Bác Vương kể: “Bác có đứa em họ, vốn một nhà năm miệng ăn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà người trong nhà lần lượt xảy ra chuyện.
Mấy năm nay, vợ nó mất, con gái lớn không còn nữa, con trai thứ hai cũng đi rồi, còn lại một đứa con trai thứ ba thì lại là ma ốm.
Từ lúc còn nhỏ đứa trẻ ấy đã hay gặp chuyện, mỗi lần đều rất quỷ dị, may mắn là mệnh cách cứng rắn nên vẫn chưa chết.”
Cố Diệp nhíu mày, bình thường thì dù trong nhà có đen đủi tới đâu cũng không có khả năng xui xẻo đến mức này, nhà này sắp đoạn tử tuyệt tôn đến nơi rồi.
Sắc mặt Cố Diệp nghiêm túc hỏi: “Có tìm người xem mộ tổ trong nhà chưa?”
Bác Vương trả lời: “Chưa từng.”
Cố Diệp hỏi: “Bác có thể cho cháu xem bản đồ địa hình xung quanh được không, có ảnh là tốt nhất, để cháu xem thử địa hình xung quanh chỗ đó?”
Bác Vương sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, để bác nhờ người chụp một tấm, vẫn còn người quen của bác đang ở quê.”
“Em họ bác không sống ở quê ạ?”
“Hiện tại nó đang ở Đế Đô, làm việc ở công ty của bác.
Sau khi rời khỏi quê, mặc dù vẫn hay xảy ra chuyện nhưng số lần gặp chuyện đã ít đi, cũng không tà ma giống lúc trước.
Tuy vậy nhưng cuộc sống vẫn cứ không yên ổn.”
Cố Diệp nhíu mày: “Lúc còn ở quê thì sẽ nghiêm trọng hơn sao?”
“Đúng vậy, chính vì không sống nổi ở quê nữa nên mới đến tìm bác.
Con trai nhỏ của nó bị bệnh, ở quê không khám ra bệnh gì nên mới phải đưa con đến Đế Đô để nhờ bác sắp xếp công việc cho.
Nó là người thành thật, hai năm nay làm việc không tệ.
Có điều cơ thể con trai vẫn không khá hơn, đến bệnh viện Đế Đô cũng không khám ra là bệnh gì, tóm lại càng ngày càng tệ.
Bây giờ ngay cả quê nó cũng không dám về, cứ như nơi đó có cái gì đang chờ đợi, mỗi lần về tế tổ là lại gặp chuyện không may.
Có lần con trai nó bị nhấn vào chậu nước, tì thì chết đuối, đó là chậu rửa mặt đấy, cháu nói xem có ma quái không?”
Cố Diệp nghĩ nghĩ, thế này chẳng phải là bị quỷ gây chuyện sao? “Quê bác ở Đông Bắc ạ?”
Bác Vương bị bất ngờ, đáp: “Bác đâu có khẩu âm đâu.”
Cố Diệp cười cười: “Bác không có khẩu âm, do cháu nhìn tướng mạo bác nên mới biết.”
Bác Vương bội phục nói: “Cháu lợi hại thật đấy, quê bác đúng là ở Đông Bắc.”
Cố Diệp cười nói: “Vâng ạ, cháu chưa nhìn thấy em trai bác nên không nói trước được điều gì, ngày mai sau bác lấy được hình rồi thì dẫn theo bác ấy đến gặp cháu nhé, hoặc là bác cho cháu địa chỉ để cháu đi tìm bác cũng được.”
Cha Cố nghe tới đó: “Ngày mai thằng bé sẽ tới tìm ông, chờ ở nhà đi.”
Cố Diệp cười xấu xa nhìn cha mình, vê vê ngón tay, nhớ trả tiền xăng nha.
Cha Cố coi như không thấy.
Bác Vương bên kia cao hứng nói: “Vậy thì tốt quá, buổi tối cháu trai sẽ ở lại ăn cơm cùng nhà tôi luôn.”
Mắt thấy lại muốn tranh giành con trai, Cố Diệp đưa điện thoại cho cha mình.
Hai ông bác già cãi nhau đi, cậu chuồn đây.
Cố Diệp quay về tiếp tục đánh bài.
Cậu nói cậu muốn thắng, Úc Trạch lập tức nhường cậu, cho đến khi Cố Sâm người không thích nói chuyện yêu đương cũng nhìn không nổi nữa.
Anh khinh bỉ nói: “Nếu bạn học trước kia thấy cậu thế này chắc hẳn đều sẽ nghĩ cậu điên rồi.”
Úc Trạch chỉ cười không nói gì, vẫn rất vui vẻ.
Cố Diệp tò mò dò hỏi: “Anh cả, hai người là bạn học, trước kia có bao nhiêu người theo đuổi Úc Trạch thế ạ?”
Úc Trạch nhíu mày: “Em nghe ngóng cái này làm gì?”
Cố Sâm xụ mặt: “Rất nhiều.”
Cố Lâm ngạc nhiên bảo: “Ấy! Nói ra để mọi người cùng vui mừng nào.”
Úc Trạch lạnh lùng nhìn Cố Lâm, người này ngay từ đầu đã không vừa mắt anh.
Cố Lâm cười trên nỗi đau của người khác, không tém tém lại chút nào, rõ ràng đang cố ý kiếm chuyện.
Ngược lại Cố Diệp phì cười: “Nói hay không thì cũng thế cả thôi, em thắng rồi, về sau sẽ là vô địch luôn.”
Úc Trạch tiếp lời ngay: “Không ai dám tranh với em đâu, nếu dám thì đến chết cũng không được yên ổn.”
Cố Diệp cười hắc hắc, lời này của Úc Trạch cho cậu cảm giác cực kỳ uy phong.
Cố Lâm không nhìn quen bộ dáng xà nẹo nhơn nhớt này của hai người họ, đổi chủ đề hỏi Cố Diệp: “Thứ bảy là lễ trao giải rồi, chuẩn bị quần áo chưa?”
Cố Diệp nhìn bản thân: “Em mặc quần áo bình thường không được hả?”
“Đừng lộn xộn, đến đó phải đi thảm đỏ đấy.”
Cố Diệp lắc đâu: “Không có.”
“Biết ngay mà, anh đặt giúp em luôn rồi.”
“Cảm ơn anh nha, anh tốt quá!”
Cố Lâm ghét bỏ bĩu môi: “Đi ra ngoài với anh thì nhớ thành thật hơn tí đấy, đừng có nghịch ngợm.”
Cố Diệp vô tội, cậu có làm gì đâu? Chẳng qua là cậu chỉ ngắm mấy chị gái xinh đẹp thôi, chả làm gì nữa hết.
Ngay lúc này, cha Cố gọi điện thoại xong thấy bọn họ còn đang chơi thì nhắc nhở: “Chơi thêm lát nữa rồi nhớ đi ngủ đấy.”
Cha Cố nhìn chằm chằm Cố Diệp, ánh mắt kia tràn đầy ý cảnh cáo.
Cố Diệp mệt não: “Tại sao em lại có cảm giác mình là người không đáng tin nhất chứ, rõ ràng mấy anh cũng chơi rất vui vẻ.”
Anh cả nghiêm mặt ném ra một con để chặn hai: “Đánh nốt ván này rồi đi ngủ đi, mai còn có việc.”
Sáng hôm sau, Cố Diệp ra ngoài đi chơi với mẹ nhỏ.
Đã rất lâu không bồi Cố phu nhân, bà cao hứng nắm lấy cánh tay Cố Diệp, mặt đầy đắc ý.
Cố Diệp nhắc nhở: “Mẹ, cẩn thận mấy vụ bê bối.”
Cố phu nhân ngạo nghễ nói: “Mẹ không thèm sợ.”
Cố Diệp cười híp mắt nói: “Mẹ không sợ nhưng con sợ nha.
Mẹ vừa đẹp vừa trẻ như vậy, còn cả khí chất nữa, nếu bị chụp ảnh thì lại đồn rằng con vượt rào với nữ minh tinh mất.”
“Ha ha ha ha…” Cố phu nhân vui vẻ vỗ bôm bốp lên bả vai Cố Diệp: “Thằng quỷ này*, dẻo miệng quá ha.”
*Raw: 熊孩子
Cố Diệp chịu đau nhếch miệng, sao cứ hưng phấn là lại đánh người thế này? “Mẹ ơi, tối hôm qua con vừa nói với anh hai chuyện tìm một minh tinh không có tai tiếng làm đại diện cho sản phẩm của mẹ.”
Cố phu nhân hơi dừng lại, cảm động nói: “Vẫn là con hiểu rõ mẹ, vốn dĩ mẹ định dùng con luôn, dù sao con cũng không cần tiền.”
Cố Diệp giật giật khóe miệng, trong lòng tự nhủ quả là vậy: “Mẹ tha cho con đi!”
Giữa trưa cùng Cố phu nhân ăn cơm, buổi chiều Cố Diệp đến nhà bác Vương.
Trong khi đó, em họ bác Vương đã dẫn theo con trai ở nhà chờ Cố Diệp.
Cố Diệp vừa nhìn thấy sắc mặt đứa nhỏ thì lông mày nhăn tít lại.
Đứa bé mười mấy tuổi, vừa gầy vừa nhỏ, giống như trên người bị cái gì ký sinh hút đi tất cả dinh dưỡng khiến dáng vẻ nó gầy gò ốm yếu, hai mắt vô thần.
Thấy Cố Diệp nhìn mình, đứa bé kia còn lễ phép gật nhẹ đầu, nhìn qua thì có vẻ gia giáo không tệ.
Bác Vương giới thiệu: “Đây là em họ bác, đứa nhỏ này chính là đứa cháu kia của bác, tên là Ninh Ninh.”
Cố Diệp thấy sắc mặt chú Vương so với con trai hắn thì tốt hơn chút, tuy nhiên vẫn tiều tụy.
Cố Diệp hiểu ra, rõ ràng hai cha con này bị thứ gì quấn lên, thế nhưng trên người không có một tia quỷ khí.
Cố Diệp nhìn kĩ tướng mạo hắn, càng nhìn càng thấy không thích hợp, cậu cau mày hỏi: “Chú Vương, chú mắc nợ nhân quả từ khi nào mà lại kết thù lớn đến nỗi khiến đối phương muốn giết hết lớn bé trong nhà chú như vậy?”
Chú Vương khiếp sợ nói: “Nhân quả gì, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả.”
Anh họ hắn liên tục khẳng định, đừng thấy đại sư nhỏ này trẻ tuổi, cậu ấy cực kỳ phi thường, thần cơ diệu toán thì chú Vương mới dám tin điều Cố Diệp nói là sự thật.
Nếu đổi người khác nói vậy, hắn đúng thật là không tin.
Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa từng làm chuyện gì đắc tội người khác.
Bác Vương cũng giải thích hộ: “Đứa em trai này của bác, khi còn trẻ làm ăn lấy lòng làm gốc, tự mình làm ăn kiếm lời không tệ, Mấy năm qua làm việc cho bác cũng rất tốt, có lẽ do hắn bị quỷ quấn lên chăng?”
Cố Diệp lắc đầu: “Muốn giết họ không phải là quỷ, không có quỷ khí.
Tấm hình chụp mộ tổ đã lấy được chưa ạ?”
“Lấy được rồi.” Bác Vương đưa tấm hình cho Cố Diệp nhìn, sau khi xem xong, Cố Diệp gật đầu: “Nơi này vẫn rất tốt, thế dựa núi kề sông, là âm trạch có thể mang lại tài lộc.
Nếu nhân phẩm con cháu hậu bối không tệ thì ít nhất là đến đời thứ ba cũng không có vấn đề.” Cố Diệp trả tấm hình lại cho bác Vương: “Mộ tổ không có vấn đề gì, vậy là xác định có thứ nào đó quấn lấy chú rồi.”
Chú Vương sợ hãi nói: “Là thứ gì chứ? Vợ tôi mất, con gái mất, đứa con trai thứ hai cũng không còn, chỉ còn lại duy nhất một đứa con trai này.” Hắn nắm lấy tay đứa nhỏ, nóng nảy hỏi: “Đến cuối cùng thì tôi đã vô tình làm điều gì mà khiến đối phương oán hận tôi như vậy, nhất quyết khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn? Nếu là tôi làm thì cứ báo ứng trên người tôi là được, đứa bé vô tội mà.”
Cố Diệp khuyên nhủ: “Đừng gấp, chuyện này còn chưa được kiểm tra rõ ràng.
Con nhìn tướng mạo chú, nợ phải trả đã trả đủ rồi, còn dây dưa không dứt là vấn đề của họ, yên tâm đi.”
Cố Diệp lấy bút chu sa, móc ra một lá bùa trống, vẽ bùa ngay tại chỗ rồi xếp thành hình ngũ giác, nhét vào trong túi đứa nhỏ: “Giữ cái này bên người, chỉ cần thứ kia đến tìm em là anh có thể cảm ứng được.
Đừng để dính nước, không được ném đi, đi ngủ cũng phải để dưới gối, nhớ kỹ chưa?”
Đứa nhỏ nghe lời cầm lá bùa xếp gọn vào, gật nhẹ đầu.
Mọi người nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Cố Diệp thì nhẹ nhàng thở phào, cảm giác như đã được cứu rồi.
Nửa đêm, sau khi Ninh Ninh ngủ, một luồng gió tanh nhào tới nhưng ngay lập tức bị một tầng kim quang bắn ngược trở về.
Cùng lúc đấy, Cố Diệp mở mắt, bấm ngón tay rồi khép năm ngón tay lại.
Lá bùa trên người Ninh Ninh phóng ra năm tia sáng vàng, quấn lấy thứ kia.
Thứ kia kiêng kị ánh sáng vàng của công đức, oán độc nhìn đứa bé rồi chạy trốn ra ngoài.
Tia sáng đuổi theo không tha thì lại bị một cái đuôi to quật phải.
Cố Diệp cười lạnh, định trốn hả?
“Ta không tổn thương ngươi.
Chúng ta nói chuyện chút, vì sao người cứ quấn lấy nhà đó không tha, còn muốn giết cả nhà hắn?”
Lúc này, thứ kia quay đầu nhìn tia sáng, cuối cùng cũng lộ ra mặt thật.
Đó là một đôi mắt âm tàn oán độc, lạnh lẽo vô tình với đôi con ngươi dựng thẳng, chính là động vật máu lạnh – rắn.
“Tê tê tê!”
Cố Diệp ngớ người, một giây sau cậu bị dọa nhảy cẫng lên: “Má ơi! Rắn!”
Hơn nửa đêm, Úc Trạch bị Cố Diệp làm cho tỉnh lại, thấy Cố Diệp vẫn chưa ngủ mà còn nhảy tưng tưng dưới giường: “Cố Diệp?”
Cố Diệp bổ nhào qua ôm lấy anh, tay chân lạnh toát: “Có rắn!!”
Úc Trạch sờ đầu cậu, an ủi: “Đừng sợ, mơ thấy ác mộng à?”
“Không phải, thật sự có rắn!” Cố Diệp ôm lấy trái tim đang đập bang bang.
Cái gì cậu cũng có thể đối phó, duy nhất chỉ sợ rắn, đây là do ám ảnh trong lòng từ hồi bé.
Cậu có thể luyện thành một thân bản lĩnh này là nhờ khi còn bé trải qua huấn luyện ma quỷ của sư phụ.
Hồi còn bé, sự phụ dạy cậu bơi, vừa bắt đầu học đã ném cậu vào một dòng sông.
Cậu bị một thứ đầu người thân rắn cuốn lấy, kéo xuống đáy nước.
Đó là một oán linh do quỷ nước và rắn hợp thành, nó nói nó không có con, thấy cậu còn bé nên muốn giết chết để nó nuôi.
Lúc ấy cậu tí thì chết đuối, đặc biệt là cái mặt của thứ đầu người mình rắn kia đã lưu lại ám ảnh kinh khủng trong lòng cậu từ khi còn bé.
Cậu không sợ quỷ, chỉ sợ rắn!
Càng hố hơn là sau khi sư phụ biết cậu bị rắn quỷ doạ thành bóng ma tâm lý, vì muốn chữa cho cậu, để cậu hiểu là rắn không đáng sợ, ông bắt thật nhiều rắn cho cậu chơi.
Trong nồi, trong chén, dưới chăn mền, trong thùng nước, thậm chí trong bồn cầu cũng có thể nhìn thấy rắn! Việc làm này không chỉ không chữa khỏi bệnh sợ rắn của Cố Diệp mà ngược lại còn khiến cậu càng sợ rắn hơn.
Nó còn tôi luyện cho cậu một bản năng là xa xa chỉ cần có rắn đi ngang qua thì thần kinh nhạy cảm của cậu lập tức cảm giác được, cả người đều nổi da gà.
Úc Trạch vỗ lưng Cố Diệp: “Đừng sợ, nhà chúng ta không có rắn.”
Sắc mặt Cố Diệp trắng bệnh, hơn nửa đêm vẫn phải gọi điện thoại cho Giải Thừa: “Ngày mai em không đi tìm bác Vương một mình được, em phải tìm Tiểu Thừa Tử theo giúp.”
Úc Trạch xoa phần gáy của cậu, an ủi: “Gọi thêm vài người nữa đi.”
Cố Diệp hít một hơi sâu, làm dịu đầu óc: “Giải Thừa! Cứu em với!”
Giải Thừa bị hù ngồi bật dậy khỏi giường: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu? Nói địa chỉ đi, anh lập tức tới!”
Cố Diệp nghiêm nghị nói: “Có rắn!!”
Giải Thừa, lúc này đã nhảy dựng lên mặc quần áo, dừng động tác lại: “… Cái gì cơ?”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Những cái khác đều có thể, chỉ có rắn là em không đối phó được!”
Suýt nữa thì Giải Thừa hớn hở ra mặt, hóa ra cũng có thứ khiến Cố Diệp phải sợ hãi: “Em tỉnh táo lại đi, bây giờ đang ở đâu? Anh sang tìm em.”
Sau khi Cố Diệp nằm xuống, dán phía sau lưng lên người Úc Trạch, sau lưng cảm nhận được ấm áp mới có được cảm giác an tâm: “Ngày mai đi, nó chạy rồi, ngày mai sang nhà bác Vương nhìn thử.”
Vẻ mặt Giải Thừa lạnh xuống: “Cho nên ngày mai mới đi mà nửa đêm em đã gọi anh hả?”
Cố Diệp áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi.”
Giải Thừa: “… Đánh chết em giờ!”
Ngày hôm sau, Cố Diệp đón Giải Thừa sang nhà chú Vương.
Nhà bọn họ ở một chung cư cao cấp, không đông đúc, vị trí địa lý cũng rất tốt, xung quanh rất phồn hoa.
Bác Vương mở công ty dược phẩm.
Năng lực của chú Vương không tồi, lại là người thân nên được bác Vương để cho làm quản lý cao tầng trong công ty, quản lý mảng tiêu thụ bên ngoài, chú Vương làm không tệ.
Bước vào căn phòng nhỏ, chú Vương vừa mở cửa, toàn thân Cố Diệp liền khẽ run rẩy.
Chân trước vừa bước vào, sắc mặt Cố Diệp lập tức thay đổi: “Giải Thừa, anh có nổi da gà không?”
Giải Thừa chả cảm thấy tí gì: “Cái gì cơ?”
Cố Diệp nhắm mắt đáp: “Trong phòng này có rắn.”
Giải Thừa kinh ngạc nói: “Không thể nào, bây giờ mới là tháng mấy, trời vừa hết ấm, rắn chưa tỉnh ngủ đâu.”
Cố Diệp nghiêm trọng nói: “Anh tin em đi, thật sự có rắn.”
Chú Vương cũng cho rằng không có khả năng đó: “Chú ở đây hai năm, chưa từng nhìn thấy rắn.”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Tin tưởng cháu, thật sự có mà.”
Giải Thừa thấy cậu nghiêm túc như vậy thì mặc kệ chú Vương nghĩ thế nào: “Tìm người tới kiểm tra thử nhé? Anh báo cảnh sát, gọi 119.”
“Chuyện này…” Chú Vương muốn ngăn lại nhưng không tiện nói cái gì, cảm thấy quá hoang đường.
Cố Diệp chỉ nói có rắn, còn chưa nhìn thấy bất kì thứ gì mà cậu nhóc này đã báo cảnh sát.
Không bao lâu, người bên phòng cháy chữa cháy tới, hỏi: “Ai báo cảnh sát nói có rắn đâu?”
Chú Vương vừa định giải thích, Cố Diệp đã trả lời, chắc chắn đáp: “Cháu thấy có rắn, không biết nó chạy đi đâu, phiền các chú kiểm tra hộ với ạ.”
Giải Thừa cũng chắc chắn nói: “Cháu cũng nhìn thấy.”
Nhân viên chữa cháy không chỉ cứu hỏa mà còn thường xuyên làm nhiệm vụ bắt rắn, móc tổ ong vò vẽ nên rất có kinh