Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Bỏ Đứa Bé


trước sau

Trời có chút nóng lên, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Hoan Nhan và Văn Tĩnh cũng đã thay đổi trang phục mùa hè áo ngắn quần sóc, quần tát cùng áo len không cần phải mặc nữa, trực tiếp chân trần đi xăng đan, lộ ra đôi chân thon dài mảnh khảnh.

Tới một bệnh viện tư nhân, Văn Tĩnh đậu xe cùng Hoan Nhan và KaKa im lặng, không nói gì.

"Nhan, không thể kéo dài được nữa, bạn phải quyết định thôi." Văn Tĩnh rốt cuộc phá vỡ trầm mặc, nặng nề mở miệng nói.

Hoan Nhan sắc mặt trắng bệch, mười ngày ngắn ngủi, cô gầy đi một vòng lớn, sắc mặt càng thêm khó coi, dọa người, nghe thấy lời Văn Tĩnh, cô đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt, lại gắt gao cắn môi không mở miệng... KaKa trong lòng lo lắng, một bên nhẹ nhàng an ủi cô: "Nhan, đừng sợ, bọn mình sẽ luôn ở bên cạnh bạn."

Hoan Nhan muốn mở miêng, đôi môi lại kịch liệt run rẩy, tay cô run run nắm chặt tay Ka Ka, bàn tay cũng lạnh như băng: "Ka Ka, Văn Tĩnh..."

Thanh âm của cô giống như là nặn ra từ trong cổ họng, khàn khàn vô lực: "Chờ một lát, chỉ một lát có được không?"

Cô toàn thân run rẩy, trời mùa hè mà tay chân cô lạnh như băng, ban đầu đối với chuyện Mễ Dương cô dù sợ, nhưng cũng không giống như hiện tai, giống như người lạc vào thế giới khác, loại cảm giác vô dụng sợ hãi này, khiến cô cảm thấy hận bản thân, tại sao ban đầu lại ngu ngốc? Tại sao không biết bảo vệ mình!

"Nhan..." Văn Tĩnh thở dài, rồi lại không biết nói gì, khí trời nóng bức khó chịu, nhưng lại không dám bật điều hòa, Hoan Nhan tay chân lạnh như băng, toàn thân run rẩy.

Trong lòng cô bùng lên lửa giận, nếu không phải Hoan Nhan ngăn cản, cô nhất định liều mạng tới Thân gia đại náo một phen!

"Nhan cậu không phải đơi, người kia căn bản không có tâm, anh ta sẽ không trở về, cậu phải nhanh bỏ đi đứa bé, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày đến buổi lễ tốt nghiệp, ba tháng thoáng cái sẽ qua, không cần phải sợ."

Ka Ka trong lòng cũng bực tức khó chịu, ba người các cô ở chung cùng nhau mấy năm, cùng nhau chịu khổ, nhưng cũng chưa từng gặp phải chuyện như Hoan Nhan. Mà đáng giận đó là, họ một chút xíu biện pháp cũng không có.

Cái tên đàn ông chết tiệt kia lại biến mất, muốn đánh hắn một trận cũng không được!

Văn Tĩnh cũng thử thăm dò một chút tin tức từ Kỳ Chấn, nhưng Kỳ Chấn cũng không biết Thân Tống Hạo bây giờ đang ở đâu!

Hoan Nhan ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó mở cửa xe lao xuống, siết chặt điện thoại màu hồng bị mồ hôi thấm ướt trong tay, cắn chặt môi, ấn một dãy số quen thuộc!

Tại sao trước khi đi lại giống như biến thành một người khác dịu dàng vô cùng. Tại sao lời nói lại nhẹ nhàng khiến cho cô chần chừ bất an, tại sao muốn cô ngoan ngoãn chờ anh ta trở lại, tại sao muốn cô bất kì chuyện gì phát sinh cũng chờ anh ta về giải quyết!

Nhưng thật đáng chết, anh ta chẳng lẽ vì máy bay gặp rủi ro đi đời nhà mà rồi sao?

Không làm được sao lại còn cam kết? Anh nói muộn nhất chỉ một tuần, nhưng bây giờ đã mười ngày, tôi có thể chờ, nhưng bảo bảo trong bụng không thể chờ, bảo bảo đang chờ mẹ của nó tự tay giết chết!"

Cất điện thoại, cánh tay buông thõng, trong điện thoại giọng nói tổng đài vẫn dùng hai loại ngôn ngữ
lặp lại lời nói kia.

Hoan Nhan cười khổ, cắn chặt đôi môi khô nứt, cô đến trước xe: "Tĩnh, Ka Ka, chúng ta đi thôi, đi vào lấy bảo bảo ra."

Văn Tĩnh đi đăng kí, Ka Ka ôm Hoan Nhan ngồi ở hành lang bệnh viện.

"Nhan, bây giờ cùng y tá đi kiểm tra." Văn Tĩnh lau chút mồ hôi trên ránh, cầm một đống thuốc vội vã nói.

Hoan Nhan giống như tượng gỗ đứng dậy, đi theo y tá, hai chân không ngừng run lên, chung quanh đều là màu trắng, vách tường màu trắng, y tá bác sĩ đều mặc quần áo màu trắng, ngay cả mặt cô,cũng trắng bệch dọa người... Văn Tĩnh và Ka Ka cũng không nói được câu nào, dù loại chuyện này xảy ra ở trên bất kì người nào, mọi người cũng sẽ không dễ chịu hơn.

"Thai nhi đã 52 ngày, hơn nữa có thai ngoài tử cung rất nguy hiểm, phải làm phẫu thuật." Bác sĩ nhìn kết quả siêu âm nói, "Còn về thuốc phá thai, thấy cô thân thể không tốt, không nên sử dụng.'

"Mình sợ, Tĩnh..." Hoan Nhan ngồi trên ghế toàn thân run rẩy, lời bác sĩ vừa nói ra khỏi miệng, cô liền vô lực nắm chặt tay Văn Tĩnh, nước mắt rơi xuống.

"Không sao Nhan, phẫu thuật giờ đều gây tê không đau, bạn ngủ một giấc tỉnh lại tất cả đều tốt."

Văn Tĩnh hai mắt hồng hồng, ôm cô luôn miệng an ủi, cô dĩ nhiên biết, cô ấy không phải sợ đau đơn, mà bị giày vò về mặt tinh thần.

"Tiểu thư, xin theo tôi sang bên này vệ sinh và tiêu viêm." Cô ý tá âm thanh dịu dàng vang lên, Hoan Nhan ngay cả sức để đi cũng không có, Ka Ka và Văn Tĩnh mỗi người một bên dìu cô... "Tiểu thư xin nằm lên..." Y tá tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị xong, mang khẩu trang vào nói... "Tĩnh, Ka Ka....

Hoan Nhan bật khóc thành tiếng, gắt gao nắm chặt tay hai người không buông.

"Hai vị tiểu thư, mời hai người ở bên ngoài chờ được không? Chúng tôi bây giờ bắt đầu tiêu viêm..." Y tá khổ sở mở miệng.

Văn Tĩnh cùng Ka Ka, đành phải bỏ tay Hoan Nhan ra, "Nhan, bọn mình bên ngoài chờ bạn, không phải sợ, không có chuyện gì biết không, chỉ là tiêu viêm thôi, không đau..."

Hoan Nhan nghẹn ngào nhìn hai người bọn họ đi ra ngoài, ngây người trong chốc lát, bất đắc dĩ nằm lên trên, hai chân tách ra, cảm thấy nước lạnh như băng đang trút vào, cảm giác không thoải mái, làm nước mắt cô chảy không ngừng... Nằm ở chỗ này, hai chân mở rộng, giống như miếng thịt nằm trên thớt mặc cho người ta xử lý, trừ sợ hãi, còn cảm giác như bị lăng nhục.

Không biết kéo dài bao lâu, Hoan Nhan cảm thấy thân thể gần như chết lặng, động tác y tá mới ngừng lại, cô chết lặng ngồi dậy, sửa sang lại y phục, kéo hai chân gần như cứng ngắc đi ra ngoài...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện