Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Anh Trở Lại


trước sau

"Hứa tiểu thư rất thành thực." Người đàn ông trung niên có chút tán thưởng gật đầu: "Nhìn Hứa tiểu thư xem ra không giống người không có tiền..."

"Không dối gạt ngài, y phục trên người là bạn cho mượn!"

Hoan Nhan vừa nói xong, mỉm cười, trong phòng cũng lập tức vang lên tiếng cười, người đàn ông tuyển dụng cũng không dị nghị gật đầu: "Như vậy Hứa tiểu thư ngày mai tới đây báo cáo, kí hợp đồng, thử việc một tháng, lương thử việc hai nghìn, qua thời gian thử việc Hứa tiểu thư sẽ giống như các nhân viên khác tiền lương bốn nghìn hai, được không?"

Bốn nghìn hai trăm đồng, Hoan Nhan trong lòng có chút kích động, cô chưa từng nghĩ đến con số lớn như vậy.

"Được, tôi sáng mai sẽ tới báo cáo!" Cô hưng phấn gương mặt đỏ bừng, giống như đứa bé nhảy lên.

Rời khỏi công ty Phú Nguyên, Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy đôi chân bị Văn Tĩnh ép buộc đi đôi giày cao gót 10cm cũng nhẹ nhàng hơn.

Cô không muốn ngồi xe bus, tính toán lộ trình, tới chỗ ba điều dưỡng phải dừng ba trạm, thừa dịp mặt trời còn chưa nắng gắt, cô đi bộ đến.

Mái tóc dài được rẽ lệch, sau đó búi cao trên đỉnh đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này vì hưng phấn mà ửng hồng, xinh đẹp động lòng người, trên người bộ đồ công sở khiến cho cô toát lên vẻ chững chạc, bản lĩnh, dưới bộ váy ngắn là đôi chân thẳng tắp thon dài, cùng với đôi giày cao gót cùng mau, vào buổi sáng đầu mùa hè, đúng thật là một bức tranh đẹp...

Trang viên Thân gia, lần đầu tiên mở tiệc nhỏ.

Thân lão gia sắc mặt có chút không vui, vì tôn tử mất tích hai mươi ngày không có chút tin tức! Thân Thiểu Khang và Thích Dung Dung nhìn nhau một cái, cũng không dám nói gì, ai cũng biết đứa con trai duy nhất Thân Tống Hạo của bọn họ đối với lão gia tử rất quan trọng, lần này vô duyên vô cớ đi Mĩ chơi không chút tin tức, làm hại vợ chồng họ trước mặt ông cụ chịu không ít khổ, chỉ hi vọng bọn Kì Chấn một lát nữa tới, có thể có chút tin tức.

"Lão gia, tiên sinh, phu nhân, Kì thiếu gia và Tĩnh tiểu thư đã đến." Người làm đi đến thông báo.

Sắc mặt Thân lão gia lúc này mới hòa hoãn đi một chút, quay sang nhìn Thân Thiếu Khang có chút nhiều chuyện mở miệng: "Tiểu tử Kỳ Chán này không phải luôn phong lưu, sao lại hồi tâm rồi hả? Cô bé Văn Tĩnh này các người gặp qua chưa?"

Thân Thiếu Khang đối với việc lão gia tử phản ứng hơi xấu hổ ho nhẹ hai tiếng: "Cha, chúng con chưa từng gặp cô bé đó, có thể là cô bé tốt."

Thân lão gia gật đầu một cái, quay mặt sang Kỳ Chấn và Văn Tĩnh đã đi vào, người làm đằng sau xách theo quà tặng.

"Tiểu tử Kỳ Chấn, ngươi cũng không có lương tâm, bây giờ mới đem vợ mang đến cho ta nhìn, mau đến đây, cho ta nhìn xem cô bé đại danh đỉnh đỉnh Văn Tĩnh."

Thân lão gia kêu lớn, Văn Tĩnh vì căm hận Thân Tống Hạo gương mặt không khỏi có chút nhu hòa, lão gia tử này xem ra rất dễ gần, đáng kính.

"Thân lão gia, Thân tiên sinh, Thân phu nhân. Mọi người khỏe, con là Văn Tĩnh." Văn Tĩnh mỉm cười, tiến đến chào hỏi.

Thân lão gia đưa mắt nhìn, không khỏi hài lòng gật đầu: "Đứa bé
ngoan, ta rất thích cô bé hào sảng như vậy, Kỳ Chấn tiểu tử ngươi ánh mắt cũng tốt đấy, nhưng về sau không được gọi ta là lão gia, giống Kỳ Chấn gọi ta là gia gia, tiểu tử kia khi còn bé là một tay xem mà lớn lên, bộ dáng trần truồng ta cũng xem qua..."

"Khụ khụ, Thân gia gia!" Kỳ Chấn nghe thế trợn mắt, kéo Văn Tĩnh trốn sang một bên: "Em đừng nghe Thân gia gia nói bậy, Thân gia gia, Văn Tĩnh lần đầu tiên đến, ông đừng hù dọa cô ấy."

"Nhìn xem, vợ còn chưa cưới đã bắt đầu bao che, lúc nào sinh một tiểu tử mập mạp cho gia gia chơi?" Thân lão gia cười híp mắt nhìn hai người tình cảm rất tốt, trong lòng cũng là bực tức cháu nội đáng chết, sao lại không mau tìm cô gái tốt để sinh chắt nội cho ông!"

Con bé lần trước gặp một lần thật tốt, ai biết hắn ta lại chia tay... Nghe thấy lời này Văn Tĩnh sắc mặt ửng hồng, trong tim thoáng chút chua xót, lấy hết dũng khí đi tới, vì Hoan Nhan, vì đòi lại cho cô một chút công đạo, cô cũng không để cho ông cụ chút mặt mũi.

"Thân gia gia, có chuyện này con không biết có nên..."

Kỳ Chấn trong lòng biết khong ngăn được, thấy Văn Tĩnh nôn nóng, muốn ngăn cô lại, e rằng không thể.

"Tĩnh nha đầu, chuyện gì nói cho gia gia!" Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng Thân lão gia cũng thích bộ dáng của Văn Tĩnh.

"Con muốn biết Thân thiếu gia khi nào trở lại, chị em tốt của con đã có con của anh ta, anh ta lại mất tích, cô ấy chịu rất nhiều khổ sợ, mặc dù cô ấy không so đo, đã quyết định cùng Thân thiếu gia nhất đao lưỡng đoạn, nhưng con không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu thua thiệt...."

"Nghiệt chướng!" Thân lão gia không chờ Văn Tĩnh nói hết, tức giận sắc mặt đỏ bừng vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy, Thân Thiếu Khang, Thích Dung Dung sửng sốt, sợ hết hồn, cũng cuống quýt đứng dậy không dám lên tiếng, chẳng qua là Thích Dung Dung bất mãn trợn mắt nhìn Văn Tĩnh một cái, tất nhiên là không muốn cô nói chuyện như vậy với ông cụ."

"Nha đầu kia bây giờ như thế nào? Đứa bé như thế nào? Thân lão gia ân cần hỏi thăm.

Văn Tĩnh hốc mắt chua xót, khóc nức nở: "Bác sĩ nói thai ngoài tử cung, đứa bé không giữ được, đã bỏ..."

"Nghiệt chướng, đúng là nghiệt chướng!" Thân lão gia tức giận gõ mạnh cây trượng, "Kỳ Chấn ngươi đừng gạt ta nữa, nói cho ta biết, Thân Tống Hạo tới Mĩ làm gì, có phải là đi tìm người phụ nữ tên Tô Lai đó?"

Kỳ Chấn trong lòng biết không gạt được ông cụ, không có cách nào đành nói: "Thân gia gia, Tống Hạo ngày mai nhất định sẽ trở về."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện