Con trai của bà lão tên là Nguyễn Viễn Phong, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, tốt nghiệp trường cao đẳng và làm bác sĩ tại bệnh viện nhi.
Sau bữa cơm trưa Giải Thừa gọi điện thoại cho đối phương hỏi: “Bác sĩ Nguyễn, lúc nào thì anh tan tầm thế?”
Đối phương còn cho rằng Giải Thừa là người nhà bệnh nhân lại muốn mời hắn ăn cơm hay đút lót tiền lì xì gì đó liền trực tiếp nói luôn: “Sẩm tối không rảnh.
Nếu con có bệnh thì đưa đến đây khám, cũng không cần phải chuẩn bị gì cả.”
Giải Thừa bị chọc cười, vị bác sĩ này có tính cách rất ngay thẳng: “Không phải tôi đưa con đến khám bệnh, tôi có chuyện tìm anh.”
Lúc này Cố Diệp cầm lấy điện thoại trực tiếp nói cho đối phương biết: “Bọn tôi là Huyền Thuật sư, mọi người thường gọi là đạo sĩ, âm dương sư và những thứ tương tự như thế.
Đêm qua tôi có gặp mẹ của anh, bà lão có nói mấy câu nhờ tôi chuyển lời cho anh.”
Giải Thừa nhếch miệng, có quỷ mới tin!
Quả nhiên sau khi đối phương nghe xong liền nói một chữ: “Cút!” rồi cúp điện thoại.
Giải Thừa cười nói: “Xem đi, nói trực tiếp như vậy thì chắc chắn người ta sẽ coi mình là kẻ lừa đảo.
Không mắng em vì lấy người mẹ đã khuất của hắn ra làm trò đùa đã là rất tốt rồi.”
Cố Diệp “Xì” một tiếng: “Người trẻ vậy thật sự không có tính kiên nhẫn mà.
Chưa thấy qua không có nghĩa là sẽ không có.”
Giải Thừa lườm cậu một cái: “Em dẹp đi, đứng đắn một chút.”
Cố Diệp dùng điện thoại di động của mình gọi tới lẫn nữa, vẫn dùng thái độ ban nãy, bên kia vừa bắt máy liền nói: “Anh muốn tin hay không? Số điện thoại của anh đều là mẹ anh nói cho tôi biết.
Bây giờ mẹ anh là hồn ma, còn ở quỷ giới bán cái nệm rơm kia.
Bà nhờ tôi nói cho anh biết bà không trách các anh không có thời gian, muốn các anh không phải tự trách.
Nếu như anh cảm thấy hứng thú thì chúng ta nói chuyện một chút.”
Đối phương im lặng một hồi trầm giọng nói: “Thật sự là các cậu có thể nhìn thấy bà ấy?”
Cố Diệp thản nhiên nói: “Tôi là Cố Diệp, chính là thầy coi bói Cố Diệp ở trên mạng.
Muốn gặp tôi thì sáu giờ đến Trung tâm chăm sóc sức khỏe người già, bọn tôi chờ anh ở đó.”
Cố Diệp nói xong liền tắt điện thoại trước.
Danh tiếng này lúc nào dùng cũng rất tốt.
Giải Thừa không nắm chắc được: “Hắn sẽ tới sao? Bác sĩ nào có tin quỷ tin thần đâu?”
“Lúc em nói lời mẹ hắn chuyển đến thì hắn liền im lặng, biểu hiện cho rằng hắn đã tin một nửa.
Nếu vị bác sĩ đi đến khu chung cư kia là hắn thì chắc chắn hắn sẽ đến.”
Sáu giờ tối, lúc Cố Diệp và Giải Thừa đến đã nhìn thấy một chiếc xe riêng màu trắng đỗ ở đó từ xa.
Cố Diệp nhìn thoáng qua cười: “Không phải người đã đến đây rồi sao?”
Cố Diệp kéo cửa kính xe xuống đối diện xe kia phẩy phẩy tay ra hiệu đi theo.
Ngay lập tức xe kia đi theo, ba người tìm đến một quán cơm nhỏ yên tĩnh.
Nguyễn Viễn Phong nhìn chiếc xe này của Cố Diệp rồi nhìn nhìn gương mặt cậu, sau khi xác nhận cậu chắc chắn là Cố Diệp thì mới buông nhẹ tâm phòng bị xuống.
Dù sao với thân phận của Cố Diệp cũng không cần thiết phải đi lừa hắn.
Sau khi ngồi xuống Nguyễn Viễn Phong quan tâm hỏi: “Thật sự các cậu đã thấy mẹ tôi sao, bà ấy đã nói gì?”
Cố Diệp nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương liền cười nói: “Thì vẫn là câu kia, bà ở bên kia sống rất tốt.
Bà nói các anh không nên tự trách, bà chưa từng trách ai cả, để cho các anh sống thật tốt.”
Nguyễn Viễn Phong nghe xong im lặng một lúc mất mát nói: “Nếu như chúng tôi có thể bớt chút thời gian về thăm bà một chút thì có lẽ hiện tại bà vẫn còn sống.”
Cố Diệp thản nhiên nói: “Đây chính là số mệnh, sinh mệnh mọi người sẽ không giống nhau.”
Nguyễn Viễn Phong gật nhẹ đầu: “Cậu còn trẻ như vậy mà đã có thể nhìn thoáng được.”
Cố Diệp bật cười, không có cách nào khống chế sinh tử được, mỗi một lần đồng cảm cậu đều có thể cảm thụ được một lần sinh tử.
Cho nên bây giờ cậu rất ít dùng phương pháp này, rất tổn thương tinh thần.
Nguyễn Viễn Phong bê chén trà lên, dùng nước để làm dịu tâm tình của mình: “Mẹ tôi, bà ấy… Các cậu nói mẹ tôi đang làm cái gì? Bán đệm sao?”
Cố Diệp nheo mắt: “Đúng, ba ngàn năm trăm tệ một cái.
Buôn bán cũng không tệ lắm, rất nhiều vong hồn đến tìm bà ấy mua hàng, nghe nói có thể trị bách bệnh, thiếu cánh tay hay gãy chân cũng có thể chữa.”
Vừa nghe đến đây sắc mặt của Nguyễn Viễn Phong biến sắc tức giận nói: “Là cái đệm có lá ngải cứu sao?”
“Đúng thế.”
Sắc mặt Nguyễn Viễn Phong tái xanh bóp lấy chén nước tức giận nói: “Bà ấy chính là bị thứ này hại chết.
Sau khi chết còn làm loại chuyện này, cuối cùng là bà ấy đang nghĩ gì vậy chứ?”
Cố Diệp dựa theo câu này liền nghe ngóng: “Vì cái này chết?”
Giải Thừa cũng nói: “Bà ấy nói bà ấy ung thư gan mà chết, nếu như biết sớm dùng cái này thì tốt rồi.”
Nguyễn Viễn Phong đau tim nói: “Nếu như không có thứ này có khi còn sống lâu thêm mấy năm nữa.
Chính vì dùng cái này, làm trễ nải việc cứu chữa khiến chuyển biến xấu thành ung thư gan.”
Cố Diệp chậm rãi nói: “Tình huống như thế nào? Có thể kể cho tôi một chút chứ? Tôi nghi ngờ bà ấy chết có quan hệ tới những sản phẩm này.
Bây giờ chúng tôi đang tra nhưng đáng tiếc không có nhiều manh mối.”
Nói đến việc này Nguyễn Viễn Phong liền tức giận, sắc mặt hắn khó coi nói: “Mẹ tôi cởi mở, tính cách rất tốt, có rất nhiều bạn bè.
Ban đầu nghe nói bà cùng bạn bè đi nghe diễn thuyết về dưỡng sinh nên chúng tôi cũng không ngăn cản.
Công việc của bọn tôi rất bận rộn.
Anh cả và chị dâu đều là thầy cô giáo, tôi và vợ thì là bác sĩ nên không có mấy thời gian rảnh để về nhà.
Bà ở nhà một mình nên để bà đi ra ngoài cùng bạn bè cũng rất tốt.
Ai biết được bà ấy lại đi vào trong đó.
Sau này chúng tôi mới biết được mỗi ngày bà đều tới đó nghe giảng bài giống như buổi gặp gỡ.
Bà còn đi theo đám bọn hắn đi du lịch, sau khi trở về thì liền bắt đầu mua thứ này.
Không chỉ có mỗi cái đệm, còn có đệm giường, chén dưỡng sinh gì đó.
Lúc chúng tôi biết đến thì bà đã dùng đến bảy tám tháng rồi, còn mua rất nhiều nữa.”
Giải Thừa hỏi: “Nghe nói trước kia bà đi đứng không tốt thì được cái này chữa khỏi?”
“Cái gì chứ, đó là do tôi mua cho bà ấy thuốc cao dán tốt.” Nói đến đây Nguyễn Viễn Phong càng tức giận: “Trước kia mẹ tôi bị bệnh thấp khớp của người già, tôi có tìm bác sĩ đông y phối cho bà thuốc mỡ, bôi liên tiếp hơn một năm, thật sự ban đầu không có hiệu quả.
Hiệu quả của đông y rất chậm ai cũng đều biết, bà lại là bị bệnh cũ kéo dài nên không có khả năng lập tức khỏi hẳn.
Vừa đúng lúc bà ấy mua cái đệm kia thì không lâu sau chân bà ấy liền đỡ, nhất định bà ấy đã cho rằng cái đệm kia trị khỏi bệnh cho mình.”
Nguyễn Viễn Phong thở dài: “Ở phương diện bảo vệ sức khỏe này thì lá ngải cứu quả thật có chút công dụng.
Nó có thể làm ấm kinh mạch, xua đi lạnh ẩm, không bị đau buốt còn có thể sát trùng vi khuẩn, nhưng thật sự không có quỷ quái như bọn hắn nói.
Chứng bệnh của người này đều biểu hiện ra, nếu không uống thuốc như đúng bệnh thì dùng cái đệm này cũng không có lợi ích gì.
Vả lại thứ này cũng không tùy tiện dùng được.
Người máu nóng âm hư cũng không thể dùng.
Chúng tôi nói cho bà nhưng bà không chịu nghe, như bị tẩy não nên cảm thấy thứ này có thể chữa bệnh được.
Nghĩ cũng biết chắc chắn là một đám người tẩy não bà rồi, tất cả mọi người nói cho bà biết bởi vì cái này bên mới chữa khỏi bệnh.”
Nói đến đây Nguyễn Viễn Phong lại thở dài tiếc nuối nói: “Gan của bà ấy không tốt, sau khi nghiêm trọng rồi cũng không nói chuyện với chúng tôi tự mình đi mò mẫm trị liệu.
Hôm nay chữa ở đây, ngày mai chữa chỗ khác.
Sau khi chuyển biến xấu đi mới tiếp nhận trị liệu chính quy nhưng đã chậm rồi.”
Giải Thừa gật đầu: “Vậy nên là do cái cửa hàng này làm chậm trễ thời gian trị bệnh của bà.
Nếu như trị liệu sớm có khả năng bây giờ bà ấy vẫn đang sống.”
“Đúng, cái cửa hàng kia tôi đã đi qua mấy lần, muốn tìm hiểu một chút nhưng kết quả người ta không nhận người trẻ tuổi mà chỉ lừa gạt người già.
Dù sao đến tuổi đó thân thể cũng không bằng lúc còn trẻ, lại xót tiền sợ chết nên nghĩ muốn dùng ít tiền có thể sống thêm hai năm nữa thì tội gì.
Thế nhưng nghĩ lại nào có chuyện tốt như vậy? Nếu như có thì chẳng phải quốc gia nên phổ cập sao?” Nguyễn Viễn Phong tâm mệt mỏi nói: “Tôi đi mấy lần đều bị từ chối.
Không có cách nào nữa, tôi cũng không dám đi tìm người già đi thử, vạn nhất xảy ra chuyện tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm.”
Giải Thừa hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, cảnh sát cũng không tìm ra chỗ nào có vấn đề, bọn họ làm quá sạch sẽ, lấy đồ cũng không để ở cửa hàng đâu.
Với lại bán những đồ này cũng không ảnh hưởng đến mạng người, khó tìm chứng cứ!”
“Một cái giá trên dưới một trăm tệ thì bán được ba ngàn năm, lừa người khác nói là chữa được trăm thứ bệnh đây chính là chứng cứ.” Giải Thừa ăn đậu phộng: “Bây giờ vấn đề là lúc bọn hắn bán đã tẩy não người khác rồi, không ai cảm thấy được giá tiền này không hợp lí.
Bây giờ mấy người già bình thường vẫn chưa biết bọn hắn có bán đồ.”
Nguyễn Viễn Phong nghĩ nghĩ: “Tôi đang muốn hỏi lại bạn bè trước đây quen với mẹ tôi xem bọn họ có mua bao giờ chưa để thu thập chút chứng cứ.”
Lúc hai người bọn họ nói chuyện thì Cố Diệp lại một mực im lặng không chịu nói, cũng không ăn uống gì.
Đợi đến khi nghe đối phương nói xong Cố Diệp mới chịu mở miệng: “Thật ra cũng không phải là không có cách.” Cố Diệp sâu xa nói: “Không phải có một người nhân viên liên quan đang bị bắt sao?”
Giải Thừa chăm chú hỏi: “Đợi hắn dược thả ra chúng ta đi gặp sao?”
Cố Diệp bưng cốc trà lên uống một hợp nước: “Không, hắn đã vào rồi đừng nghĩ có đường ra.”
Hương vị của trà này không ngon bằng của nhà, Cố Diệp nhấp một ngụm rồi đặt xuống luôn.
Thật sự là sống sung sướng quen rồi giờ không chịu được cái khổ trước kia.
Cố Diệp bất đắc dĩ hất cằm, ngón tay chỉ lên bàn từ từ nghĩ kế.
Giải Thừa theo bản năng liền tránh xa cậu một chút sợ vô tội bị vạ lây.
Nguyễn Viễn Phong không hiểu hỏi: “Làm sao thế?”
Cố Diệp nheo mắt: “Nếu đã hiểu rõ ngọn nguồn của sự tình rồi thì việc này có thể nhanh chóng giải quyết.
Chuyện tiếp theo anh cũng không cần bận tâm, chúng tôi tự có phương án giải quyết, không ra tay với người bị hại mà sẽ hành động từ bọn vương bát đản kia.” Cố Diệp đứng lên nhìn Giải Thừa: “Đi thôi.”
Nguyễn Viễn Phong cũng đứng lên đi theo: “Lời của mẹ tôi nói tôi đã nhớ kỹ rồi, cám ơn các cậu.”
“Vậy thì tốt, nếu như cảnh sát có tìm anh…”
“Tôi chắc chắn sẽ phối hợp thật tốt.”
“Anh trai anh bên kia?”
“Tôi sẽ đi chuyển lời.”
“Được!” Cố Diệp rất thích loại người thẳng thắn như thế này “Bái bai.”
—— ——
Sau khi đi ra ngoài Giải Thừa tựa ở trên xe chăm chú hỏi: “Làm như thế nào?”
Ánh mắt Cố Diệp nhìn đối phương sáng rực: “Em chưa ăn no.”
“Cái gì?” Trong chốc lát, Giải Thừa không kịp phản ứng, biểu cảm nghiêm túc như vậy nhưng nói ra cái gì kia?
“Cơm không ngon em ăn chưa được no.” Cố Diệp chỉ chỉ ven đường: “Bên kia có bán khoai nướng.”
Giải Thừa im lặng: “Em tình nguyện ăn khoai nướng thay vì ăn những món kia sao?”
Cố Diệp vuốt vuốt bụng: “Là thật sự không thể ăn!”
Giải Thừa “Phì” cười thành tiếng: “Thật ra anh cũng chưa ăn no, anh mới ăn hai củ lạc đã tách vỏ.”
Mấy phút sau hai người mỗi người ôm một củ khoai nướng ngồi trong xe sang trọng gặm: “Ngọt quá.”
“Ừm, so với đồ ăn trong kia thì ngon hơn.”
“Em định làm cái gì? Bà lão kia còn không biết mình bị lừa nên bà ấy cũng sẽ không giúp được chúng ta.”
“Vậy cũng không cần lợi dụng bà ấy, quá độc ác.” Cố Diệp ăn nốt miếng cuối cùng rồi uống một ngụm trà sữa, sau đó gọi một đứa bé quỷ ra.
Tuy đã quen với việc nhìn những con ma xung quanh Cố Diệp người này đẹp hơn người kia nhưng mỗi lần nhìn em bé quỷ đi ra thì Giải Thừa đều phải hít sâu một hơi.
Ở cùng đội với Cố Diệp, sau khi nhìn quen mỹ nhân rồi thì hắn cũng sắp biến thành nhan cẩu.
Đứa nhỏ này thật sự rất xấu xí, xấu đến dọa người, dọa quỷ dọa cả chó.
Cố Diệp nghiêm mặt nghiêm túc nói: “Bé con, dùng năng lực nhập mộng của em biến thành dáng vẻ kia của bà lão rồi đi nói cho người kia rằng bà đã biết mình bị lừa, hoặc là đền mạng hoặc là chủ động tự thú kể ra sự việc nếu không sẽ giết chết hắn ta.”
Em bé quỷ hưng phấn nói: “Hù dọa người khác là em thành thạo nhất!”
Là đứa con xấu nhất trong nhà, sức khỏe cũng yếu nên sau này chỉ có thể làm chuyện hù dọa người khác.
Cố Diệp còn cảm thấy nó không đủ xấu nên dạy nó: “Em làm cần giống thật một chút.
Tìm tới hai con quỷ nữa rồi ăn mặc thành đầu trâu mặt ngựa, sau đó em ở trong mơ móc ra một hồn phách của hắn cho hắn nhìn được thi thể của mình, dọa hắn sợ biết chưa.”
Giải Thừa dơ ngón tay cái lên: “Em bé nào rơi vào tay của em thì đều xấu đến độ bốc lên nước chua rồi.”
Cố Diệp nhếch miệng lên: “Như thế thì mới có ý nghĩa chứ.” Cậu vẫy vẫy tay: “Đi thôi! Pikachu!”
Em bé quỷ chạy ra một bên hô hào: “Pika Pika~” hí ha hí hửng bay đi.
Kumathong cũng từ trong balo của Cố Diệp chui ra ngoài: “Con cũng muốn đi.”
Có lẽ đều là được tạo ra, không biết từ lúc nào hai ngươi trở thành bạn bè vẫn luôn chơi với nhau.
Cố Diệp vẫy vẫy tay: “Ok cũng đi luôn đi, Kachu béo!”
Tiểu mập mạp bên cạnh liền kêu lên: “Pika pika~”
Khóe miệng Cố Diệp giật một cái: “Xấu thành cái dạng gì thì không nhìn ra nhưng thiểu năng em có thể nhìn ra.”
—— ——
Nửa đêm, em bé quỷ đi vào cục cảnh sát.
Hơn nửa đêm Lý Nghiên Đông đốt lửa trong phòng, khói đặc cuồn cuộn bay ra xém chút nữa đốt cháy phòng ở, ảnh hưởng đến cả hàng xóm xung quanh,