Cảnh Chỉ Lăng nghe câu này xong, cơ thể vừa đứng dậy khẽ run lên, suýt chút nữa lại ngất đi.
Nghĩ cũng biết, chủ nhân của những lời ấy nhất định là người khiến bà đến nông nỗi này.
Muốn bà cảm ơn đối phương không đem bà bức đến chỗ chết nữa phải không?
“Chúng tôi đi.” Chỉ một từ “đi” mà Cảnh Chỉ Lăng đã dùng hết tất cả sức lực, từ nay về sau không bao giờ… trở lại nữa.
Về phần Cố Diệp, bà cuối cùng cũng không tìm lại được nữa, ngay cả cơ hội quay trở lại nhìn một cái cũng không còn.
Trước khi lên máy bay, thư ký lại nhận được một thông báo rằng cổ phiếu công ty đã bị người thu mua đến hơn 50% rồi đột nhiên ngừng lại.
Cảnh Chỉ Lăng nhận được tin này thì trong lòng càng lạnh hơn.
Đối phương đã tính toán cả rồi, thị trường ở Hoa Hạ của bà đã bị hủy, công ty chẳng khác nào chết non một nửa.
Sau khi lại đánh mất một nửa trong số 50% cổ phần, bà thu vào chỉ còn một phần tư so với ban đầu.
Sau khi trở lại, tám phần mười là bà phải ly hôn với Bertram, tuy ly hôn xong việc kinh doanh sẽ càng khó khăn hơn nhưng những nguồn thu còn lại vẫn có thể đảm bảo cho cô cuộc sống bình thường.
Thế nhưng nếu quay về Hoa Hạ, có thể một đồng xu bà cũng không giữ được.
Người làm như vậy thì nên nói hắn lương thiện hay là hắn tàn nhẫn đây? Tính toán chu toàn đến mọi mặt, cuối cùng bà cũng không bao giờ có thể bước vào Hoa Hạ được nữa.
Cảnh Chỉ Lăng nhìn mảnh đất Hoa Hạ bên ngoài cửa sổ, nhìn về hướng đã mất đi Cố Diệp.
Nhìn thật lâu cũng không nỡ quay mặt về, bởi vì bà hiểu rõ rằng chỉ nhìn ít đi một chút, một đứa nhỏ trong sinh mệnh cô đã tan biến, ngay cả cơ hội để bà tưởng nhớ cũng không có.
________
Cố Diệp ngủ thẳng đến giữa buổi sáng, sau khi tỉnh dậy, điqua cửa phòng đang mở nhìn đến thư phòng đối diện.
Úc Trạch đang ngồi ở chỗ kia, máy tính mở ra không biết đang làm cái gì.
Cố Diệp đứng dậy đi qua đó, mỉm cười hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
Úc Trạch tắt máy tính, dịu dàng nói: “Sợ em thức dậy không thấy anh.”
“Em liếc mắt một cái là thấy được.” Cố Diệp lo lắng hỏi: “Công ty anh không bận sao?”
Úc Trạch nhìn máy tính: “Ở nhà cũng làm được.”
Cố Diệp cười, đi đến phía sau Úc Trạch, ôm cổ anh rồi dán khuôn mặt lên mặt đối phương: “Thật tốt quá.”
“Ừ?”
“Tỉnh ngủ là có thể nhìn thấy anh, thật là tốt.”
Úc Trạch cưng chiều nắm lấy tay Cố Diệp: “Đứa ngốc, sau này ngày nào em ngủ dậy cũng có thể thấy anh cả.”
Cố Diệp không yên tâm hỏi: “Sau này em chết đi, anh tìm không thấy em nữa thì sao bây giờ?”
Úc Trạch nhíu mày: “Đừng nghĩ xa như vậy, một đời dài lắm.”
“Mặc kệ, lúc em chết cũng phải mang theo anh, không có anh thì em không đi đâu hết.”
Úc Trạch cười cười: “Được.”
Lúc này Cố Diệp mới hài lòng, hiện tại cậu đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ, thầm nghĩ chỉ muốn bảo vệ Úc Trạch qua ngày: “Một đời ngắn như vậy, không đủ làm sao bây giờ?”
Úc Trạch dỗ dành nói: “Vậy em nghĩ biện pháp đi, làm cho kiếp sau anh có thể tìm được em.”
Cố Diệp được dỗ thì nở nụ cười: “Có thể đó, em sẽ cố gắng nghĩ.
Đúng rồi, anh đăng cái weibo đó giúp em, cư dân mạng trên weibo của em chắc chắn đều điên rồi, anh bảo em phải nói thế nào đây?”
Úc Trạch không sao cả nói: “Ăn ngay nói thật, nói đã ở cùng một chỗ rồi.”
Cố Diệp nghi ngờ nhìn sườn mặt anh: “Không phải anh tính trước rồi đấy chứ?”
“Không, trùng hợp thôi.”
Cố Diệp vỗ vỗ bụng Úc Trạch: “Hiện tại em không nên tin anh, bụng anh đen quá rồi.”
“Bậy bạ, là trắng, em nhìn xem.”
Úc Trạch làm bộ cởi quần áo, Cố Diệp vội vàng ngăn lại: “Đừng cởi, tối hôm qua em thấy rõ lắm rồi.”
Úc Trạch bị cậu chọc cười, Cố Diệp cũng liền nghịch ngợm hai câu ngoài miệng.
Cố Diệp ôm cổ Úc Trạch rồi cọ cọ mặt anh: “Hôm nay em không muốn đi học.”
Úc Trạch dỗ dành nói: “Buổi chiều rồi đi.”
“Buổi chiều anh đi à?”
“Không đi, ở nhà chờ em.”
Cố Diệp còn chưa kịp vui vẻ, Úc Trạch lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà thứ bảy và chủ nhật không có thời gian.”
Cố Diệp bĩu môi, ôm Úc Trạch vào lòng rồi muốn lật anh xuống.
Úc Trạch bất đắc dĩ nói: “Đừng nghịch.”
“Tâm trạng không tốt, em chỉ muốn nghịch phá.”
“Lại nghịch nữa thì lên giường nghịch.”
“Em sai rồi, xin lỗi.” Cố Diệp giúp Úc Trạch đứng lên, chỉnh lại quần áo ngay ngắn, xoa bóp bả vai, thừa nhận không có tí khí phách nào.
Úc Trạch không có cách nào đối với cậu.
Lúc này trong nhà Hạ Tường, sau khi rời giường cậu liền mở tủ muốn lấy quần áo.
Mới mở cửa tủ ra liền thấy một cái mặt tím bầm, con quỷ với một con ngươi treo bên ngoài nằm trong tủ quần áo của cậu, vểnh chân bắt chéo lại còn đang ngủ say.
Đầu tiên Hạ Tường bị dọa giật mình một cái, sau đó liền mang theo vẻ mặt tức giận đạp một đạp vào tủ quần áo: “Anh đứng lên cho tôi!”
Con quỷ trong tủ bị dọa nhảy dựng lên, con ngươi theo đó nảy lên, cảnh này khiến sắc mặt Hạ Tường cứng đờ, sau khi đè tức giận xuống liền nói: “Anh không thèm nghe tôi nói sao? Nơi này không phải nhà anh, anh còn muốn ổn định cuộc sống ở trong tủ quần áo của tôi hả?”
Quỷ nhỏ trong tủ quần áo rụt rụt cái cổ nhưng biểu hiện vẫn rất cứng, đanh đá nói: “Tôi không chiếm chỗ mà, tôi ở trong tủ quần áo của cậu ngủ một giấc thì làm sao? Nếu cậu không nhìn thấy tôi thì tôi cũng ngủ ở chỗ này mỗi ngày.”
“Vấn đề là tôi có thể thấy được anh nha ông anh! Anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ một chút đi, sáng ngày nào tôi cũng phải lấy quần áo, mới mở tủ liền thấy cái mặt quỷ này của anh, ai mà không sợ chứ? Hơn nữa buổi tối anh còn nghiến răng! Lau mắt đi!”
Quỷ nhỏ vô lại nằm xuống: “Quen thì tốt rồi, tôi còn có thể trò chuyện cùng cậu đó.”
“Quen em gái anh ý!” Dù tính tình Hạ Tường tốt đến mấy hiện tại cũng phải chửi đổng lên: “Anh có đi hay không?”
“Tôi không đi đâu, nơi này rất là tốt.” Quỷ nhỏ xoa xoa con ngươi của bản thân, gắng sức nhét nó vào trong hốc mắt, còn chưa nằm đã ngã xuống, hắn nằm úp sấp lại, dùng quần áo của Hạ Tường cọ cọ.
Hạ Tường hít sâu một hơi: “Anh thật sự cảm thấy tôi không có biện pháp bắt anh phải không?”
Triệu Bằng Vũ sống ở lầu trên bỗng nghe Hạ Tường chửi đổng, cậu vừa đi vừa hỏi: “Con quỷ đó lại tới nữa à?”
Hạ Tường ôm tay, lạnh mặt nói: “Đúng vậy, chưa bao giờ thấy trò vô liêm sỉ như vậy.”
Triệu Bằng Vũ cũng không nhìn thấy con quỷ kia, đành nhìn cái tủ bất đắc dĩ nói: “Hai ngày nay Cố Diệp cũng có việc, tớ thấy xe của cậu tớ vẫn đậu ở đây không di chuyển, nếu không thì đã kêu cậu ấy đến xem rồi.”
Hạ Tường cười lạnh một tiếng: “Tớ thấy phiền lắm rồi, mấy ngày nay tớ không ngủ được.”
Hạ Tường tức giận đi ra ngoài, Triệu Bằng Vũ đối diện với tủ quần áo quát: “Mày có đi hay không? Mày mà không đi tao sẽ để bạn tao bắt mày lại.”
Cậu cũng không nhìn thấy con quỷ trong tủ đã đi chưa, chỉ đơn giản hù dọa thôi, lúc này chợt nghe Hạ Tường hùng hùng hổ hổ quay lại, Triệu Bằng Vũ nhìn qua, chỉ thấy Hạ Tường cầm trong tay một cái chổi: “Không đánh mày một trận mày sẽ không biết bạn của bố mày làm nghề gì nhỉ?” Khuôn mặt búp bê của Hạ Tường tràn đầy sát khí, hướng về trong cái tủ đánh một trận, vừa đánh vừa quát: “Chỗ ở của tao sao có quỷ dám sống hả? Thiên cương hãi động, chúng quỷ thúc hình.”
Câu này hô lên xong liền thấy trên cây chổi nhoáng lên một luồng tia sáng bạc mỏng manh, con quỷ kia bị đập đau “Má ơi” một tiếng, nó sợ đến mức từ trong tủ bò ra ngoài rồi té nhào muốn chuồn đi.
Hạ Tường sững sờ nhìn cây chổi trong tay mình, đột nhiên vui vẻ: “Ôi cha, thế mà mình có thể đuổi ma trừ tà này.”
Triệu Bằng Vũ khiếp sợ hỏi: “Thật sự đánh chạy rồi ư?”
Bản thân Hạ Tường cũng không dám tin, vừa cười vừa gật đầu: “Quá huyền ảo rồi, câu thần chú này Cố Diệp dạy tớ.”
“Ghê quá nha anh em, về sau cậu có thể tự bảo vệ mình rồi đó.”
Hạ Tường lại thật sự nghiêm túc nói: “Có thời gian tớ sẽ xin Cố Diệp chỉ bảo vài câu, sau này người nào bắt nạt tớ, tớ liền đập chết người đó.”
Triệu Bằng Vũ dở khóc dở cười, Hạ Tường trước kia là một người nhút nhát, nhìn thấy quỷ chỉ biết che đầu, cả người run cầm cập, bây giờ lại dám cứng rắn với quỷ: “Cậu có thấy sau khi biết Cố Diệp, cậu hơi không giống người bình thường không?”
Hạ Tường nghĩ một chút, nhịn không được đỡ trán: “Cố Diệp có độc, truyền nhiễm hết cả!”
Triệu Bằng Vũ gật đầu.
Đúng vậy, hầu hết người cậu để ý cũng như vậy, lá gan lớn có thể nuốt trời, cùng bản sao nuốt thần chuột trong trò chơi giống nhau, kêu chi chi chi không nói, còn to gan nữa!
Buổi chiều, Cố Diệp vẫn không đi học.
Hai người không yên lòng hỏi một chút, Cố Diệp nói hôm sau nhất định sẽ đến trường.
Vì vậy ngày hôm sau hai người tiện đường gọi Cố Diệp cùng đi học.
Cố Diệp đang chuẩn bị ra ngoài, Úc Trạch cũng phải đi.
Cố Diệp đứng ở cổng nhìn thấy Úc Trạch mặc áo khoác tây trang vào khiến thân hình hoàn hảo lộ ra vai rộng chân dài.
Cố Diệp thấy liền bĩu môi, ở nhà cũng không mặc đẹp như này vậy mà mỗi lần ra ngoài đều là tây trang cà vạt, mặc cho ai xem chứ? Cố Diệp bất mãn từ phía sau Úc Trạch ôm thắt lưng anh, nhàm chán nói: “Đừng đi mà.”
Úc Trạch bị sờ đến da đầu run lên: “Ngoan, đừng nghịch.”
“Không được.” Cố Diệp cười xấu xa: “Em không rời khỏi anh đâu, anh đừng đi mà.”
Úc Trạch biết rõ cậu đang giở trò xấu nhưng vẫn thuận theo tính cậu dỗ dành: “Em cũng phải đi học mà, tính khí còn ồn ào như vậy, em mấy tuổi rồi hả?”
“Em vẫn còn là một bé cưng.”
“Được rồi cục cưng, buổi sáng anh có một hội nghị, em là bé ngoan mà.”
Cố Diệp lúc này mới buông anh ra: “Đi đi, trên đường anh nhớ chú ý an toàn, đừng cười với người khác.
Lúc anh ra ngoài có lôi thôi nhếch nhác một chút em cũng có thể chấp nhận được.”
Úc Trạch phì cười sờ sờ đầu Cố Diệp.
Trước khi đi còn hôn một cái chia tay: “Bảo bảo, anh đi nha.”
Cố Diệp nhìn thấy Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường phía đối diện, đỏ mặt đẩy Úc Trạch ra: “Đi thôi!”
Úc Trạch sửng sốt một chút, vừa rồi còn mè nheo thế kia mà sao đột nhiên tuyệt tình vậy? Vừa quay đầu lại liền thấy Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường ở cách đó không xa đang mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Cố Diệp khoát khoát tay ý bảo anh mau đi đi.
Có cháu trai lớn đang nhìn, Úc Trạch cũng cảm thấy may mắn không làm ít chuyện không thích hợp ở trước mặt tiểu bối, bất đắc dĩ bỏ đi.
Triệu Bằng Vũ ghét bỏ nói: “Được rồi, quá mệt mỏi rồi, cứ coi như hai chúng tớ không nhìn thấy.”
Cố Diệp nhướn mi: ” Cậu thấy cái gì hả? Cẩn thận mù mắt đó.”
“Chúng tớ…”
“Tớ nhổ vào!”
Triệu Bằng Vũ sợ bị Cố Diệp phun nước bọt vào mặt liền kinh hãi chịu thiệt: “Được rồi, tớ không nói nữa.
Đúng rồi, tớ nói với cậu cái này gay cấn hơn.”
Cố Diệp phì cười: “Cậu lại làm cái gì rồi à?”
“Là Hạ Tường, có một con quỷ vô liêm sỉ ở trong tủ quần áo của cậu ấy không đi.”
Cố Diệp lo lắng hỏi: “Không phải là hồn ma lang thang chứ?”
Hạ Tường kinh nghiệm đầy mình nói: “Đúng vậy, thường thì chỉ đi ngang qua rồi đi luôn mà đến thứ này lại không đi.”
“Vậy sau khi tan học tớ đi nhìn xem sao.”
“Không cần đâu.” Hạ Tường vỗ tay ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “Tớ bắt nó lại đánh cho chạy rồi, dùng câu thần chú cậu dạy tớ dùng trên cây chổi mà đánh nha!”
Cố Diệp: “……”
Con đã trưởng thành, chẳng những tư tưởng lớn, gan cũng lớn theo.
“Đưa tay ra đây.” Cố Diệp kéo móng vuốt của Hạ Tường: “Tớ sẽ dạy cậu một câu khác.
Bùa chú này là quỷ kiến sầu, cậu không cần cầm chổi, trực tiếp giơ nắm đấm là có thể đánh quỷ.
Cơ thể này của cậu vẫn rất hấp dẫn quỷ, nhưng mà luôn ở cùng một chỗ với tớ nên nhiễm hơi thở của tớ lên người, rất ít quỷ dám đến gần, nó dám tới gần đúng là có chút năng lực.”
Hạ Tường lòng tin tràn đầy: “Yên tâm, ai tới tớ đập người đó.”
Cố Diệp che khóe miệng nhìn Hạ Tường mặt em bé vô hại, thể chất thuần âm đích thị là cái bánh bao thơm ngát, trường hợp đuổi theo quỷ đánh đập này thật là muốn nhìn ghê.
“Lần sau bắt quỷ tớ sẽ dẫn theo cậu nha.”
Hạ Tường: “…Không đi, cảm ơn!”
Cố Diệp tiếc thật đấy.
________
Thứ bảy, Cố Diệp cho biết sẽ phát sóng trực tiếp, lần này không thể lỡ hẹn nữa, Cố Diệp muốn lên weibo đăng một tin, nhắc nhở mọi người đừng quên.
Ngẫm lại thông tin về Úc Trạch kia khiến cậu hết dũng khí login rồi.
Nghĩ cũng biết, trên weibo hiện tại đã muốn điên rồi, cũng không biết các cô gái hiện tại nghĩ thế nào nữa.
Thấy hai người đàn ông ở cùng một chỗ lại so với chính chủ còn hưng phấn hơn, còn có thể não bổ, thậm chí có năng lực viết đoản văn cho bạn, bạo lực lên thì đến các cụ cũng sợ.
Nhưng mà không đi lại không được, Cố Diệp cố gắng lấy dũng khí lên weibo, quả nhiên bình luận cái weibo kia của Úc Trạch đã không xem nổi nữa rồi, đã một tuần rồi mà còn rất náo nhiệt, bình luận cũng lên đến mấy trăm vạn.
Cố Diệp lui ra ngoài tra hot search mấy ngày nay một chút liền phát hiện không có tên Úc Trạch, Cố Diệp nghi hoặc lướt xuống xem thấy đều như vậy.
Không lên tiêu đề sao? Cảm giác không thích hợp lắm.
Cố Diệp còn chưa kịp nghĩ sâu thêm đã bị một hàng lại một hàng bình luận chứng nhận kết hôn trong bài chọc cho vui vẻ.
Fan hâm mộ cũng tài thật nha, làm giống như thật vậy, vả lại rất nhiều thành phẩm, phỏng chừng làm thành thực thể là có thể đi Vạn lý trường thành rồi.
Còn có người đặc biệt cai trị cục dân chính: cục dân chính tôi dọn đến vì các người đây, mọi người thừa dịp còn hot nhanh lên đê!
Cố Diệp liền bắt đầu buồn bực, ai lạnh lùng chứ, lợi dụng ai đang hot hả?
Cố Diệp không dám lướt xuống nhìn nữa, đăng luôn weibo: tối nay tám giờ livestream, tôi ở app răng chó chờ mọi người, tên phòng livestream: Tam thiếu có rượu có thịt có chuyện xưa.
Cố Diệp còn cố ý nói ra một câu: lần này tuyệt đối không xin nghỉ!
Fan hâm mộ: AAAA! Cố đại sư! Cuối cùng cậu đã trở lại!
Chúng tôi cho rằng cậu bị Úc tổng kéo đi kết hôn rồi chứ!
Nâu nâu nâu, là bị Úc tổng kéo đi sinh em bé rồi!
Chúng tôi không nghe chuyện xưa, chúng tôi chỉ nhìn cậu! Tam thiếu thật đẹp trai!
Cậu với Úc tổng khi nào đi chứng nhận vậy?
Tuần trước cậu làm sao thế? Bị ốm à?
……
Nhiều người nhiệt tình thăm hỏi khiến trong lòng Cố Diệp ấm áp.
Cậu cũng không out luôn mà chọn mấy cái bình luận đáp lại vài câu: cơ thể không thoải mái, nhận lỗi cùng mọi người ở đây vậy.
Giang cư mận ngay lập tức đem hồi âm của cậu cho lên top: Người trẻ tuổi mà, thật bình thường, tất cả chúng tôi đều hiểu, cậu cũng không phải rất dựa vào Úc tổng.
Úc tổng so sánh một cái là thấy mạnh mẽ hơn, không phải sợ, chúng tôi bảo vệ cậu! Moa moa ta~
Cố Diệp co rút khóe miệng, tại sao lại có cảm giác những đứa nhỏ này có một bộ não khác với những gì cậu nghĩ chúng có vậy?
Cố Diệp bị bọn họ dọa sợ, vội vàng đăng tiếp một cái weibo: Chuyện xưa thứ nhất gọi là “người xem náo nhiệt đều đã chết”, không gặp không về, bye bye~
Cư dân mạng bình luận: Quào! Kích thích như vậy có sao không?
Có thứ nhất thì sẽ có thứ hai phải không?
Cái quỷ gì đấy? Hóng chuyện như thế nào lại chết chứ? Không hổ là đại sư, thật đáng sợ!
……
Cố Diệp nhân lúc bọn họ bị phân tâm liền chạy luôn.
Chạng vạng cơm nước xong sớm, Cố Diệp liền mở phòng livestream.
Đầu tiên chỉnh màn ảnh một chút, ống kính của cậu cũng không nhắm ngay chính mình mà quay về những bùa chú trong thư phòng, đồ trang trí, bút chu sa và vân vân.
Không nghĩ tới cậu vừa lên đã có người vào phòng trực tiếp, vừa thấy thư phòng của cậu có những thứ này liền kích động gào khóc kêu to: “Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy đồ thật rồi, còn gì có thể so sánh bằng quan sát thư phòng của một huyền thuật sư khiến người hưng phấn chứ?”
Đạn mạc đã bắt đầu nhảy: “Cố đại sư, những thứ này đều để bắt quỷ sao?”
“Cậu bắt được bao nhiêu quỷ rồi? Trong thư phòng này có quỷ không vậy?”
“Có thể cho chúng tôi mở mang tầm mắt không?”
……
Cố Diệp điều chỉnh ống kính điều cho tử tế, vừa đến gần liền bị những đạn mạc này chọc cho buồn cười: “Lá gan của các bạn cũng lớn quá nhỉ, chúng ta hãy quan tâm đến những người nhát gan một chút chứ, nếu thật sự bị dọa sợ thì làm sao bây giờ?”
Đạn mạc: “Mặc kệ! Vẫn xem!”
“Tam thiếu gia đẹp trai quá! Muốn xem quỷ xem quỷ!”
“Xem quỷ xem quỷ xem quỷ! Không cho xem quỷ không phải đại sư tốt!”
……
Lúc này còn chưa tới tám giờ mà số người trong phòng livestream đã có hơn mười vạn.
Cố Diệp dở khóc dở cười, thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ có nhân khí cao như vậy.
Cậu không biết sao mình lại có nhiều fans hâm mộ như vậy.
“Vậy được rồi, các bạn có muốn xem chị gái quỷ mặc hồng y không?”
Mọi người ngay lập tức đến đoạn video Cố Diệp quay trong thư phòng này, theo ánh mắt hắn nhìn đến một nữ quỷ mặc đồ đỏ, mọi người đột nhiên hưng phấn lên: “Muốn nhìn muốn nhìn!”
Quà tặng trên đạn mạc rào rào hoa cả mắt, Cố Diệp thấy bọn họ nhiệt tình như thế liền gọi chị Hồng đậu đến, hỏi mọi người: “Các bạn nhìn thấy cô ấy không??”
Trong đạn mạc, mọi người đều không phát hiện như nhau, Cố Diệp nở nụ cười: “Các bạn nhìn mắt của tôi này, đừng chớp mắt nha.”
Đạn mạc trong nháy mắt an tĩnh lại, đều tập trung nhìn đôi mắt đào hoa mê người của Cố Diệp, trong đôi mắt đen như mực của cậu lúc này đột nhiên xuất hiện một hồng y mỹ nhân.
Mỹ nhân này ôm tỷ bà trong tay, nhanh nhẹn thi lễ, nhìn theo mắt Cố Diệp thì giống như là thi lễ với bọn họ.
Mọi người trong phòng livestream hét ầm lên: “Thật sự có!”
“Thật đẹp!!”
“Giả đó chứ, 3D đó, đúng vậy! Khẳng định là giả luôn, sao có khả năng chứ?!”
“Nếu là 3D thì hiệu quả thế này sao? Bên người Cố đại sư thật sự có quỷ! Có, quỷ, thật, đó!”
Cố Diệp không nhịn được: “Hì hì.”
Người trong phòng livestream lúc này: “Phản ứng” đã quay trở về: “Tam thiếu, cậu cố ý hù dọa chúng tôi sao?”
Cố Diệp: “Các bạn đoán coi~”
Fans hâm mộ khóc rồi: “Đừng đùa mà, tôi tin mà! Thực sự có quỷ!”
“Không được, tui vừa thấy cậu ấy cười là đã thấy khó thở.
Tui muốn ôm cái mỹ nhan thịnh thế này đi, nhưng tui không đánh lại cái người có tiền có sắc kia.”
Cố Diệp bị chọc cười, cũng không biết bọn họ học được đoản văn ở nơi nào, dẫn một hồi rốt cuộc đến tám giờ, Cố Diệp vừa nhìn số người đã có hơn năm mươi vạn rồi, cậu cũng không biết người ta livestream có bao nhiêu người nhưng xem số lượng này cảm thấy cũng không ít đi: “Được rồi, các bạn, chúng ta bắt đầu kể chuyện xưa.
Trước tiên tôi nhắc nhở nha, đây là một chuyện ma.
Người nhát gan tranh thủ ôm chặt người bên cạnh đi, không có ai ôm thì ôm cái gối ấy.
Cho mọi người một phút đồng hồ nữa để đi lấy hạt dưa và nước ngọt.”
Đến đúng giờ Cố Diệp bắt đầu kể chuyện, kể cho mọi người vụ hỏa hoạn sau khi cải biên lại, án tử này cũng làm cho Cố Diệp cảm thấy sâu sắc.
Cậu chỉ nghĩ vẫn luôn bắt quỷ như vậy, thay quỷ giải oan, thay người gỡ oán, nhận được những đạo lý này, vẫn luôn tự mình buồn bực cũng không phải một giải pháp.
Cậu chỉ nghĩ muốn nói với mọi người, làm mọi người cũng nhận được một chút trong đó, về sau xem đó như một lời cảnh giới có lẽ có thể ít đi một ít đường vòng.
Vụ hỏa hoạn này sau khi cải biên lại, Cố Diệp đã bỏ thêm rất nhiều điều thú vị, có điều ý chính không đổi, đều là bởi vì xem náo nhiệt cản trở cứu viện nên những người xem náo nhiệt đó đều bị lửa thiêu chết, khốn khổ bị trả thù từng người một.
Lúc đầu người nghe trong phòng livestream còn thật nghiêm túc,