Sự việc Cố Diệp đấu pháp cùng người khác bị người nhà biết, ba mẹ liền túm cậu trở về giáo huấn: “Nghe nói con so tài cùng người khác, còn cực kỳ nguy hiểm.”
Cố Diệp bất đắc dĩ nói: “Không nguy hiểm như trong tưởng tượng của mọi người đâu ạ.
Nhóm bọn con rất nhiều người mà đối phương chỉ có một thôi.”
“Vậy cũng không được!” Mẹ Cố đập bàn cảnh cáo: “Sau này chuyện nguy hiểm thì không được làm nữa! Lúc sang đường còn phải nhìn đối diện xem có bị đụng phải bệnh tâm thần hay không, an toàn tính mạng là điều quan trọng nhất! Loại chuyện tranh tài nguy hiểm thế này thì càng không được động đến, cái này còn cần mẹ nhắc con sao?”
Cố Diệp lẩm bẩm một câu: “Bình thường đi đường còn có đồ từ trên trời rơi trúng đầu, làm gì có chuyện an toàn tuyệt đối chứ?”
Cố phu nhân chỉ vào cậu mặt mày lạnh lẽo: “Con dám cãi mẹ sao?”
Cố Diệp lập tức sợ: “Mẹ, con xin lỗi! Là lỗi của con!”
Tóm lại mặc kệ là nói cái gì thì mẹ luôn luôn đúng, Cố Diệp nghiêm túc nói: “Con sai rồi!”
Lúc này Cố phu nhân mới hừ một tiếng buông tha cho cậu.
Ba Cố nghiêm túc nhìn cậu hối lỗi: “Nếu còn có lần sau…”
Cố Diệp vội vàng nói: “Ba sẽ đánh con!”
Lúc này sắc mặt ba Cố mới hòa hoãn lại: “Được rồi, biết sai là được rồi.
Anh cả con tìm con có việc đấy, đi tìm anh đi.”
“Cảm ơn ba!” Cố Diệp quay đầu chạy ra ngoài, nhanh như trộm.
Chắc chắn nếu hai vị kia có gọi cậu lại thì cậu cũng có thể lấy cớ chạy quá xa không nghe được.
Sau khi vào phòng Cố Sâm, Cố Diệp thấy sắc mặt anh cả rất tốt liền nhẹ nhàng thở ra: “Anh, anh tìm em hả?”
Cố Sâm đưa cho cậu một cặp giấy tờ: “Cái khu chung cư kia của em đã xây dựng được một nửa rồi, bây giờ đã có danh sách đối ngoại, nếu bán đi được thì đều là tiền của em.
Đây là anh mở hộ cho em thôi nên nhớ phải cất kĩ.”
Cố Diệp kích động: “Anh cả, đều là của em sao?”
Cố Sâm bất đắc dĩ nói: “Đều là của em.”
Cố Diệp kích động ông cặp văn kiện: “Thật là nhiều tiền quá đi! Em chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!”
Cố Sâm cười mắng một câu: “Trông tiền đồ kìa!”
“Anh, em phải đưa tiền đất đai, tiền vật liệu và tiền nhân công cho anh nữa.”
Cố Sâm không để tâm nói: “Không cần thiết đâu.
Số này cũng không lớn lắm.”
Cố Diệp tự bấm ngón tay tính toán một chút.
Một mét vuông là mười mấy vạn, cái chung cư kia của cậu thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tính vượt qua cả mười đầu ngón tay rồi.
Cố Diệp chưa từng nghĩ tới mình sẽ giàu như vậy, cho người ta tính toán cả đời cũng không bằng anh trai cậu buôn bán một đơn.
Cố Diệp cảm thấy đầu thai thật sự là môn kĩ thuật sống, chọn đúng phôi thai đỡ phấn đấu bao nhiêu năm?
“Không được, quá nhiều tiền, em không tiêu hết được.
Anh, em trả tiền chi phí cho anh, anh cứ khấu trừ phần trăm đi nhé.”
Cố Sâm bật cười: “Nếu em dã yêu cầu như thế thì anh sẽ trừ.
Đây là sản nghiệp của ba, sau này sẽ cho em và em út một số cổ phần, hằng năm đều sẽ chia lợi nhuận cho bọn em.
Thằng hai bỏ rồi, nó nói cứ đem một phần kia chia cho bọn em.”
Cố Diệp cảm động nói: “Sau này em vẫn muốn được anh nuôi! Em còn tưởng rằng chỉ có em út được các anh nuôi thôi!”
“Nếu như ngược lại hai đứa chịu nuôi anh và anh hai thì bọn anh cũng rất vui.”
Cố Diệp nghĩ nghĩ nghiêm túc nói: “Quên đi.
Người giỏi thì luôn có việc phải làm, em nên cố gắng không làm cản trở chứ.”
Cố Sâm bất đắc dĩ lắc đầu đưa cho cậu một tấm bản đồ: “Khu biệt thự đã xây xong, em xem qua một chút có muốn thay đổi gì không.”
Sau khi Cố Diệp xem xong thì cầm bút trên bàn lên vẽ mấy đường lên tấm bản đồ: “Anh cả, nơi này cần đổi mấy đường, nơi này nữa.” Cố Diệp đánh dấu trọng điểm một chút: “Một con đường thẳng thì không nên có lối rẽ, nếu không sẽ tạo thành hướng trùng gây bất lợi cho nhà ở.
Còn có liên quan tới hướng nước chảy, nhất định phải chảy từ bên ngoài vào trong nhà, đây là gom góp của cải nếu không sẽ rất rủi ro.
Trên ngũ hành, thùy là…”
“Được rồi.” Cố Sâm không nhịn được trước dự định của Cố Diệp, lười nghe những thứ phán đoán trên ngũ hành bát quái: “Không cần lý do, cứ đổi là được.”
“Được rồi anh cả, anh quyết định đi.” Cuộc sống trong nhà địa vị gia đình nhất định phải rõ ràng.
Địa vị của cậu bây giờ cũng có thể bắt nạt Cố Dương: “Anh cả, có bao nhiều biệt thự trong số này đã được đặt ạ?”
Cố Sâm nhếch miệng lên “Một phần ba.”
“Nhiều như vậy sao?!”
“Đều là bạn bè của ba, của anh, của anh hai và còn của cả Úc Trạch nữa.”
Cố Diệp hâm mộ dùng ngón tay gẩy tấm bản đồ.
Nơi rộng lớn như thế xây thành biệt thự, những người mua đều là những kẻ có tiền.
Cố Sâm thấy cậu không có việc gì nữa liền nhân tiện nói: “Không có việc gì thì em đi đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng có suốt ngày ra ngoài chạy nhảy lung tung.
Lần sau còn chạy loạn anh sẽ cùng ba kéo cả em và Úc Trạch cùng nghe mắng.”
Cố Diệp vội vàng nói: “… Vâng anh cả, em sẽ nhớ kỹ.”
Cố Diệp tim mệt mỏi.
Bây giờ cậu đang kéo theo cả nhà, muốn làm cái gì đều phải nghĩ đến tương lai sau này rồi mới dám làm.
Cố Diệp cầm thẻ đến công ty, âm thầm nghĩ với số tiền này cậu nên tiêu cái gì? Xe, nhà cũng không thiếu, người nhà cũng không cần.
Nghĩ tới Úc Trạch cậu liền cười cười cất thẻ kỹ đi, phải tìm cơ hội mua quà cho anh ấy.
Sau đó, có lẽ Diêm Vương đau lòng Cố Diệp bận bịu mệt mỏi nên một thời gian dài cậu không hề gặp chuyện gì bí ấn nữa, rảnh rỗi thẳng một mạch đến khi hết học kỳ.
Cố Diệp quay lại trường hai ngày chuẩn bị cho việc lên lớp, sau khi về thì thời gian càng rảnh rỗi hơn.
Đáng chú ý chính là Cố Dương vậy mà thi lên lớp cũng không tệ lắm, thần kỳ thi được lọt vào top hai mươi của lớp!
Vượt qua tận mười mấy thứ tự, tiến bộ lớn khiến cả nhà đều vui mừng.
Mặc dù ba Cố không có biểu cảm gì nhưng trong túi Cố Dương chất đầy tiền lì xì của các anh.
Cố phu nhân cảm động đưa Cố Dương mua thật nhiều quà để cổ vũ cậu tiếp tục cố gắng một năm nữa, không yêu cầu phải thi vào trường số một nhưng có thể thi vào một trường đại học ổn là được, đừng làm cho ba cậu xấu mặt.
Vì mặt mũi của ba, Cố Dương chỉ cần lại cố gắng thêm một năm.
Vào đại học sẽ tùy cậu ăn chơi, cả nhà ai cũng hứa sẽ không ép buộc nữa.
Mỗi lần về nhà Cố Diệp thăm em trai ngây thơ đều phải cảm thán, số mệnh của tên này thật sự rất tốt!
Cố Dương nhìn thấy Cố Diệp cầm theo vài cuốn sách đi ra ngoài, trong miệng còn ngậm một túi sữa liền đuổi theo hai bước: “Anh, anh lại đi làm à?”
Cố Diệp nhíu mày: “Không đi làm thì em nuôi anh nhé?”
Mắt Cố Dương sáng lên: “Được ạ!”
Khóe miệng Cố Diệp giật một cái, cũng không biết đứa nhỏ này lấy tự tin ở đâu ra: “Em ở nhà ngoan ngoãn đợi đi, có thời gian thì ôn tập lại một chút tài liệu anh mua cho em.”
Cố Dương đứng ở cổng nhìn theo Cố Diệp lái xe rời đi, thở dài: “Anh ba cũng đi cùng anh