Từ khi ta bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì đã thấy trong phòng của ông nội có một cỗ quan tài cũ!
Tuy rằng trên mặt của chiếc quan tài đó đã có không ít những vết rạn vết nứt cũ kỹ nhưng ông nội của ta vẫn rất yêu quý nó, hằng ngày đều dùng khăn trắng nước sạch lau kỹ lưỡng cho nó.
Theo như lời của ông nội ta, cỗ quan tài đó cũng giống như ta đều là sinh mạng của người, nhưng trong mắt ta, ông nội yêu quý chiếc quan tài đó hơn ta nhiều, dường như cỗ quan tài cũ đó mới là cháu ruột của người vậy.
Ta từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật, trong thôn có không ít người nói lung tung, nói trong nhà ta xui xẻo, rất nhiều người đều khuyên ông nội vứt cỗ quan tài cũ đó đi, nhưng ông nội ta không chút nào để ý.
Vào ngày sinh nhật mười tuổi của ta, ta sốt cao không dứt, ông nội không đưa ta đi bệnh viện giống như trước đây, mà rất nghiêm khắc bắt ta ngồi quét sơn cho cỗ quan tài trong nhà.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, lúc đó sau khi ta mơ hồ quét một lớp sơn cho chiếc quan tài đó, sốt cao cũng dần dần hạ.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, cơ thể của ta cũng dần dần tốt lên, không còn dáng vẻ của một tên bệnh tật lúc nào cũng có thể bị ốm nặng như trước kia nữa.
Từ đó về sau, ông nội còn đặc biệt đặt ra cho ta mấy quy củ.
Thứ nhất, mỗi tháng vào hai ngày mồng 1 hôm rằm, cho dù ta đang ở kí túc xá thì cũng phải xin nghỉ phép về nhà, khi màn đêm buông xuống thì bắt đầu quét lại sơn cho cỗ quan tài đó, cho tới khi cây nến đặc chế cháy hết mới có thể dừng lại đi nghỉ ngơi.
Thứ hai, trong quá trình quét sơn, nhất định phải bảo đảm nến cháy không tắt, nếu lỡ như nến tắt thì nhất định phải lạy chiếc cỗ quan tài cũ nát đó ba cái rồi mới được đốt lại cây nến đặc chế đó.
Thứ ba, trước khi tròn mười tám tuổi không được phá thân, không được mở cỗ quan tài cũ đó ra!
Tuy rằng ta không hiểu tại sao ông nội lại đặt ra cho ta những yêu cầu như vậy, lại càng tò mò không biết trong cỗ quan tài cũ đó chứa thứ gì, nhưng ông nội nói chỉ cần đợi sau khi ta tròn mười tám tuổi, người sẽ nói cho ta biết nguyên nhân, vì vậy, ta cũng rất mong chờ ngày sinh nhật năm mười tám tuổi của bản thân mình.
Mùa hè năm đó, sau khi kỳ thi cuối cấp kết thúc, ta được như nguyện mà thi đậu vào trường đại học mà bản thân mơ ước, vội vàng về nhà muốn chia sẻ niềm vui với ông nội, kết quả người lại vội vội vàng vàng ra ngoài, nói có việc gấp phải đi ra ngoài mấy ngày, bảo ta mấy ngày này đợi ở nhà đừng đi đâu cả, còn dặn ta đừng quên đêm nay sơn lại chiếc quan tài trong nhà.
Hôm nay là ngày mồng một tháng sáu âm lịch, trôi qua đêm nay, ngày mai sẽ là ngày sinh nhật mười tám tuổi của ta!
ở trong từ đường, ông nội đã điều chế xong sơn và chuẩn bị sẵn cây nến đặc chế, nhìn nước sơn đỏ đậm và cây nến hơi chút ố vàng, ta nhịn không được thở dài.
Mồng một quét sơn đỏ, mười năm quét sơn đen, những năm qua ta đã làm rất nhiều lần.
Chỉ là, cho đến tận hôm nay ta cũng không thể chịu được thứ mùi gay mũi khó ngửi phát ra từ hai loại sơn này và từ cây nến hơi ố vàng tản ra sau khi đốt.
Sơn đỏ có mùi máu rất nồng, sơn đen lại có một thứ mùi hôi thối khó miêu tả, mà cây nến ố vàng đặc biệt đó sau khi đốt lên sẽ có một thứ mùi hướng gay mũi nồng đậm, không cần biết là kết hợp với mùi của sơn đỏ hay sơn đen đều đem đến cho người ta cảm giác đau đầu chóng mặt giống như bị trúng độc khí than.
Ta cũng từng hỏi ông nội mua nguyên liệu làm sơn và làm nến ở đâu, có thể thay đổi một loại thương hiệu khác hay không, nhưng lần nào ông nội cũng chỉ lắc đầu không thèm quan tâm.
Ông nội vừa đi không lâu, lão thôn trường mang theo Giang Trường Hải vội vàng đến
Nhìn thấy tên gia hỏa Giang Trường Hải này ta lại có cảm giác phiền toái, từ nhỏ đến lớn hắn thường xuyên bắt nạt ta, chế giễu cô lập ta, mắng ta là đứa trẻ không có cha mẹ,người trong trường sở dĩ biết trong nhà ta có cỗ quan tài cũ cũng là do tiểu gia