Đúng ba giờ chiều, Úc Trạch tan tầm sớm.
Sau khi ngồi lên xe thì Cố Diệp đề nghị: “Tụi mình đi mua đồ ăn đi, có gì tối ăn ở nhà.” Anh không thích ăn đồ ăn mang về cho lắm, nhưng bình thường rốt cuộc vẫn ăn bên ngoài, cho nên thỉnh thoảng sẽ nhung nhớ hương vị gia đình.
Úc Trạch cho tài xế nghỉ trước rồi đích thân lái xe đến siêu thị.
Cố Diệp đi ở đằng trước, còn anh sẽ đẩy xe theo sau.
Thấy Cố Diệp liên tục chất đồ ăn vào xe, anh vô cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ anh có thể phân biệt rất nhiều loại đồ ăn.”
Cố Diệp ngạc nhiên: “Anh… giỏi thế.”
Sau khi khen xong Cố Diệp mới phát hiện, khen người khác biết phân biệt đồ ăn chẳng khác nào khen người ta không bị thiểu năng trí tuệ.
Cố Diệp bèn cười nói: “Thật ra không cần thiết đâu.
Anh có sở trường đặc biệt của anh, sao phải lãng phí thời gian vào ba cái phương diện sinh hoạt làm gì? Anh chỉ cần ăn là được, không cần phải biết gì hết.”
“Anh nói anh muốn học.”
“Thì em cũng đã bảo không cần anh học rồi mà.” Cố Diệp ném bịch tôm bóc vỏ vào xe, híp mắt cười nói: “Có em nuôi anh rồi.
Giờ cái gì anh cũng biết thì em biết lấy gì giữ anh lại bên cạnh hả?”
Cố Diệp cực kỳ thẳng thắn nói cho đối phương biết, thực ra em có ý đồ cả, em phải học những thứ anh không giỏi thật tốt để anh không thể rời bỏ em.
Loại dương mưu kiểu này lại cho thấy sự quan tâm sâu sắc của Cố Diệp khiến Úc Trạch không khỏi nhếch mép: “Chẳng qua anh muốn cùng em san sẻ thôi, em đừng nghĩ lung tung nữa.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, mặt đối mặt cũng cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào.
Bỗng nhiên một âm thanh xa lạ rụt rè cắt ngang: “Xin hỏi cậu có phải là đại sư Cố không?”
Cố Diệp quay đầu lại thì nhìn thấy một người trẻ tuổi thân hình hơi thấp, mặt mũi phổ thông đang đứng sau lưng.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà đối phương đã nhận ra Cố Diệp: “Đúng là đại sư Cố rồi.
Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là phóng viên được cậu xem bói trước cửa bệnh viện đấy.”
Cố Diệp lắc đầu, cậu quên rồi.
Cậu đã xem bói cho quá nhiều người nên không thể nào nhớ nổi.
Người kia ngại ngùng cười: “Không có gì đâu, chẳng qua tôi thấy cậu nên định tới chào hỏi chút thôi à.
Chứ nếu là tôi thì cũng không thể nào nhớ nổi mặt mũi của người mà mình chỉ mới gặp một lần trong năm ngoái đâu.
Còn đây là anh Úc nhỉ, xin hỏi hai người là một cặp thật hả?”
Cố Diệp híp mắt: “Anh đoán xem?”
Người trẻ tuổi nghẹn lời, trong lòng không khỏi tự nhủ cậu quên tôi nhưng cái câu ‘anh đoán xem’ thì vẫn nhớ như in.
Hắn đành cười nói: “Tôi nhìn thấy giống lắm.”
Úc Trạch nhíu mày: “Cậu làm ở tòa soạn nào đấy?”
Người trẻ tuổi bị Úc Trạch hỏi vậy ngay lập tức phản ứng lại và xấu hổ nói lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi mắc bệnh nghề nghiệp nên tiện mồm hỏi chút thôi, chứ tôi không có ý báo cáo gì cả.” Sau đó hắn lấy tờ giấy chứng nhận ra khỏi túi: “Bây giờ tôi không làm bên mảng tin tức giải trí nữa, tôi đã chuyển sang quay phim tài liệu xã hội và có chứng chỉ luôn rồi.”
Cố Diệp gật đầu: “Như vậy cũng tuyệt lắm.
Thay vì đào bới tin tức xấu của minh tinh, chẳng bằng phơi bày những tin tức hữu dụng ra ánh sáng cho công chúng.”
“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy đó.
Làm phiền hai người rồi, hẹn gặp lại nhé.” Người trẻ tuổi nói xong định chuồn khỏi đây ngay thì nghe thấy tiếng Cố Diệp nhắc nhở: “Thời điểm không còn đường chạy trốn, hãy đi về phía bên phải.
Tôi nhớ anh là ai rồi.”
Người trẻ tuổi gật đầu ghi nhớ rồi mỉm cười đi mất.
Hắn không ngờ tới một tháng sau, trong khi hắn đang lén quay lại cảnh chế thuốc giả, vắc xin giả rồi bị đuổi giết, tới bước đường cùng thì hắn nghĩ đến lời Cố Diệp, hãy đi về phía bên phải.
Điều đó đã cứu hắn một mạng, đồng thời vạch trần lòng dạ hiểm ác của nhóm thương nhân, vì tiền mà táng tận lương tâm.
Lúc đó, trong lòng hắn chỉ có một điều duy nhất là: Cố Diệp là một vị thần tiên sống! Một năm trước đã tính được hết!
Cố Diệp tiếp tục lôi kéo Úc Trạch mua thức ăn.
Thấy vẻ mặt anh lạnh lùng khi nhìn người khác nhưng lại dịu dàng đối với cậu, Cố Diệp không khỏi cong cong đôi mắt: “Người ta bị anh dọa chết khiếp rồi kìa.”
Úc Trạch hừ lạnh một tiếng: “Công khai cũng không cần giới truyền thông thông báo.”
Cố Diệp bĩu môi: “Cần gì phải nói ra, cứ để bọn họ đoán già đoán non đi.
Cái xã hội ngày nay á, chẳng ai chịu đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ đâu.
Họ không bao giờ từ bỏ suy nghĩ về những thứ sẽ xảy ra vào lúc nào và hậu quả là gì.
Họ chỉ biết giơ bàn phím, lấy danh nghĩa sứ giả công lý mắng chửi anh.
Nếu anh quyên góp tám vạn, họ sẽ bảo sao anh giàu mà anh quyên góp ít thế? Nếu anh đánh rắm, họ cũng bảo anh giàu có vậy sao lại gây ô nhiễm không khí? Có vô số người phản đối anh hùng bàn phím nhưng thực tế chính họ mới là bàn phím xịt.
Cuộc sống của em không cần người khác khoa chân múa tay, không cần người khác phán xét, cũng không cần họ chúc phúc.
Em chỉ cần quan tâm đến cảm xúc của mình là đủ rồi.”
Úc Trạch lo lắng hỏi: “Em không lo lắng người khác sẽ nói em…”
“Không.” Cố Diệp cười: “Em như thế nào anh còn không hiểu rõ à? Một khi em đã trở mặt thì em quản cái nịt, họ càng mắng em thì em càng sục sôi ý chí chiến đấu.
Bọn họ có thể không bị em chửi nhưng em vẫn có thể triệu hồi bách quỷ, ai đánh em thì em sẽ khiến họ ngủ không yên, mỗi ngày vào nửa đêm đều nghe quỷ cười.” Cuối cùng Cố Diệp đặt một bó hành vào trong xe.
Sau khi thấy mình đã mua đủ rồi, cậu bèn nhìn vào mắt Úc Trạch rồi nghiêm túc nói: “Nhưng em không muốn anh bị mắng chửi thậm tệ, nếu không em sợ mình không kìm nổi lòng mà tước đoạt mạng sống của người ta mất.”
Cố Diệp nói xong thì tự cảm thấy vui vẻ.
Phải cảm ơn sư phụ cậu dạy tốt, nếu hồi bé ông không nghiêm khắc quản thì chắc cậu đã chịu biết bao tội lỗi rồi.
Lúc trưởng thành chứng kiến vô vàn thảm án, có khi cậu trở thành một tên biến thái mất.
Úc Trạch nắm lấy tay Cố Diệp, chỉ muốn ôm cậu vào lòng, sau đó vò nát rồi giấu vào trong xương máu.
Anh phải may mắn tới nhường nào mới có được Cố Diệp? Cố Diệp, cậu chính là vốn liếng tuyệt vời nhất anh nhận được sau khi dốc hết tâm huyết đầu tư trong cuộc đời này.
Dù có người rất nhiều người đang nhìn nhưng Úc Trạch vẫn nắm tay Cố Diệp thật chặt.
Mặc kệ ánh mắt bao người ngoài kia, mỗi giây mỗi phút anh đều không nỡ buông tay.
Không có gì ngạc nhiên khi đoạn video hai người họ ở cùng nhau lại một lần nữa bị tung lên mạng.
Góc quay lần này tương đối gần, nhìn không giống sản phẩm do người có chuyên môn quay lại bởi vì hình ảnh hơi mờ, tuy nhiên vẫn nhận ra được đây là Cố Diệp và Úc Trạch.
Trên weibo của Cố Diệp một lần nữa nhốn nháo cả lên, các fan cực kỳ tò mò mối quan hệ giữa cậu và Úc Trạch.
Ai cũng nhảy dựng lên và gọi hồn Cố Diệp: Cậu ra đây làm rõ xíu đi! Chẳng phải chuyện xấu của cậu và người khác bị lan truyền thì cậu phải lập tức đi đính chính chứ? Tại sao lần nào xảy ra chuyện với Úc Trạch cậu cũng làm ngơ như không biết gì vậy? Hai người kém nhau bảy tám tuổi nhỉ, Úc Trạch sẽ tìm người nhỏ tuổi như thế này để bàn chuyện làm ăn hả? Hay là nói chuyện yêu đương thế?
Lần này Cố Diệp không giả chết nữa, cậu chỉ nhắn một câu: Mọi người đoán xem?
Fan: Tụi tui không muốn đoán gì sất! Tụi tui muốn nghe chính miệng cậu nói mà thôi.
Đáng tiếc là Cố Diệp đã offline để đi nấu cơm, bỏ lại nhóm fan tức xù lông.
Người này luôn có thể dùng một hai từ đùa giỡn bọn họ đến vò đầu bứt tai!
Úc Trạch đứng xem Cố Diệp nấu cơm, anh cảm thấy mình cũng có thể làm gì đó, nghiêm túc nói: “Anh nghĩ anh sẽ nấu canh.”
Cố Diệp khiếp sợ trừng to mắt: “Thiệt hay xạo đó?”
Úc Trạch rửa tay: “Anh sẽ thử làm món canh trứng.”
Cố Diệp nhìn thấy động tác đánh trứng gà của anh thì không khỏi gượng cười: “Anh cứ làm đi nhé, em đi nấu canh nấm tuyết hạt sen, phòng hờ thôi.”
Úc Trạch cực kỳ chân thành: “Em phải tin anh.”
Cố Diệp gật đầu: “Rồi rồi.”
Sau đó Cố Diệp thấy Úc Trạch thẳng vào nửa nồi nước, chưa kịp đợi nước sôi hoàn toàn thì anh đã bỏ phần trứng gà đã đánh tan vào đó, tiếp theo là bỏ gừng và hành lá, rót giấm rồi bắt đầu nấu.
Cố Diệp giật giật khóe miệng rồi lẳng lặng bỏ nấm tuyết đã ngâm và hạt sen vào nồi nước, cậu định đun thêm một lúc nữa rồi ăn hai bát hạ hỏa.
Kết quả không nằm ngoài dự kiến, nồi canh này rõ ràng không thể nào uống được.
Nhìn bằng mắt thường cũng biết đây là một nồi canh hỏng, đến Úc tổng cũng không dám nếm nó.
Anh lạnh mặt nghiêm túc nói: “Về sau nuôi thêm một con chó nữa.”
Cố Diệp nghe vậy thì đoán ngay sau này anh còn muốn tiếp tục thử nấu cơm, thế là cậu nhanh chóng khuyên nhủ: “Anh yêu à, năn nỉ anh hãy buông tha cho mớ nguyên liệu nấu ăn, cũng tha cho con chó giùm em.
Em có thể phụ trách cơm nước cả đời cho anh được mà.”
Úc Trạch nhìn Cố Diệp đang dỗ dành mình bằng ánh mắt thâm thúy, nghe xong câu này ánh mắt anh càng trầm hơn.
Anh bèn kéo Cố Diệp vào lòng, bá đạo hôn cậu một cái: “Không ăn cơm nữa, anh chỉ muốn ăn em thôi.”
Cố Diệp: “…”
Từ nhỏ đến lớn Úc Trạch đã là một người ưu tú về mọi mặt, chỉ có nấu cơm là anh thật sự không có năng khiếu.
Sau khi gặp khó khăn, anh vẫn không phục.
Vì thế ngày hôm sau, anh thức dậy thật sớm, đọc sách hướng dẫn để làm bữa sáng cho Cố Diệp.
Tối qua Cố Diệp ngủ muộn nên giờ rất mệt, lại thêm hiệu quả cách âm của căn phòng này khá tốt, cho nên Úc Trạch có phá phòng bếp thì cậu cũng không nghe thấy.
Mãi đến lúc Cố Diệp nghe thấy một tiếng ‘ầm’ vang lên thì cậu mới giật mình tỉnh giấc.
Cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, nghe ngóng một hồi mới biết nó vọng ra từ nhà bếp.
Cố Diệp lập tức mở to hai mắt, cơn buồn ngủ bị dọa không cánh mà bay luôn.
Sau đó cậu đứng lên, thấy mình không mặc quần áo bèn choàng tạm cái chăn rồi ra ngoài nhìn.
Phòng bếp là một mớ hỗn loạn, Úc tổng làm nổ lò vi sóng, làm hư lò nướng bánh, chiên trứng thủng chảo, giờ đang tức giận ném chảo.
“Phụt!” Cố Diệp nhịn hết nổi phải dựa trên khung cửa cười tít cả mắt.
Úc Trạch nghiêm mặt ôm cậu kín mít trở về phòng ngủ, tức giận không nói lời nào.
Cố Diệp dè dặt chọc chọc anh: “Anh là con của thiên mệnh, thật sự không phù hợp vào bếp đâu.
Anh tha cho nó đi, đặt đồ ăn đem tới thôi.”
Úc Trạch nghiêm mặt cầm điện thoại đặt trên đầu giường lên.
Anh sẽ dùng thực lực chứng mình rằng có tiền thì tới đầu bếp nổi tiếng cũng có thể cung cấp cho anh dịch vụ tận nơi 24/24.
Sinh hoạt có thể chỉ cần để tâm là được, không cần tự làm.
Cố Diệp bị chọc cười tới giờ, ôm eo từ phía sau Úc Trạch, cười đến run cả người lên, không nghĩ tới Úc Trạch cũng có mặt trẻ con như vậy, rất đáng yêu!
Cố Diệp dành nửa ngày để phân tích cho Úc Trạch từ mọi khía cạnh, đủ loại lý do vì sao kiểu con cưng thiên mệnh thì không nên xuống bếp.
Cố Diệp dỗ dành tới khi anh vui vẻ mới yên tâm quay về.
Sau khi về đến nhà, vừa dừng xe lại thì Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đã mang đồ đến tìm cậu: “Cậu khỏi về nữa, giờ tụi mình đi thẳng tới bệnh viện đi.
Quà cáp tụi tớ mua xong xuôi hết rồi.”
Cố Diệp quay đầu nhìn thoáng qua: “Cậu có mua hộ tớ không đấy?”
Triệu Bằng Vũ gật đầu: “Yên tâm đi, tớ mua cả rồi á!”
Cố Diệp không hỏi cậu ta mua gì mà chỉ lái xe thẳng đến bệnh viện trực thuộc Đại học Y Bắc Kinh.
Lúc xuống xe, Triệu Bằng Vũ xách tất cả những thứ đã mua rồi chia cho mỗi người một phần.
Sau khi nhìn thấy quà đã mua là gì, Cố Diệp câm nín luôn: một giỏ trứng gà, một giỏ hoa quả và một hộp sữa bột dành cho người cao tuổi.
Hạ Tường đã liên lạc cho cô trước nên biết được thầy Vu ở phòng nào, vì thế cậu xách theo trứng gà dẫn đường: “Nếu cậu mua đồ mắc tiền chắc chắn thầy sẽ không nhận.
Còn mấy món này không tốn nhiều tiền nhưng lại thể hiện được tấm lòng của mỗi đứa, quá xuất sắc.”
Cố Diệp nghĩ thấy cũng đúng, sau đó xách theo sữa bột đi ở đằng sau.
Vừa vào đại sảnh bệnh viện đã nghe thấy tiếng thanh niên lầm bầm chửi bới: “Kêu Điêu Khải Vinh ra đây! Chính Điêu Khải Vinh đã giết chết bạn gái tôi, hôm nay tôi muốn ông đền mạng! Điêu Khải Vinh! Ông mau cút ra đây!”
Thanh niên kia uống không ít rượu, đi đường cũng không vững.
Trong tay anh ta giơ một cây gậy, vừa mắng vừa khóc, khiến người chung quanh không dám tới gần.
Bảo vệ bệnh viện đứng xung quanh sợ bị anh ta đánh trúng nên trong thoáng chốc cũng không làm gì được.
Thanh niên vừa mắng vừa ngồi trên mặt đất khóc, chỉ vào tất cả bác sĩ và y tá mặc quần áo đồ trắng mắng: “Mấy người đều là kẻ lừa đảo! Ai cũng xem mạng người như cỏ rác! Các người! Đều là đao phủ! Điêu Khải Vinh giết bạn gái tôi, ông ta giết bạn gái tôi!”
Bên cạnh có ông chú đang chờ khám nhìn không nổi: “Này chàng trai, cậu ở đây quậy phá cũng vô ích thôi.
Bác sĩ đã cố hết sức rồi, nhưng không thể cứu thì đành hết cách.”
Kế bên có rất nhiều người cũng nhìn không nổi, hùa theo nói: “Đúng đó, cậu phá bệnh viện thì được gì hả? Người chết rồi có sống lại được đâu, cậu phá rối như thế ảnh hưởng tới mọi người đến khám quá.”
“Mấy tên uống rượu say xỉn đúng là không thể nói lý mà.
Bạn gái cậu chết rồi nghĩa là chẳng phải cô ấy tới số chết ư? Liên quan gì tới bác sĩ? Cậu mau đi đi, say khướt rồi làm loạn ở đây, buồn nôn chết.” Một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ căm ghét che mũi: “Bảo vệ ở đây toàn là đồ bỏ hả, sao chưa đưa hắn ra ngoài đi! Hôi quá!”
“Chị nói cái gì? Tôi không cho phép chị động tới em ấy!” Thanh niên nghe thấy người phụ nữ nói chuyện khó nghe như vậy, nóng nảy đứng lên, giơ gậy định đánh, nhưng do bước chân loạng choạng xém chút nữa nằm trên mặt đất.
Bảo vệ nhân cơ hội bèn xông lên đè anh ta xuống, cướp lấy cây gậy khỏi tay anh ta.
Người vây xem ai cũng tặng cho bảo vệ một tràng pháo tay: “Đúng thế! Xử cái tên tâm thần này đi!”
“Uống say rồi tới bệnh viện làm loạn, người nhà cậu ta đều mặc kệ hả?”
“Làm như nhà người khác chưa có từng chết bao giờ.
Cứ có người chết rồi ai cũng giống như cậu thì bệnh viện có thể làm ăn nổi không?”
…
Thanh niên kia vẫn đang giãy dụa, vành mắt hơi đỏ rống lên: “Mấy người thì biết cái gì chứ! Điêu Khải Vinh giết bạn gái tôi! Ông ta chính là hung thủ giết người!”
“Nói nhăng nói cuội gì đấy, ai mà chẳng biết Điêu Khải Vinh là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất, y thuật tỉ mỉ, tính tình hiền lành, sao giết người được? Ấy! Bác sĩ Điêu tới rồi!”
Lúc này, một người bác sĩ trung niên mặc áo khoác trắng từ xa đi tới.
Gã đeo mắt kính, lịch sự tao nhã, ai chào gã, gã cũng cười lại, thoạt nhìn là một người tính tình rất tốt.
Người trẻ tuổi nhìn thấy gã, điên cuồng giằng co: “Điêu Khải Vinh! Ông trả mạng sống Tiểu Nhã cho tôi! Ông là tên hung thủ giết người! Tôi sẽ giết ông!”
Thanh niên như một tên điên, phải mấy người bảo vệ mới giữ anh ta lại được.
Điêu Khải Vinh tiếc nuối nói: “Tiểu Nhã là cháu gái tôi, lúc cứu con bé tôi đã cố hết sức rôi.
Con bé có nhóm máu gấu trúc*, bỗng dưng xuất huyết nên ngay lập tức không có nhiều máu truyền cho nó.
Tôi cũng lấy làm tiếc, cháu trách tôi tôi cũng hết cách.”
*máu hiếm
“Ông đừng giả mù sa mưa!” Người trẻ tuổi như một con sư tử điên tiết, chỉ muốn bổ nhào quá cắn chết bác sĩ Điêu.
Bảo vệ sợ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn: “Bác sĩ Điêu, chúng tôi đưa cậu ta ra ngoài.”
Điêu Khải Vinh thở dài, biểu cảm đau đớn đáp: “Đừng gây khó dễ cho cậu ấy nữa, cứ để cậu ấy đi đi.”
Người xem đều đồng tình với Điêu Khải Vinh.
Cháu gái không được chính tay mình cứu, chắc hẳn trong lòng bác sĩ Điêu khó chịu hơn ai hết.
Giờ bị bạn trai của cháu gái gây khó dễ, lại còn phải nghĩ cho đối phương, quá oan uổng.
Xem tới đây, Cố Diệp vỗ vai Hạ Tường.
Hạ Tường hiểu ý gật đầu, nhìn Cố Diệp đi theo người trẻ tuổi kia ra ngoài.
Triệu Bằng Vũ nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Hạ Tường lắc đầu, sắc mặt khó coi nói: “Có lẽ nhìn thấy những thứ mà tụi mình không thấy được, oán khi hay sát khí gì gì đó.”
Thấy Cố Diệp ra ngoài chưa đầy hai phút đã trở lại, Triệu Bằng Vũ bèn ân cần hỏi han: “Tình hình thế nào rồi?”
Cố Diệp bật cười: “Tớ không ngờ cậu bà tám vậy luôn.
Mà cậu không ở trong cái ngành này nên tốt nhất đừng hóng hớt.”
“Chẳng phải do tớ lo lắng cho cậu à?”
“Cậu cứ yên tâm, khi nào rảnh tớ sẽ giới thiệu bạn bè của mình cho cậu.
Có bọn họ, tớ cảm thấy mình bất khả chiến bại trên thế giới này.”
Triệu Bằng Vũ đột nhiên hứng thú: “Ok.”
Hạ Tường nghiêm túc nói: “Tin tớ đi, cậu sẽ không muốn gặp đâu.”
Vẻ mặt Cố Diệp nghiêm trọng: “Cậu ấy có muốn.”
Triệu Bằng Vũ gật đầu: “Ừ tớ muốn.”
Hạ Tường đồng cảm nhìn về phía Triệu Bằng Vũ, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Thế là ba người cùng nhau đến thăm thầy Vu.
Vì bị ốm nên khuôn mặt ông già thêm chục tuổi.
Thấy học trò mình đến thăm, ông vui vẻ tính ngồi dậy thì đã bị Cố Diệp khuyên ngăn: “Thầy cứ nằm xuống đi, nằm sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Sau đó ông thấy ba người bọn họ còn cầm theo quà cáp thì sắc mặt lập tức đanh lại: “Mấy đứa mang theo quà cáp làm gì? Tụi em còn là học sinh, chưa có khả năng kiếm tiền.
Thầy không cần các em mua tặng gì cả, các em đem về nhà đi.”
Hạ Tường cười giải thích: “Tụi em không mua đồ gì đắt tiền đâu thầy.
Đây là tiền tụi em tham gia thi đấu kiếm được, không chỉ có cúp mà còn học bổng nữa đó.”
Triệu Bằng Vũ bên cạnh hùa theo: “Đúng đó thầy ơi.
Đây là tấm lòng thành của tụi em, thầy cứ nhận lấy đi mà.”
Thầy Vu bất đắc dĩ nằm xuống, sau đó mọi người đều bật cười.
Đúng là ông hết cách với bọn họ.
Hạ Tương ân cần hỏi han: “Cô đâu rồi thầy? Cô ấy không ở đây với thầy ạ?”
“À, cô đi lấy báo cáo khám bệnh cho thầy rồi.” Thầy Vu áy náy nói: “Bà ấy lớn tuổi như vậy mà vất vả cho bà ấy quá.”
“Con trai con gái thầy đâu hết rồi?