Thành thật mà nói thì phòng nghỉ này chỉ là phòng sử dụng tạm thời cho Cố Diệp khi cậu không có chỗ ở thôi.
Từ trong lời nói của thư kí Lưu cậu nghe ra được ý tứ khác.
Còn cụ thể là gì Cố Diệp cũng không có ý định nghiên cứu kĩ.
Nói tóm lại thì bình thường tên thư kí Lưu này rất gian xảo, Cố Diệp không nhịn được trước câu nói này liền thúc giục nói: “Anh nhanh mắng anh ta một câu đi để anh ta dừng suy nghĩ với bị trừ tiền thưởng!”
Tay Úc Trạch còn chưa động Cố Diệp lại nói: “Thôi bỏ đi.” Chính Cố Diệp tự rút lại câu nói trước đó của mình, càng tô càng đen: “Anh không cần phải tìm cho em một phòng làm việc đâu.
Anh giao công việc cho em em cũng sẽ không thèm làm, anh chỉ cần kê thêm chiếc bàn lớn cho em trong phòng làm việc của anh là được rồi.
Anh làm việc, em đọc sách.
Lúc trước Đường lão cho em rất nhiều sách em còn chưa đọc hết.”
Lúc này Úc Trạch mới từ bỏ suy nghĩ thêm phòng làm việc, nhắc tới Đường lão, anh hỏi một câu: “Đường lão còn sống được bao nhiêu năm nữa?”
Sắc mặt Cố Diệp xìu xuống tiếc nuối nói: “Chỉ còn hơn một năm nữa thôi.”
“Khương Tự và Giải Thừa có biết không?”
“Biết.” Cố Diệp cười khổ một cái: “Huyền Thuật sư rất đáng thương.
Do nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt nên biết rõ lúc nào người thân của mình ra đi nhưng lại không có cách nào để ngăn cản.”
Úc Trạch xoa nhẹ đầu Cố Diệp một cái: “Hãy nhìn vào chỗ tốt của nó, ít nhất Huyền Thuật sư còn có thể nhìn thấy hồn phách của người thân biết bọn họ có siêu thoát được hay không.”
Lập tức Cố Diệp nhếch khóe miệng cười nói: “Đó cũng là lí do, người ngoài cuộc như anh vậy mà có thể nhìn rõ ràng hơn em, làm sao anh có thể giỏi như vậy chứ? Anh đẹp trai như vậy còn rất có năng lực, có thể nhìn thấu mọi việc, đây là người đàn ông của ai nhỉ?”
Cố Diệp vừa vừa khen vừa rống đến mức Úc Trạch dở khóc dở cười, biết là cố tình nhưng cũng không biết phải làm thế nào với cậu.
Nghe Cố Diệp khen càng lúc càng lúng túng Úc Trạch mới bất đắc dĩ quay mặt sang, nhỏ giọng nói: “Ngậm miệng.”
Trong một giây Cố Diệp ngừng lại: “Anh yêu, bình tĩnh, em không nói nữa.”
Dáng vẻ sợ đến không có khí phách chọc cho Úc Trạch bật cười: “Em cứ ngang ngược đi, về nhà mình nói tiếp.”
“Hì hì.”
…
Tin tức vợ của giám đốc muốn tới đi làm đã lan truyền ở nhóm riêng của hội quản lý cấp cao trong công ty, rất nhiều người trong nhóm đều nhắc nhở: Gần đây phải chú ý một chút, vợ của giám đốc chúng ta không giống những người khác, ánh mắt kia có thể nhìn ra cái gì thì ai cũng không đoán được.
Tác phong sinh hoạt cũng phải xem xét kĩ lại, nghiêm khắc với bản thân và cư xử tử tế.
Nếu không ngộ nhỡ bị cậu ấy nhìn ra vấn đề gì, nằm bên gối thủ thỉ vào tai giám đốc thì mọi người cũng đừng nghĩ đi làm nữa!
Mặc dù lời này là nói đùa thế nhưng cũng không khó để nhận ra năng lực của Cố Diệp.
Còn có người buồn bực hỏi một câu: Tính tình này của tổng giám đốc vậy mà dám mang người tình bé nhỏ tới làm trong công ty, tổng giám đốc cũng phải cúi đầu nghe lời hả?
Người có quan hệ tốt với cậu liền nhanh chóng ngăn lại: Đừng có nói hươu nói vượn, gì mà người tình bé nhỏ? Thiếu gia thứ ba nhà họ Cố có thể gọi là người tình bé nhỏ được sao?”
Người này tự ý thức được mình lỡ lời liền sợ có người trong nhóm chat truyền ra ngoài liền nhanh chóng bổ sung: Ý của tôi là Úc tổng thương yêu Tam thiếu gia, thương yêu như người tình bé nhỏ ấy.
Dù sao vẫn nên chú ý một chút, ha ha.
Lúc này Tam thiếu gia trong cuộc nói chuyện đã đến cửa hàng thú cưng, chỉ quan tâm đến chuyện mua chó.
Cố Diệp biết Úc Trạch có bệnh thích sạch sẽ không thích đồ vật bị dính lông nên Đại Hắc chưa từng qua nhà của Úc Trạch.
Dù sao thì đôi mắt của Đại Hắc có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thể nhìn thấy, ở đâu cũng sẽ không cô đơn mà đi đâu sẽ có “người” đi cùng.
Đương nhiên có lẽ Đại Hắc cũng không cần người khác đi cùng.
Người duy nhất được Đại Hắc cho mặt mũi là Cố phu nhân, bị đùa cũng không tránh né.
Người nhà họ Cố muốn đùa nó thì Đại Hắc đều lạnh lùng xoay mặt đi, thậm chí dọa cho bọn Cẩu Vương không dám đến gần, không có tí nào gọi là muốn kết giao bạn bè.
“Sau này có thể đem con chó nhỏ này về nhà anh được không? Nếu như không rụng lông thì chúng ta có thể cùng nhau nuôi.
Không biết Đại Hắc có thích nó hay không nữa, hay là đem Đại Hắc đến cho tự nó chọn nhỉ.”
Úc Trạch rất thẳng thắn nói cho cậu biết: “Đại Hắc không thích bất cứ động vật nào cả, nó chỉ muốn ở một mình thôi.”
“Không đâu, Shakespeare từng nói là động vật và con người đều cảm thấy thích cô đơn.
Nhưng thời gian dài nó sẽ thích có bạn, theo thói quen nó sẽ chấp nhận chúng thôi.
A này! Lông thật mượt! Thật là đáng yêu! Thật là thơm!”
Úc Trạch bất đắc dĩ: “Shakespeare mà nghe được lời này của em có thể tức đến sống dậy.”
Cố Diệp trở nên nghiêm túc: “Sống lại không có nghĩa là bản lĩnh, dám đưa em đi mới có bản lĩnh.”
Úc Trạch xoa mặt Cố Diệp, lại ngang ngược nữa!
Hai người đến một cửa hàng chuyên bán chó cảnh, sau khi bọn Cố Diệp xuống xe thì nhân viên liền nhanh chóng ra đón tiếp.
Nhìn thấy Cố Diệp thì đầu tiên là sững sờ, sau đó cứ như nhìn thấy tiền, nhiệt tình nói: “Hai người muốn một con chó như thế nào? Có thích chủng loại nào cụ thể không ạ, tôi có thể giới thiệu cho hai người một chút.”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Chân ngắn, càng ngắn càng tốt.
Không sủa nhiều, không kén ăn, tính tình không khó chịu, tôi nói một không nói hai, tôi nghĩ Corgi cũng không tệ đâu.”
Nhân viên cửa hàng cười: “Đối với bề ngoài thì cậu còn yêu cầu gì nữa không?”
Cố Diệp phẩy phẩy tay: “Hoa văn màu sắc gì cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần phải đẹp, là đặc biệt đẹp mắt ấy.”
Nhân viên cừa hàng tiếc nuối nói: “Bây giờ corgi không có loại như anh yêu cầu.
Chó trong cửa hàng bọn tôi đều đã sớm được khách hàng lựa chọn hết rồi, sau khi nhìn thấy cha mẹ chúng thì đều đã giao tiền đặt cọc rồi ạ.
Chỉ còn thừa lại một bé corgi không ai muốn vì bẩm sinh có đôi mắt nhỏ, đã bốn tháng rồi mà chưa bán đi được.”
Cố Diệp quay đầu nhìn con Corgi mắt nhỏ trong lồng cái bên cạnh.
Nó có chiều dài tương đương với một con chó sục bò Bull Terrier.
Lập tức Cố Diệp mất đi hứng thú đối với toàn bộ giống loài corgi đều: “Thật xin lỗi, nó không phải con chó trong tưởng tượng của tôi.”
Úc Trạch ở một bên cười khẽ một tiếng, sự để ý vẻ ngoài của Cố Diệp đã lan sang cả con chó rồi.
Úc Trạch kéo Cố Diệp một chút: “Bảo bối, em nhìn xem con kia.”
Cố Diệp quay đầu nhìn lại, mắt lập tức sáng rực lên: “Bộ lông kia dài thật đấy! Trắng quá! Con kia là giống gì thế?”
Nhân viên của hàng nhìn xong cũng phải cảm thán, trong lòng tự nhủ không hổ là người giàu, ánh mắt thật tốt: “Kia là con chó săn Afghan, hiện tại nó đã được nửa tuổi rồi.
Sau này chúng tôi muốn dẫn nó đi tham gia tranh tài quốc tế.” Nhân viên cửa hàng áy náy nói: “Con đó chúng tôi không thể bán ạ.”
Cố Diệp bĩu môi tiếc nuối nói: “Bày ở trong tiệm không phải đều để bán sao?”
Nhân viên cửa hàng muốn loại trừ suy nghĩ của Cố Diệp bằng cách khác: “Thật sự xin lỗi, cửa hàng chúng tôi có rất nhiều chi nhánh, tạm thời để nó ở chỗ này thôi ạ.
Anh ấy đang có việc phải đi ra ngoài, nhờ chúng tôi chăm sóc nó một chút.
Mà loại chó này nuôi rất tốn thời gian và công sức.
Cậu cần phải chăm sóc bộ lông này của nó, thức ăn cũng cần tinh tế khác so với yêu cầu của cậu.
Anh nhìn đôi chân này của nó dài hơn nhiều so với corgi, còn chạy rất nhanh.”
Cố Diệp gật đầu: “Tôi biết, đây chính là loại chó quý tộc duy nhất có thể ra vào khách sạn năm sao.
Chạy như điên và đặc biệt bộ lông rất dài, lúc xuống nước trông y như một con sứa vậy.”
Nhân viên cửa hàng cười xấu hổ.
Đại sư Cố trong truyền thuyết hóa ra là một người hay đùa, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.
Dường như con chó kia ý thức được bọn họ đang nói chuyện về nó, ánh mắt đen như mực đặc biệt linh động.
Lúc nhìn Cố Diệp cái đuôi của nó lắc lắc, có thể thấy được nó cảm thấy rất hứng thú đối với Cố Diệp.
Nhân viên cửa hàng giới thiệu nói: “Nó tên là Alice.”
Con chó kia nhìn nhân viên cửa hàng một chút rồi cao ngạo lạnh lùng quay đầu đi.
Khóe miệng Cố Diệp nhếch lên chỉ vào con chó nói: “Kiều Nhi!”
Con chó kia nhìn Cố Diệp một chút, không biết là cảm thấy hứng thú với Cố Diệp hay hứng thú với cái tên gọi mới này mà cái đuôi cứ lắc lắc.
Cố Diệp cười: “Đây chính là duyên phận đó.
Giống như việc mua thú cưng nhất định phải vừa mắt thì mới ôm về nhà, tôi cảm thấy nó chính là con chó của tôi.
Mọi người dẫn nó đi thi đấu không phải là muốn kiếm chút mánh khóe về sao, sau khi chó sinh thì sẽ bán được nhiều tiền hơn đúng không? Không sao, mấy người cứ ra mức giá cao nhất cho tôi, cứ hỏi ông chủ bao nhiêu tiền?”
Cố Diệp nhìn Úc Trạch, ánh mắt biểu thị là rất muốn.
Khóe miệng Úc Trạch nhếch lên, xem hết tư liệu trên điện thoại di động liền nói với nhân viên: “Để cho ông chủ các người ra giá đi.
Loại chó này cho đi thi đấu thì giá sẽ tầm rơi vào hai mươi vạn.
Nhân giống ba năm là có thể bán được, cộng thêm quyền nhân giống nữa tổng hết bao nhiêu tiền.”
Cố Diệp tính một chút: “Bây giờ nó còn nhỏ, sau khi lớn lên có khiếm khuyết gì hay không còn chưa biết.
Có thể sống đến tận lúc cho đi tham gia thi đấu được hay không, không rõ lấy được giải thưởng gì nữa.
Cho nên bây giờ nhân giá cao bán đi hay là tiếp tục nuôi cho nó đi thi đấu rồi mới chịu bán?”
Nhân viên cửa hàng nghĩ nghĩ cảm thấy bây giờ bán là tuyệt đối có lợi! Nhỏ như vậy mà hai người này dám mua giá của chó thi đấu, chỉ có đồ đần mới không bán thôi! Cố Diệp và Úc Trạch chắc chắn là người không thiếu tiền, cho dù chủ cửa hàng muốn đòi thêm nhiều tiền thì chỉ cần Cố Diệp thích, khẳng định Úc Trạch vẫn sẽ mua.
Nhân viên cửa hàng đang do dự sẽ gọi điện thoại nói cho ông chủ như thế nào thì đúng lúc này truyền đến tiếng mở cửa và tiếng cười: “Có khách tới à?”
Mắt nhân viên cửa hàng sáng lên: “Ông chủ đã về!” Nhân viên cửa hàng nhanh chóng chạy tới: “Ông chủ, hai vị khách này rất thích Alice.”
Nhìn ông chủ tuổi tác không lớn lắm, giống như sinh viên mới tốt nghiệp, thấy Cố Diệp liền kích động nói: “Đại sư Cố? Thật sự là đại sư Cố sao?”
Khóe miệng Cố Diệp nhếch lên một cái, fan nhìn thấy thần tượng đều là giọng thế này.
Đối phương kích động nói: “Cậu nhìn trúng Alice rồi sao? Nhưng Alice rất đắt.”
Cố Diệp cười: “Tôi không đòi rẻ đâu, cứ dựa theo mức chó thi đấu mà ra giá.”
“Vậy tôi được món hời lớn rồi.
Chưa biết sau khi nó lớn lên sẽ thành bộ dáng gì.” Sau có khiếm khuyết hay không ai cũng không nắm chắc được, điều này ông chủ vô cùng rõ ràng: “Lỡ như tốn nhiều tiền như vậy nhưng con chó này trưởng thành không phải bộ dáng mà cậu nghĩ…”
Cố Diệp cười cười: “Không sao, dù sao tiền đã trả cho anh rồi, con chó này có đẹp hay không là vấn đề do tôi nuôi.
Tôi sẽ không tìm anh bắt đền, cũng không cần nó dự thi hay gây giống gì cả.
Tôi nuôi nó trong nhà thôi.”
Ông chủ ngượng ngùng cười cười: “Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không có ý muốn kí kết cùng cậu.”
Cố Diệp cười híp mắt nói: “Anh không cần suy nghĩ nhiều, việc anh là làm việc buôn bán mà.”
Ông chủ cũng sợ hãi, nếu thú cưng đắt như vậy mà sau khi Cố Diệp mua về càng nuôi càng xấu, lỡ cậu tức giận quay lại tìm hắn gây phiền phức thì hắn cũng không thể dây vào.
Mà tiền đã vào trong túi hắn, hắn cũng không muốn móc ra nữa “Như vậy đi, tôi thả Alice ra ngoài cho các cậu nhìn một chút.”
Toàn bộ lông của Alice màu tuyết trắng dài và cực kì mượt.
Cố Diệp sờ một cái, mềm mượt như vải sa tanh.
Bất kể từ khí chất, thân hình hay tính cách của con chó này Cố Diệp đều thích cả.
Cậu không thích ồn ào gây chuyện mà im lặng lạnh lùng, vừa vặn cậu cũng không cần quá thân thiết bám người, chỉ cần không có thái độ thù địch với người nhà là được rồi.
Alice nhìn nhiều người như vậy nhưng chỉ hít hà mùi thơm của Cố Diệp, nó ngẩng đầu nhìn Cố Diệp lắc lắc cái đuôi.
“Ai!” Ông chủ bất đắc dĩ nói: “Xem ra cái con chó này không bán không được.
Chó có linh tính sẽ biết chọn chủ nhân.
Nếu nó không muốn đi cùng cậu thì có đem về nuôi cũng không được.
Con chó này tôi nuôi nửa năm cũng chưa từng vẫy đuôi như vậy với tôi, nó chỉ coi tôi là một cái phiếu ăn cơm.”
Nhân viên cửa hàng biết yêu cầu của Cố Diệp liền nhanh chóng bổ sung: “Không chỉ tính cách của Alice mà chủng loại của nó cũng đặc biệt khó thuần, nó không quá thích nghe người khác ra lệnh, nó xếp hạng thứ hai trong số loại chó khó thuần nhất, tuyệt đối không nghiêm túc nghe lời.
Vả lại con chó này có tính công kích, cậu nhìn nó ưu nhã như thế hưng thật ra tổ tiên nó là dùng để săn bắt linh dương, soi, báo tuyết và mấy loại động vật khác, chắc chắn không biết điều nghe lời như Corgi đâu.”
Cố Diệp đưa ra một đầu ngón tay chọc chọc lên trán của con chó: “Có ngoan không, có nghe lời không?”
“Ư ử.” Con chó ủy khuất rên một tiếng giống như sợ hãi lại như lấy lòng, Cố Diệp cười: “Đây không phải là rất ngoan sao?”
Nhân viên cửa hàng bó tay rồi, chắc có lẽ do hơi thở trên người của đại sư làm cho tính kiêu ngạo của Alice phải sợ hãi.
Cố Diệp cao hứng nói: “Rất tốt.
Chính là con, từ sau này gọi con là Kiều Nhi.
Trong nhà còn có anh Đại Hắc, sau này ba muốn bọn con chung sống hòa bình.”
Từ Alice cao quý ưu nhã lại lãng mạn biến thành Kiều Nhi nông thôn khiến ông chủ không còn lời nào để nói.
Thôi thì chủ nhân gọi là gì thì là vậy đi.
Con chó còn vẫy đuôi như thể rất thích cái tên gọi này làm ông chủ hơi ngỡ ngàng.
Cuối cùng Cố Diệp mua Kiều Nhi với giá ngang bằng khi nó trưởng thành và tham gia cấp thi đấu.
Sau khi đem chó cùng toàn bộ đồ dùng từ cửa hàng về, Cố Diệp buộc một sợi dây nhỡ lên cổ con chó rồi vỗ vỗ đầu nó: “Đi! Về nhà.”
Kiều Nhi rất nghe lời, đi theo Cố Diệp ra cửa dưới ánh mắt ghét bỏ của Úc Trạch, leo lên xe.
Ông chủ đứng ở cửa nhìn thấy Alice không thèm quay đầu lại đi theo Cố Diệp, thậm chí không thèm ngoái lại nhìn hắn một cái, trong lòng có chút nguội lạnh cũng có chút tiếc nuối.
Đúng là chó chọn chủ, đồ không có lương tâm, nó chưa hề coi hắn là chủ nhân của mình cả.
Cố Diệp vừa đến nó đã cao hứng vẫy đuôi dường như vẫn luôn chờ đợi Cố Diệp đến vậy, đây là duyên phận sao?
Nhân viên cửa hàng cho là hắn không nỡ liền khuyên nhủ: “Nó đi theo đại sư Cố cũng rất tốt, sau này sẽ hạnh phúc.”
“Được rồi, bán được nhiều tiền vậy là tôi đã có lãi.
Nếu như có thể chụp ảnh hai người đó đến mua chó tung ra thì tốt rồi, chắc chắn cửa hàng chúng ta sẽ buôn bán tốt hơn nhưng tôi lại không thể.
Thật là đáng tiếc mà.”
————
Cố Diệp trực tiếp mang Kiều Nhi đến nhà của Úc Trạch.
Mặc dù dáng dấp của cô nàng đẹp mắt nhưng Úc Trạch vẫn chê bai ghét bỏ.
Cô Diệp xoa một cái lên thân của Kiều Nhi cho Úc Trạch nhìn: “Anh nhìn xem nó thật sự không rụng lông đâu, một cọng cũng không có! Người ta đã chăm sóc rất tốt.”
Úc Trạch vẫn tỏ ra vô cùng ghét bỏ.
Cố Diệp biết không thể một chốc một lát có thể thay đổi thói quen của Úc Trạch được nên chỉ có thể buông Kiều Nhi ra, cho nó lên tầng đi dạo một vòng để làm quen với môi trường sống trước.
Chờ đến lúc đem nó về làm bạn với Đại Hắc.
Úc Trạch nghĩ đến những thứ của cậu: “Em nuôi nhiều như vậy có nuôi nổi không?”
“Nuôi được chứ.
Linh Linh, Tiểu Bàn, Quỷ Đồng sẽ ở trong phòng đọc sách.
Quỷ Tướng đại ca, chị Hồng Đậu, Thanh Y, Dạ Ly bọn họ ở trên tầng mỗi người một phòng.
Còn Đại Hắc tùy tiện ở một chỗ cũng có thể ngủ, đôi khi là ở ghế sofa hoặc cũng có thể trên bệ cửa sổ.
Sau này Kiều Nhi làm bạn với Đại Hắc thì phòng khách là của chúng nó.
Mỗi ngày em dẫn nó ra ngoài một lần, mỗi tuần đưa nó đến tiệm spa nữa.
Bình thường chị Hồng Đậu sẽ giúp trông chừng bọn nó, nếu không được thì gửi về cho mẹ em.
Cuộc sống quá hoàn mỹ và phong phú.”
Úc Trạch nhức đầu nói: “Em thích là được.”
Cố Diệp bế Đại Hắc lên đột nhiên nghĩ đến một việc: “Lại nói, Đại Hắc chưa từng có dấu hiệu động dục, quả nhiên không phải con mèo bình thường.
Bọn Cẩu Vương cũng không dám làm phiền đến nó.”
Úc Trạch nghiêm túc nói: “Hai chúng nó có động