anh, anh đi rồi, e cùng anh sẽ không bao giờ có thể gặp mặt, nếu có đứa bé, nhìn con, em có thể thấy được bóng dáng anh…”
“Không cần như vậy, nếu cô còn tiếp tục thế này, tôi sẽ rời đi.”
Thân Tống Hạo đẩy mạnh cô ra, anh không thể cháp nhận được nữa, anh thừa nhận anh không có cách nào tiếp nhận ngoài Tô Lai có người phụ nữ nào sinh con cho anh.
“Đừng đi…” An Khả Khả khóc từ phía sau ôm anh: “Đừng đi… Đừng rời đi…”
“Nếu cô không khóc, cũng không nhắc lại chuyện đứa bé, đêm nay tôi sẽ ở lại.”
Anh xoay người, âm thanh dịu dàng, lau đi nước mắt cô, chỉ là sự dịu dàng này sao lại xa xôi đến thế, vĩnh viễn không nắm bắt được.