Nơi đám cháy xảy ra là con đường đối diện tiểu khu.
Lúc ấy Cố Diệp đang đứng trước cửa nhà ma nhìn sang đó, quả nhiên có ngôi nhà kế bên tiểu khu đang bốc lên làn khói đen, nhưng làn khói rất nhỏ và khó mà nhìn rõ được.
Cố Diệp chợt cảm thấy buồn bực, chả lẽ tự tử còn có tổ chức nữa hả? Bộ đầu thai có ưu đãi à, rồi tích lũy kiểu gì?
Hiện có thể nhìn thấy vô số người ào chạy qua đó với vẻ mặt phấn khích, khỏi cần đoán cũng biết họ ra đó để hóng chuyện.
Bây giờ vừa đúng buổi trưa, nghe thấy tin có cháy, thế là rất nhiều người dân bèn đi vây xem.
Đặc biệt ở trong tiểu khu, một vài cụ già đang bồng em bé trên tay, thi nhau chen lấn chạy qua kia.
Họ sợ rằng chạy chậm một cái là không còn gì để xem.
Cố Diệp nhíu mày: “Chuyện này không ảnh hưởng tới việc xe cứu hỏa cứu viện chứ?”
Vương Học Lượng tập mãi cũng thành thói quen: “Sao mà không ảnh hưởng được chứ? Nhưng lần nào chuyện này xảy ra cũng đều có người tới hóng hớt à.”
Lúc này, tiếng còi hú của xe cứu hỏa đã truyền tới.
Thiệu Đại Dũng nghe thấy tiếng động bèn chạy ra xem, Cố Diệp cũng ra nhìn, sau đó hỏi hai người bọn họ: “Trước đó đã có bốn vụ rồi hả? Đều là cái tiểu khu kia à?”
Thiệu Đại Dũng tiếp lời: “Đúng vậy, đây là lần thứ năm rồi đó.
Bây giờ mỗi ngày trước khi nấu cơm tôi đều phải kiểm tra van an toàn, nấu xong cũng phải kiểm lại hai lần, chứ tôi sợ nó xảy ra hỏa hoạn lắm.”
Cố Diệp càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không hợp lý: “Vụ thứ nhất chết như nào? Cũng là ***?”
*raw censored vậy nhé các bạn, từ đây đến cuối chương chỗ nào *** đều là raw bị che nhé.
Vừa đúng lúc đó, có người đến tiệm mì của Thiệu Đại Dũng ăn trưa, người đó nghe thấy bọn họ trò chuyện cũng bắt đầu góp chung: “Nghe đồn vụ thứ nhất là cháy nhà, nạn nhân là một bà nội trợ với hai đứa con, ba mẹ con đều không cứu được.
Hai đứa bé kia một nam một nữ, bé trai năm tuổi, bé gái mới hai tuổi, nghe bảo bị chết vì ngạt khói.
Lúc lính cứu hỏa tới thì lửa đã cháy rất to, nhưng vì cứu người mà cái cậu lính cứu hỏa ấy đã bị thương, tiếc là cũng không cứu được cậu ta.”
“Người đàn ông của gia đình đó cũng thê thảm không kém.
Anh ta mới hơn ba mươi tuổi thôi, ban đầu cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, vừa có con trai lẫn con gái.
Giờ thì sao, gia đình tan nát.”
“Tôi còn nghe người đàn ông đó hôn mê ngay tại chỗ, phải mất rất lâu mới cứu sống được.
Nhưng giờ chẳng biết anh ta đi đâu mất tiêu rồi.”
Cố Diệp nghe tới đó thì vô thức hỏi: “Không biết đi đâu rồi?”
“Ừ đấy, vẫn chưa trở về.”
Cố Diệp tò mò hỏi: “Vậy mấy vụ kế tiếp thì sao? *** rồi?”
“Còn phải nói? Nhưng chuyện này nhắc đến mới thấy hơi tà ma, hình như là ***.
Tôi chưa từng nghe nói có nhiều người lựa chọn một kiểu chết tới vậy.”
Lúc này có người bỗng hô lên: “Đi mau! Tránh ra! Nhường đường cho xe cứu hỏa!”
Lúc xe cứu hỏa tới nơi, người hóng hớt đã đứng rất đông, cũng khá nhiều người trong cư xá đứng vây xem.
Xe cứu hỏa vừa bật còi cảnh báo vừa bật loa phát thanh: “Mau tránh hết ra! Mấy chiếc xe đằng trước nhanh chóng di chuyển đi! Đừng có cản đường! Ảnh hưởng tới cứu viện! Còn các cô dì đang bế em bé, mời các chị bế em bé tránh sang một bên để chúng tôi còn qua! Mọi người nhớ chú ý an toàn!”
Cố Diệp nhận thấy đối diện cổng tiểu khu có rất nhiều cụ già tay bồng cháu chậm chạp tránh đường, còn lâu mới đạt tới tốc độ chạy xem trò vui.
Cố Diệp bĩu môi: “Một số người đều có loại tâm tư này, càng vì người dân phục vụ họ càng không sợ.
Dù sao xem náo nhiệt cũng không trái luật, nên cũng không thể bắt họ được.”
Thiệu Đại Dũng nhìn người đứng ở cổng.
Lúc này trời đã trở lạnh, gió thổi rét buốt, hắn nói: “Xe cứu hỏa đã tới thì chắc không có gì lớn xảy ra đâu.
Giờ chúng ta ăn cơm trước đi.
Tôi nấu mấy bát mì, xào thêm mấy món rau.
Chỉ toàn đồ ăn thường ngày thôi, hương vị không sánh bằng khách sạn lớn, mong đại sư Cố đừng chê.”
Cố Diệp chưa nhìn thấy tử khí và cũng không nhìn, chỉ cười nói: “Không đâu, nếu tay nghề của anh không tốt thì trong tiệm không thể nào đông khách như vậy được.”
Sáu món ăn, ba bát mì được nấu tử tế, có thể thấy Thiệu Đại Dũng học rất nghiêm túc.
Ba người vừa ăn vừa nghe ngóng âm thanh huyên náo bên ngoài, rõ ràng người vây xem vẫn chưa đi xa.
Vương Học Lượng nhỏ giọng hỏi: “Có khi nào do ma quỷ không? Mấy vụ cháy này nó cứ quỷ dị làm sao ấy.”
Cố Diệp bật cười: “Một con ma dám xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật thì tuyệt đối không thể không nhìn thấy đâu.
Đừng lo lắng, lần này sẽ không có ai chết cả.”
Bỗng lúc này nghe thấy tiếng người nói: “Trời ạ, không phải là tự sát.
Nghe bảo lần này đôi vợ chồng trẻ cãi nhau, người vợ muốn hù dọa chồng mình nên tuyên bố rằng sẽ đi học mấy cái *** tự sát kia, bày đuốc trên sàn bếp rồi tự mình báo cảnh sát.”
“May mắn không phải là ***, giờ cuộc sống ngày càng cải thiện, vậy mà lại đi nghĩ quẩn cái gì không biết?”
“Điên khùng gì đâu, kiểu này là kiếm chuyện cho lính cứu hỏa chơi hả?”
“Hai vợ chồng kia bị cảnh sát bắt đi rồi, đáng đời lắm! Ăn no rửng mỡ, hai người đó nên được giáo dục cho tốt.”
“Ừ đúng vậy, lần cháy kia còn có mấy cậu lính cứu hỏa bằng tuổi họ bị thương hết.
Người ta phải cứu người dập lửa, mà bọn họ còn ráng bày chuyện để làm.”
Cố Diệp nghe đến đó, tò mò hỏi: “Lần nào vậy?”
Vương Học Lượng giải thích: “Là lần đầu tiên đó, cái lần lửa cháy lớn nhất.”
Cố Diệp nhíu lông mày lại, tiểu khu bên cạnh liên tục có người tự tử, còn nhà ma bên này thì bị quỷ ám.
Dựa theo quy mô của nhà ma, diện tích dưới mặt đất đã tiếp cận đến tiểu khu kế bên, liệu có mối liên hệ gì giữa những việc này không?
“Về cái *** kia trước đó, các anh có biết một số tin đồn nào không?”
“Việc này tôi cũng không rõ, dù gì cả cảnh sát lẫn lính cứu hỏa đều tới, nghe nói là ***.
Chuyện này mà truyền ra kiểu gì cũng gây khủng hoảng cho xem, nên làm gì có chuyện cảnh sát nói ra.”
“Vậy tại sao các anh lại biết đến nó?”
“Chúng tôi nghe lỏm từ mấy bác gái trong tiểu khu á, rồi hóng hớt từ khách đến ăn cơm nữa.
Dạo này hầu như ai cũng bàn tán về vụ này hết.”
Cố Diệp hoàn toàn bội phục.
Liệu có điều gì mà mấy bác gái không biết không?
Sau khi ăn cơm xong, Cố Diệp gọi điện cho Giải Thừa: “Chừng nào anh mới đến thế, giờ em sắp tiến vào chế độ hoang mang rồi này.”
Giải Thừa cười xấu xa: “Em mà cũng có lúc hoang mang á, sao rồi? Khó giải quyết lắm hả?”
“Không phải là khó giải quyết, mà là không tìm ra.” Cố Diệp bất đắc dĩ nói: “Anh ta nói có ma xuất hiên nhưng ngay cả một tia quỷ khí em cũng không tìm ra.
Nếu anh ta không nói xạo thì chuyện này có gì đó kỳ lạ rồi.”
Vương Học Lượng đứng một bên nhỏ giọng giải thích: “Tôi không nói xạo thật mà! Tôi nhìn thấy nó thật!”
Cố Diệp bật loa ngoài, Vương Học Lượng vẻ mặt đau khổ: “Tôi nhìn thấy nó trên camera, chốc nữa tôi cho cậu xem.”
Giải Thừa quan tâm hỏi han: “Nam hay nữ? Già hay trẻ? Anh nhìn ra được không?”
Vương Học Lượng lúng túng đáp: “Không rõ lắm nhưng tôi không hề nói xạo đâu.”
Cố Diệp mỉm cười: “Chúng tôi biết anh không nói xạo.
Trước tiên anh cho chúng tôi xem camera đã.
Còn Giải Thừa anh mau tranh thủ tới đây, nhớ cầm theo đĩa gieo quẻ bói của em.”
“Anh đến nhà em rồi đây, em để nó ở chỗ nào?”
“Linh Linh ở nhà, anh hỏi con bé đi.” Sau khi cúp điện thoại, Cố Diệp bèn theo Vương Học Lượng đi xem camera.
Các video quay lại những sự kiện quỷ dị đã được Vương Học Lượng cất gọn vào một tập tin.
Mở cái thứ nhất lên, Cố Diệp lập tức nhìn thấy một bóng quỷ màu đen lướt ngang qua, đen thui, hiển nhiên không đoán ra được là nam hay nữ, già hay trẻ.
Cái thứ hai là “quỷ ăn thịt người” mà Vương Học Lượng đã kể.
Bên trong video là hình một con quỷ đen sì ở góc tường đang dùng hai cánh tay ôm lấy một con quỷ khác, rồi xé toạc nó và nhét vào cái miệng to như chậu máu của mình.
Con ma bị xé nát kia vẫn đang giãy dụa không ngừng, tuyệt vọng và bất lực, cho đến cuối vẫn bị ăn hết.
Cái đoạn phim này được thu lại không rõ gì cả, nhưng Cố Diệp nhìn thoáng qua vẫn biết đây là cảnh ác quỷ ăn thịt quỷ.
Vương Học Lượng thấy sắc mặt Cố Diệp nghiêm trọng bèn cẩn trọng hỏi: “Đây là ma hả?”
“Ừm, nhưng mà hắn ta không để lại nhiều quỷ khí mấy, nó bị hòa lẫn vào khí tức của mấy con quỷ lang thang lưu lại nên không phát hiện ra hắn ta là cái kia.” Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, khóe miếng Cố Diệp không khỏi nhếch lên: “Thú vị đấy.”
Lúc Giải Thừa tới nơi thì trời đã ngả tối.
Cố Diệp đứng ở cửa chờ hắn, ghét bỏ nói: “Em tưởng anh bị quỷ bắt đi giữa đường rồi chứ.”
“Anh lên nhầm chuyến tàu điện ngầm nên phải đi lại.” Giải Thừa mặc một bộ thể thao, xách theo một cái ba lô, sau đó hắn lấy đĩa gieo quẻ ra rồi đưa cho Cố Diệp.
“Cho em.”
Cố Diệp vừa đưa tay đón lấy thì một luồng quỷ khí xẹt qua người.
Một cơn gió tà ma đánh tới đĩa gieo quẻ khiến nó đập xuống đất.
Hai người đồng thời sửng sốt, lúc phản ứng lại thì đĩa gieo quẻ cũng biến mất: “Đuổi theo!”
Hai người bám theo luồng quỷ khí kia được hai trăm mét bèn trợn tròn cả mắt: “Đâu mất rồi?”
Cố Diệp thở dài: “Mất tiêu rồi.”
“Tình huống này là gì đây, sao tự nhiên khí tức lại mất tiêu được?” Giải Thừa ngơ ngác, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này.
Hai người chưa đánh đã lui, vác khuôn mặt khó coi trở về, bỗng nghe thấy tiếng la: “Lại có cháy! Có người tự tử!”
Hai người nhìn sang tiểu khu kế bên thì thấy phía trên tòa nhà đã bốc lên ngọn khói đen, hiện trường to hơn lúc trưa rất nhiều, thậm chí từ xa đã có tử khí bay ra.
Giải Thừa ngạc nhiên nói: “Kích thích như thế á? Anh vừa tới đã có người chết rồi!”
Cố Diệp gật đầu: “Lần thứ năm rồi.
Em nghe nói mấy người chết trước đó đều chết theo cách này.”
Một lúc sau, xe cứu hỏa chạy tới, dùng loa hô như cũ: “Tránh ra! Mấy chiếc xe đằng trước nhanh chóng lái đi! Tránh ra! Người đi đường mau tránh hết ra!”
Bây giờ là giờ tan ca buổi tối, dòng người đông hơn buổi trưa, vì thế có rất nhiều người chạy tới hóng chuyện.
Một vài chiếc xe đi ngang qua thậm chí cố ý giảm tốc độ, tài xế còn móc điện thoại quay phim lại: “Nhìn kìa, tiểu khu Cẩm Tú lại bốc cháy rồi, nghe bảo trưa cũng có một đám cháy y chang.
Đây là lần thứ sáu rồi đó, tất cả mọi người nhớ chú ý phòng cháy và đảm bảo an toàn.”
Nhân viên cứu hỏa thúc giục nói: “Mau lái xe đi! Xin nhường đường cho!”
Tài xế lái xe đang quay phim bị đuổi đi, xe cứu hỏa vừa đi qua thì ngay sau đó lại có một chiếc xe khác dừng lại, tiếp tục chụp ảnh quay clip: “Giời đất ơi, lại cháy nữa!”
Chiếc xe đằng sau xe này cũng bóp còi inh ỏi, thậm chí người tài xế còn mở cửa sổ ra mắng: “Đi nhanh lên! Bộ không thấy có xe cứu hỏa phía sau hả? Mắc mớ gì giảm tốc độ? Thích kiếm chuyện à?”
Xe cứu hỏa phải bấm còi hai lần thì chiếc xe dừng lại mới lái đi và nhường ra một con đường.
Giải Thừa tức giận: “Cái xe cứu hỏa đó nên đẩm thẳng tới luôn để mấy người kia có cái mà hóng hớt.”
Cố Diệp thở dài, không còn lời nào để nói với những người này.
Lúc bấy giờ Cố Diệp mới để ý một chiếc xe con đang đậu trên bãi cỏ của tiểu khu bên cạnh: “Tại sao chiếc xe kia lại đậu ở chỗ đó thế?”
Giải Thừa lắc đầu: “Chắc không có chỗ để dừng, mà cái xe đó không quan trọng.
Quan trọng anh thấy chính là đám cháy này không bình thường nhưng anh lại không cảm nhận được quỷ khí.”
“Con ma vừa rồi hình như cũng không có nhiều quỷ khí nhỉ?” Cố Diệp cảm thấy không bình thường, quay về quán ăn và nhặt đĩa gieo quẻ bói trên mặt đất.
Lúc cầm nó lên cậu lập tức thấy điều gì không thích hợp, phía trên xuất hiện mấy dấu chân, kim đồng hồ thì bị lệch.
Cố Diệp đột nhiên tức giận: “Ai đã đạp lên?!”
Giải Thừa thông cảm an úi: “Hên là chưa có ai cầm đi bán ve chai đó, em nên cảm ơn trời đất đi.
Nhanh lên xem thử còn xài được không?”
Cố Diệp bèn gảy gảy kim đồng hồ một chút: “Ráng chịu đi, em sợ nó bị sai lệch.”
Giải Thừa bất đắc dĩ bảo: “Cái con quỷ đó nó cố ý hả, tự dưng đụng vào đĩa gieo quẻ của em làm gì? Không lẽ nó biết cái thứ này gây uy hiếp tới nó?”
“Kệ nó!” Cố Diệp lạnh mặt: “Em tốn ba ngàn để mua đấy, em phải bắt nó bồi thường.”
Giải Thừa dừng một chút: “Tại sao em lại có thể mua một cái đĩa gieo quẻ như vậy? Nó chẳng giống với phong cách nghệ thuật của em tí nào.”
“Vớ vẩn, đợt đó em còn không có tiền tiêu vặt, mua được một cái đĩa gieo quẻ là ngon ghẻ lắm rồi.” Cố Diệp cười lạnh: “Con ma kia vừa chạy thì bên này liền có người tự sát, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được? Em sẽ nắm chặt cái đuôi nhỏ của nó rồi ném nó vào quẻ bói.”
Một lúc sau, lính cứu hỏa rốt cuộc cũng dập tắt được ngọn lửa.
Cố Diệp và Giải Thừa bèn tới hiện trường đám chảy ở tiểu khu kia nhìn sơ qua.
Cố Diệp thấy chiếc xe đỗ ngay cạnh cổng thì dừng lại: “Có tử khí.”
Giải Thừa cũng gật đầu theo: “Chủ xe chết rồi, thời gian không lâu lắm, xe này vẫn chưa đổi chủ.”
Một bà dì xem náo nhiệt thấy bọn họ có hứng thú với chiếc xe này bèn cười nói: “Chủ xe này chết rồi, là vụ thứ hai, chính là người đầu tiên ***.”
Bà dì thoạt nhìn khá giống người biết chuyện, Cố Diệp híp mắt rồi cười hỏi: “Tại sao anh ta tự sát thế? Quan hệ với gia đình không tốt ạ?”
Bà dì tiếc nuối bảo: “Bình thường trông cũng vui vẻ phết, chả hiểu sao lại không nghĩ thoáng ra.
Đáng tiếc thật.”
“Đúng thế, quá đáng tiếc.” Cố Diệp thuận theo lời đối phương đáp: “Ít ra anh ta chết không liên lụy tới người khác.
Nhà thứ nhất chắc chắn mối quan hệ không tốt, lúc người mẹ chết còn kéo cả con mình theo mà.”
“Không có chuyện đó đâu cháu.” Bà dì khoát tay, đính chính: “Đôi này tình cảm tốt lắm, mẹ chồng mất sớm mấy năm rồi, một mình nàng dâu chăm hai đứa trẻ cũng vất vả.
Anh chồng nhà đó thường xuyên mua đồ ăn nấu cơm, giúp vợ trông con, vô cùng trách nhiệm, tình cảm hài hòa.”
Giải