Mấy ngày liên tiếp mí mắt của Cố Diệp cứ giật suốt, cậu tức thì linh cảm được có điềm xấu, lẽ nào mấy ông già kia lại bày trò gì nữa rồi? Cố Diệp không yên lòng hỏi thăm Giải Thừa: “Mấy ông già đó có còn xỉa xói em gì nữa không đấy?”
Giải Thừa mỉa: “Em không biết à? Ba em đã ra oai rồi.”
Cố Diệp không hiểu: “Ba em á? Không thể nào, ông ấy đâu có biết em đang làm gì, lại càng không quen biết ai trong cái ngành này.”
“Không phải ba ruột nhà em đâu, chẳng phải em còn có một ông ba tốt khác nữa à?” Giải Thừa cười gian: “Ông Úc biết chuyện nên giận lắm, đinh ninh là có ai đó ức hiếp con nhà mình nên ngày nào cũng mời người ta đến tứ hợp viện của ông ấy uống trà, bàn công chuyện rằng tại sao lại bắt nạt con nhà ông ấy? Giờ thì cái giới này gần như đã biết em là người nhà họ Úc rồi.”
Cố Diệp không kìm được toét miệng cười, ông Úc che chở cậu như thế khiến cậu cảm động sung sướng lắm.
Nhưng làm to chuyện lên như vậy thì há chẳng phải là khiến cho ai ai cũng biết hết hay sao? Cố Diệp thật sự chẳng thể ngờ được là ông vốn muốn con cháu đề huề mà giờ đây lại cởi mở đến như vậy.
Bấy giờ ở căn nhà cổ của nhà họ Úc, ông Úc vẫn đang mời khách uống trà.
Khách đến là mấy vị tiền bối già lắm đồ đệ đồ tôn, tác phong ngày thường luôn bảo thủ, nghiêm khắc, trọng lễ nghi giáo hóa.
Tóm lại, những lão già từng phán Cố Diệp là khối u ác tính, có ý bài trừ cậu thì đều được cho vào danh sách đen của ông Úc cả.
Úc lão thân thiết bảo: “Lâu lắm rồi không được gặp các vị, nay tôi mới mời tất cả đến đây thưởng trà tâm tình với nhau chốc lát, mọi người đừng khách sáo thế, mời ngồi.”
Mấy vị đại sư cười sang sảng ngồi xuống: “Quả thật là lâu rôi không gặp, năm nay ông Úc đây lại không mở tiệc trà nữa.
Mấy người chúng tôi còn thiết nghĩ khi nào rảnh rỗi sẽ ghé thăm.”
Ông Úc cười nói: “Tôi không có tâm tình để tổ chức, thân thể lão Đường bây giờ không được tốt cho lắm, lão ta không đến thì thiếu mất một tấm lòng tri kỷ nên tôi cũng chẳng ham nữa.
Lại nói, chuyện như mệnh trời nào có thể thay đổi được, tôi đã buông bỏ được rồi.
Có câu này rất hay, mệnh trời không thể trái.”
Những người khác cũng cười theo: “Đúng là đạo lý ấy, mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu*, nghĩ thông suốt được như thế là tốt.”
* Trong vận mạng thứ được định là có thì ắt sẽ thuộc về mình, thứ không thuộc về mình thì đừng cưỡng cầu chi.
“Mấy ngày trước tôi có gặp Đường lão, thân thể quả thật không còn được như xưa, già rồi, không chịu được vất vả nữa.”
“Đến cái tuổi này rồi thì cũng bớt bận tâm đến chuyện ngoài kia, ngẫm rằng “vẫn còn sống” đã quý giá hơn bất cứ điều gì.” Ông Úc thủng thỉnh hỏi: “Ông cũng hơn bảy mươi rồi nhỉ?”
“Bảy mươi tư rồi.”
Úc lão gật đầu: “Thế không chênh với tôi bao nhiêu, cùng là kẻ sắp bước vào quan tài rồi.”
Người đang ngồi gượng cười, tuy đúng là lẽ ấy nhưng bây giờ nói thẳng ra thế có cảm giác không may mắn lắm.
Úc lão cười nói: “Hôm nay mời mọi người tới đây là còn có chuyện muốn hỏi thăm, tôi nghe nói, các vị có ý kiến với thằng bé Cố Diệp?”
Trên mặt của mấy người kia đều hiện rõ vẻ chán ghét: “Tại sao ông Úc lại nhắc tới cậu ta?”
Ông Úc nhấp một hớp trà: “Đều là tình huống của con cái trong nhà, thân là ba của nó, tôi hỏi thêm đôi ba câu chẳng phải đương nhiên hay sao?”
Nghe thấy thế, biểu cảm của mấy vị đại sư trở nên kỳ lạ.
Cố Diệp đáng tuổi cháu của Úc lão mà từ bao giờ lại thành con trai luôn rồi?
“Cố Diệp là con nuôi của tiên sinh?”
“Cũng không hẳn là thế, chính là con trai nhỏ, cháu nó làm con của tôi thì không hay à?”
Nhắc tới Cố Diệp là nhớ ngay đến những lời cậu ta móc mỉa bọn ông, sắc mặt của mấy vị đại sư xấu hẳn đi.
Bị một đứa tiểu bối mắng đến mức ấy mà lại không trút giận được, nghĩ kiểu gì cũng bứt rứt khó chịu trong người.
Một vị tiếc hận bảo: “Ông hẳn không biết tính tình của Cố Diệp, cậu thanh niên này kiệt ngạo bất tuân*, tính nết ngỗ ngược lắm.”
* Ngựa tốt khó thuần, ý nói tính tình hung hăng kiêu ngạo không chịu phục tùng.
“Đúng thế, hơn nữa chẳng biết đối nhân xử thế gì nên trong giới không có bạn bè.”
“Mấy ngày trước cậu ta đã làm một chuyện quá đáng hơn nhiều, cậu ta đào mộ của sư huynh mình lên, lấy đi vật bồi táng duy nhất của người đó, ông nói xem đây mà là chuyện một con người nên làm ư? Ông Úc nên suy xét lại đi, thằng bé đó, ôi…”
Mặc dù không nói tiếp vế câu sau nhưng nhìn vào thái độ của các vị đó là biết cái cậu Cố Diệp này không tốt lành gì rồi.
Ông Úc bình tĩnh nhấp trà, ung dung hỏi: “Đó chẳng phải là việc riêng của sư môn thằng bé hay sao? Từ bao giờ mà chuyện của phái Thiệu Phù Huyền lại đến lượt các vị xía vào?”
Mấy người đó cứng họng: “Cái đó thì… Thì chỉ là nhìn vào cách xử sự của cậu ta trong vụ việc này là đã thấy rõ nhân phẩm của cậu ta có vấn đề, chúng tôi đâu phải đang can thiệp vào việc riêng của phái bọn họ.”
Úc lão bật cười: “Tôi từng nghe ai đó kể rằng, trong mộ tổ sư gia của phái nọ có vật báu, con cháu thắp hương cầu phúc rồi mở mộ lấy bảo, lúc đó còn mời người trong giới đến vây xem.
À, là đến làm chứng! Cảnh tượng sôi nổi náo nhiệt, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, may mà bảo bối tốt lại được hiện thế, có thể tạo phúc cho thế gian.
Chẳng lẽ vì Cố Diệp không mời mọi người đến chứng kiến quá trình mở mộ nên mấy người mới bất mãn với thằng bé?”
Bầu không khí bỗng chốc lặng đi, tất cả đã hiểu rằng ông Úc đang có ý che chở cho Cố Diệp, có người bèn cười cười đặng giảng hòa: “Ông Úc đã nói thế thì chúng tôi cũng không nên so đo với một cậu tiểu bối nữa.
Dù sao thì sư huynh của cậu ta cũng có thân công đức lớn, sau khi chết chẳng để lại thứ gì ngoại trừ cái đĩa gieo quẻ này, nếu cậu ta mở quan tài của người đó thì kiểu gì lương tâm cũng khó bề an ổn được.”
Ông Úc giận quá hóa cười, trước kia ông chỉ biết bọn họ không ưa Cố Diệp, phải đến bây giờ ông mới thấu rõ bọn họ xa lánh Cố Diệp đến mức nào.
Chung quy là do Cố Diệp rất có tài, lại không muốn tuân thủ quy củ trong giới, thêm cả không quá tôn trọng “Các trưởng bối”, không tung hô nịnh bợ cho họ thỏa mãn nên mới khiến những kẻ được tôn là tiền bối già đức cao vọng trọng này mích lòng.
Lại thêm sự tình của hội huyền học nên càng làm cho bọn họ đã hận lại càng thêm hận Cố Diệp.
Ông Úc nhếch mép, cười ha hả nói: “Được rồi, mấy vị luôn cảm thấy bản thân đúng lý hợp tình thì cũng chẳng sao hết, tôi cũng không bắt mọi người phải nghe ý kiến của tôi, chúng ta đừng nên bàn cãi nữa thì hơn có đúng không? Sau này nếu thằng nhóc kia có làm gì khiến các vị phật ý thì xin hãy nể tình tôi đừng sinh sự với nó, cứ tìm Úc Trạch là được.”
Những lời này của ông Úc tựa như cây kim giấu trong bông, bề ngoài thì nghe như là xin mọi người nể mặt ông, mà thực tế là cách nói trá hình để thông báo với mọi người rằng, Cố Diệp là người Úc Trạch che chở.
Trước đó ông ấy có bảo Cố Diệp là con trai ông, tiếp đó còn nói Úc Trạch sẽ che chở cho cậu.
Ngoài kia người ta vẫn luôn đồn đoán rằng sợi tơ duyên của Úc Trạch đã buộc lên người Cố Diệp, cũng có người loan tin rằng hai người họ đã về bên nhau, chẳng lẽ… Chuyện là thật? Mấy người trố mắt nhìn nhau, ông Úc điên rồi ư? Đã không ngăn cản mà lại còn bảo vệ?
Nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này không phải là ông Úc có điên hay không mà là, nếu Úc Trạch bảo vệ cho Cố Diệp thật thì trước một thân tử khí ấy ai lại còn dám làm hại Cố Diệp nữa, nếu có thì chính là đang đối đầu với thiên mệnh, đâm đầu tìm đường chết đó ư?
Ông Úc nhìn sắc mặt bọn họ thay đổi như tắc kè, cười sang sảng: “Đừng ngẩn người ra đấy nữa, trà nguội cả rồi kìa.”
Một bình trà ngon thế này nhưng chẳng ai nếm ra vị thơm lành.
Trong lòng mọi người đã ngộ ra, chẳng trách những người từng đến nhà ông Úc phẩm trà đều không hé một lời về chuyện đã xảy ra, đây nào phải thưởng trà mà là Hồng Môn Yến đấy.
Cố Diệp không kìm được gọi ngay cho Úc Trạch để kể chuyện của ông Úc: “Anh bảo ông không cần phải để ý đến thế đâu, chẳng những tốn nước bọt mà còn phí cả trà ngon.”
Úc Trạch nghiêm túc nói: “Như thế rất tốt, ông ấy ở nhà cũng chẳng có chuyện gì làm.
Để anh mua thêm mười cân trà cho ông ấy mời mấy người đến uống thoải mái mỗi ngày.”
Cố Diệp không nói: “Anh làm thế là định để ai nấy đều biết sau này tên em không phải Cố Diệp nữa mà là Úc Cố Diệp đấy à.”
Úc Trạch cười: “Thế thì càng tốt.”
Cố Diệp dở khóc dở cười, nhưng đúng thật là chẳng còn ai đến kiếm chuyện với cậu nữa, cơn sóng dữ cuộn trào trong cái giới này cũng đã được đè xuống, trời yên biển lặng, cực kỳ bình yên.
Đến chiều khi đã tan học, Cố Diệp chuẩn bị đến thư viện mượn sách thì giữa chừng nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, bảo rằng thầy chủ nhiệm tìm cậu.
Cố Diệp đè mí mắt, chẳng lẽ chuyện xui xẻo không phải là từ mấy lão già kia mà là bị thầy dạy dỗ?
Triệu Bằng Vũ cười trên nỗi đau của người khác: “Thôi xong phải ăn mắng rồi kìa.
Đi lẹ lên, cố gắng sống sót quay về nhớ!”
Cố Diệp đến nơi trong nỗi thấp thỏm, thầy chủ nhiệm cười tủm tỉm hỏi: “Hết bệnh rồi à?”
Cố Diệp lanh lẹ gật đầu: “Cảm ơn thầy đã quan tâm ạ, em khỏe lắm.”
“Khỏe rồi thì tốt, lần này tôi gọi trò đến đây cũng chẳng có gì đâu, chỉ muốn hỏi thăm tình hình học tập của em trong thời gian gần đây thôi.
Nghe nói em muốn tốt nghiệp trước thời hạn?”
Cố Diệp ngó điệu bộ ấy của thầy thì chắc là không phải định dạy bảo cậu, lẽ nào mí mắt giật không liên quan đến chuyện này? Cậu nhanh nhảu đáp: “Đúng là em có ý đó ạ, bây giờ đang chuẩn bị.”
Thầy vui vẻ nói: “Được được, khi nào xong thì đến tìm thầy, thầy sẽ lên trường xin cho trò.”
“Cảm ơn thầy ạ.” Cố Diệp trò chuyện với thầy một lúc, còn nhắc Cố Diệp không hay tham gia hoạt động của trường nên khích lệ cậu, có ý muốn làm đầu tàu.
Cố Diệp cũng ngoan ngoãn đồng ý, sau đó thong dong bước ra khỏi từ tòa nhà văn phòng.
Vừa ra là đã thấy Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đứng ngoài chờ cậu, Cố Diệp mỉm cười vẫy vẫy tay.
Triệu Bằng Vũ thất vọng đầy mặt: “Tâm trạng của cậu vẫn tươi tỉnh quá nhỉ, thầy không dạy dỗ cậu hả?”
Cố Diệp cười: “Không nhé, chỉ hỏi thăm chuyện học hành của tớ thôi.”
Triệu Bằng Vũ hâm mộ ghen tị hận: “Tại sao lần trước gọi tớ thì lại mắng một trận ra trò?”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Chắc là do vẻ ngoài xấu xí của cậu đấy.”
Triệu Bằng Vũ ngay tức thì nóng máu lên, toan mạo hiểm nguy cơ tổn thọ để đánh “bà mợ” này một trận cho biết tay.
Hạ Tường cười bảo: “Không bị gì là được rồi, mai cậu có về nhà không?”
“Không.” Cố Diệp cũng cười đáp: “Tối đó tớ có việc.”
Triệu Bằng Vũ cau mày: “Cậu lại định ra ngoài làm chuyện nguy hiểm đấy hả?”
“Không phải.” Cố Diệp cười tít mắt nói: “Tối mai tớ sẽ livestream, các cậu nhớ vào ném quà cho tớ nhé.”
“Phụt!” Triệu Bằng Vũ ngỡ ngàng: “Cậu biết hát hò hay giỏi nhảy múa hay ăn uống hả? Chẳng lẽ lại kể chuyện quỷ quái?”
Cố Diệp nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế.”
Triệu Bằng Vũ không đùa nữa, nghiêm mặt nói: “Đừng nghịch dại, cậu sẽ dọa chết họ đấy.”
Cố Diệp cười tủm tỉm mở weibo ra, đăng một status: Sau này vào tám giờ tối mỗi thứ bảy hằng tuần tôi sẽ livestream để kể chuyện ma quỷ cho mọi người.
Tôi có rượu có thịt có câu chuyện, mọi người có đến không?
Khu bình luận của Cố Diệp lập tức bùng nổ: Cố Diệp ơi anh bị bắt cóc hả? Cố đại sư cao ngạo lạnh lùng của chúng ta sao lại biết làm cái chuyện phát sóng trực tiếp tục tằn thế này?
Tôi nhìn đi nhìn lại nhiều lần lắm rồi mới chắc chắn là mình không bị hoa mắt! Cố đại sư muốn livetream đó, trời không đổ rơi mưa máu nữa mà là đổ mặt trời luôn rồi!
Cái lùm mía đại sư Cố kể chuyện ma quái kìa! Kích thích đến mức này ư? Cố đại sư ơi xin đừng nói với tôi rằng mấy chuyện cậu sẽ kể đều là thật hết nhé! Tôi phấn khích lắm rồi!
Muốn xem muốn nghe! Quỳ liếm nhan sắc của nam thần nhà tôi! Có nam thần hộ thể tôi chẳng sợ cái quái gì hết! Kể đi! Anh dám kể tôi dám nghe!
Đêm hôm mà nghe kể là hơi bị có không khí đấy nhé, tôi sẽ đi mua hạt dưa với nước ngọt trước rồi ngồi chờ anh livetream! Ai không đến là kẻ đó làm cún!
Thông báo thời gian rồi thì dẫn link phòng luôn đê anh ơi, tới đây nào ~ đừng có giả vờ~
…
Cố Diệp đưa cho bọn Triệu Bằng Vũ xem bình luận, nghiêm túc nói: “Nhìn đi, ai nấy đều mong ngóng cả, thế thì có gì mà phải lo.”
Triệu Bằng Vũ phục lăn: “Người hâm mộ của cậu đúng là chẳng giống người bình thường.”
————
Đến tối, mí mắt của Cố Diệp thỉnh thoảng lại giật giật mấy cái.
Cố Diệp bất đắc dĩ véo mi tâm, cứ cảm giác có chuyện không hay nào đó sẽ xảy ra, lâu lắm rồi cậu không có cảm giác như thế này.
Nghĩ mãi không ra, Cố Diệp bèn lấy đĩa gieo quẻ tính cho mình một quẻ.
Hiện thực chứng minh có là đĩa gieo quẻ tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể chống lại số trời, người xem bói vẫn không thể tự tính cho mình.
Cố Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, rồi bỗng nhác thấy trên bàn có một cái bao nhỏ, cậu tiện tay cầm lên mở ra xem thử thì thấy bên trong là một hạt châu màu đỏ, nó lại có cả nhiệt độ.
Cố Diệp nhướng mày: “Hạt châu này từ đâu ra thế này?”
Hồng Đậu nói: “Lấy từ trong túi của bộ quần áo bẩn của em đấy.”
Cố Diệp giờ mới nhớ lại, hình như là khi Lữ Thiến biến mất có xuất hiện một hạt châu như vậy, lúc đó Giải Thừa nhét luôn vào túi cậu.
Cố Diệp nghiên cứu một chút nhưng không nghiệm ra hạt châu này dùng để làm gì, được cái là màu sắc rất đẹp.
“Linh Linh, đến chỗ ba nào.” Cố Diệp thật ra cũng là nô lệ của con gái, muốn dâng những thứ tốt đẹp cho con gái của mình.
Khi Linh Linh chạy tới, Cố Diệp ôm cô bé vào lòng, đưa hạt châu cho bé xem: “Thấy đẹp không?”
Linh Linh chọt chọt nó, cười đáp: “Đẹp lắm ạ.”
“Con cầm đi, ba cũng chẳng biết nó dùng để làm gì, con đừng làm mất nhé.”
Linh Linh hớn hở bỏ hạt châu vào chiếc túi nhỏ đựng bùa rồi cất chúng trong ba lô.
Cố Diệp bật cười trước dáng vẻ tinh nghịch ấy của cô bé, sau đó lấy một chiếc bình nhỏ từ trên giá sách xuống.
Đây là hai đứa con của Lữ Thiến, chúng nó còn quá nhỏ, quỷ khí cũng cực kỳ yếu, như thế thì khó mà sống được trên dương gian nên đành phải nuôi trong bình.
Cố Diệp đã đồng ý với Lữ Thiến sẽ tiễn hai đứa nó đi đầu thai, vậy nên cứ nuôi trong bình mãi cũng không phải là biện pháp hay.
Cố Diệp đốt ba nén hương, vái lạy sư phụ: “Hai đứa bé này chưa ở đời được mấy năm, con cũng không biết phải trông chúng nó thế nào, chẳng bằng con đưa chúng cho sư phụ, người có thu nhận thì cứ việc, không được thì con sẽ tìm người khác.”
Cố Diệp thưa xong thì vẽ một trận pháp rồi thả ra hai đứa bé ra.
Một luồng quỷ khí cuộn lên trong pháp trận, sau khi tan đi thì hồn phách của hai đứa bé đã biến mất.
Cố Diệp mỉm cười: “Quả nhiên Sư phụ chưa đi đầu thai, chỉ là không có cách để gặp con thôi có đúng không? Con rất khỏe, sư phụ cũng phải vậy nhé, khi nào con rảnh sẽ đưa thêm cho người một thiếu nữ phương tây mười bảy mười tám tuổi nhé.”
Đêm đó khi chìm vào giấc ngủ, Cố Diệp cuối cùng đã mơ thấy sư phụ mình, chỉ lạ cái là ánh mắt ông ấy nhìn cậu vừa có yêu vừa có tức, muốn đánh mà không nỡ ra tay, ông chỉ xoa đầu cậu một cái rồi rời đi.
Sau khi tỉnh dậy, Cố