“Cố Diệp! Nhanh lên! Không đè xuống được!”
“Anh Cố! Má ơi! Các ba ơi!” Phạm Hiểu bị dọa cho nhảy tưng tưng khắp nơi, chỉ vào hai tên phạm nhân đang bị tiểu Trương nhấn xuống hô lên: “Anh Cố! Anh nhanh lên! Ở đây còn có một người cảnh sát nữa!”
Ban đầu bầu không khí vô cùng khẩn trương, tất cả mọi người đều liều mạng.
Nhưng đều bị chọc cười bởi câu nói này của Phạm Hiểu, Cố Diệp cũng suýt chút nữa phì cười ra tiếng, tức giận nói: “Ngậm miệng!”
Cố Diệp sau khi cắt tay Tiểu Vương xong liền lau máu trên thân dao: “Giải Thừa! Chém vào cổ hắn!”
Giải Thừa nhận lấy dao găm nhỏ, mọi người xông lên ném ra tấm lưới vẽ đầy phù văn cùng hợp lực kéo đám cương thi lại.
Giải Thừa nhảy lên lưng đối phương hung hăng đâm dao găm vào gáy hắn: “Xì xì…” Dính vào máu tươi của tiểu Vương khiến bộ xương cốt bốc lên khói đen.
Mặt mày Giải Thừa vui mừng: “Cố Diệp!”
Cố Diệp vẽ phù chú lên cổ tay mình rồi chạy đến ấn vào tay Giải Thừa, hai người cùng nhau hợp lực liền nghe thấy một tiếng “răng rắc”, âm thanh cổ cương thi đứt gãy.
Những người đang kéo căng lưới nóng nảy hỏi: “Sao rồi?”
Cố Diệp mừng rỡ nói: “Gãy rồi!”
Mọi người sửng sốt mấy giây rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ thu lại tấm lưới trong tay rồi nhìn nhau bật cười.
“Gãy đầu rồi thì chắc chắn là xác lạnh rồi.”
“Không thể được! Không! Các người không thể giết được hắn!” Người trung niên kia hung ác hô lên: “Hắn chính là bất tử bất diệt! Các người sẽ phải chết!”
Đúng lúc Ngô Ba ôm chó chạy về liền nhìn thấy cái người không lương thiện kia đang bị cảnh sát đè lên một tảng đá liền mất hứng đạp cho hắn một cái: “Câm miệng! Ồn ào quá!”
“Ngô Ba!”
“Anh vừa đi đâu? Không sao chứ?”
Ngô Ba phủi đất trên người “Không có gì, tên khốn kia nhốt tôi vào một gian mộ thất, tên khốn đó đâu rồi? Chết rồi sao?!” Ngô Ba khiếp sợ nhìn thi thể nằm trên tường: “Nhanh như vậy mà đã lạnh ngắt rồi ạ?”
Cố Diệp chỉ vào cương thi đầu một nơi thân một nẻo ở trên đất: “Bị hắn cắn chết.”
Ngô Ba nhìn mặt đất tiếc nuối nói: “Các cậu làm việc cũng nhanh quá đi, tôi còn chưa kịp làm cái gì thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi.” Đang nói thì Ngô Ba chớp chớp mắt: “Hình như hắn, hắn cử động kìa.”
Mọi người đều cảm nhận được dây thừng trong tay đang rung lên thì nhanh chóng quay đầu lại.
Một sức mạnh cực lớn hất tung bọn họ lên.
Cương thi nằm rạp trên mặt đất hơi giật người đứng dậy.
“Mẹ kiếp!” Phạm Hiểu bị dọa chạy ra sau lưng Cố Diệp trơ mắt nhìn cái đầu lâu bay lên hét to: “Đầu và thân vốn là không cùng của một người! Đầu này là được bọn họ đem đến! Hắn muốn bỏ chạy!”
Mọi người lại cùng xông lên kéo lưới nhưng lại phát hiện trên đó có một cái lỗ hổng lớn.
Cái đầu lâu từ trong đó bay ra ngoài hung ác nhe răng với bọn hắn sau đó nhanh chóng bay đi.
“Đệch, đầu chạy rồi!”
“Còn cái thân! Nhanh ấn nó xuống!”
Sau khi thân thể kia đứng lên hai giây thì muốn giương nanh múa vuốt tập kích người khác nhưng trong nháy mắt đã bị dán mười mấy tấm phù chú lên người ghim tại chỗ.
Mọi người mỗi người đạp cho một cái, dùng bùa chú dán vào giống y cái bánh chưng rồi vội vàng cầm vũ khí lên: “Đi tìm cái đầu kia!”
Tiểu Vương băng bó kĩ cái tay nhìn thấy bọn họ đều đi rồi, ai cũng giống như đã luyện qua võ thuật, trong nháy mắt đều không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiểu Vương và Tiểu Trương liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn thi thể la liệt trên mặt đất cùng hai tên phạm nhân, nghĩ giờ bọn họ có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
Rơi vào đường cùng Tiểu Vương liền phát tín hiệu vào trong tổ: Xin được trợ giúp, xin hãy tới đón chúng tôi!
“Nếu như bọn họ thành lập một tổ đội mới thì tôi sẽ không giúp bọn họ, ngay cả chức vị tôi cũng không cần nữa.” Tiểu Vương nhìn vào lòng bàn tay mình suy nghĩ một chút, ánh mắt của đám đại sư kia nhìn mình không hiểu sao toàn thân khẽ run lên.
Tiểu Trương nhìn một chút nặng nề nói: “Tôi cũng không đi.”
Lúc này chỉ thấy người trẻ tuổi đuổi Ngô Ba kia ung dung lắc lư bò lên.
“Hắn không chết!”
Người trẻ tuổi kia vừa nghiêng đầu dọa cho bọn Tiểu Vương lập tức nổ súng: “Xác chết vùng dậy!”
Sắc mặt người kia tím xanh, con mắt đỏ ngầu, dùng răng lao về phía bọn họ một cách hung tợn.
Khi bị bắn, thân xác kia chỉ dừng lại một lúc rồi sau đó lại xông lên.
Đám Tiểu Vương bị dọa cho nhảy loạn lên.
Tiểu Trương nghĩ đến những lời Cố Diệp nói, túm lấy tay của Tiểu Vương rồi tháo băng gạc của hắn ra.
“Con mẹ nó! Làm cái gì đấy!”
“Máu của cậu có ích!”
“Tôi đau! Anh cũng có máu cơ mà!”
Tiểu Trương trầm giọng nói:””Cậu đã cắt rồi, nhanh lên!”
Tiểu Vương nhịn đau xé vết thương ra, học theo dáng vẻ của Cố Diệp đem còng tay lên lau vết máu sau đó dùng nó như côn nhị khúc vung lên đánh vào sau người của đối phương.
Nó thật sự có tác dụng.
Đúng lúc này lại nhìn thấy một lão đạo sĩ khác bị cắn cũng đang lắc lư chậm rãi đứng lên.
Hai người bọn Tiểu Vương đều như phát điên: “Lại vùng dậy thêm nữa! Cố Diệp! Giải Thừa! Mọi người quay về đi chứ!”
Sau khi đám người Cố Diệp chạy ra ngoài, trên núi đã không còn gì nữa: “Xong đời, cái đầu kia chạy mất rồi!”
“Nhìn cái đầu kia có trí thông minh, nếu như tập kích người khác cũng không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa.”
Lúc mọi người đang lo lắng thì Ngô Ba đột nhiên nói: “Hình như tôi nghe thấy tiếng súng!”
Mọi người lập tức phản ứng lại: “Xong! Bỏ quên mất mấy vị cảnh sát nhỏ rồi!”
Mấy người lại chạy trở về.
Tiểu Vương nhìn thấy người liền nóng nảy hô lên: “Hai người bị cắn bò dậy rồi!”
“Wow wow biến thành xác chết rồi! Oh my god! Chuyện này lớn nha!”
Mấy vị đại sư tiến lên trị hai cỗ thi thể rồi trói thành cái bánh chưng: “Đừng sợ! Bắt về giải phẫu!”
Tiểu Vương và Tiểu Trương gần như sụp đổ.
Đi theo nhóm phi nhân loại giống như mấy vị đại sư đúng là quá kích thích!
Bọn Cố Diệp mở một cuộc họp để nghiên cứu xem cái đầu sẽ đi đâu.
Rất nhanh sau đó, nhân viên hỗ trợ của Mục Cảnh Phỉ đã đến và bắt giữ hai người còn sống còn thi thể đem về để khám nghiệm tử thi.
Cố Diệp nhìn người trung niên kia: “Tôi đã gặp anh bao giờ chưa?”
Đối phương âm u hừ lạnh một tiếng: “Chưa từng.”
Cố Diệp nghĩ nghĩ: “Vậy anh đã gặp qua sư phụ tôi chưa? Sư phụ tôi là Thiệu Phù Ly.”
Nghe đến cái tên này đối phương hung hăng trợn mắt nhìn Cố Diệp một chút: “Chưa từng.”
Cố Diệp hừ lạnh một tiếng: “Nét mặt của anh nói cho tôi biết ít nhất anh không chỉ đã gặp qua mà còn vô cùng hận ông ấy.
Anh và sư phụ tôi có khúc mắc gì thế?”
Đối phương lạnh lùng liếc hắn: “Cậu là ai chứ?”
Cố Diệp “Xì” một tiếng, lão già vẫn rất khinh người: “Vì sao ông lại làm ra loại chuyện này? Khiến cho thiên hạ đại loạn đối với ông có chỗ nào tốt?”
Đối phương đột nhiên nóng nảy nói: “Đều đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!”
Tiểu Vương: “Điển hình của tính cách phản xã hội.
Quay về đợi thẩm tra đi.”
Lúc này pháp y kiểm tra đơn giản hai thi thể đứng lên nghiêm túc nói: “Chắc là một loại virus.
Còn cụ thể là cái gì phải đượi chúng tôi điều tra, nó có tính truyền nhiễm cực mạnh, sẽ lây qua các vết thương hở nên mọi người cẩn thận.”
Giải Thừa thở dài: “Chuyện giống y bốn năm trước.”
Tất cả