* Bồi tiền hóa: Món hàng phải bù thêm tiền.
Chỉ người con gái.
Vì thời xưa gả chồng cho con gái, không nhận được tiền sính lễ mà lại phải cho con một món tiền hồi môn.
Mình không tìm được từ có nghĩa tương tự trong tiếng Việt, nếu bạn thấy từ nào phù hợp hãy cmt giúp mình nhé.
Ba mươi năm trước, thành phố xây dựng hệ thống thủy lợi, trong đó có một cây cầu.
Mọi chuyện diễn ra êm xuôi nhưng tới cây cọc cuối cùng, bất kể dùng cách gì cũng không dựng được.
Cầu chỉ còn lại một đoạn cuối cùng, xây không xong làm thế nào mà bàn giao công trình được?
Khi đó, tư tưởng còn tương đối lạc hậu, nhà thầu lập tức mời thầy âm dương về xem, kẻ đó nói là động thổ ở chỗ này, quấy nhiễu thổ địa, hà bá, phải đánh sinh cọc, vật tế cần có người.
Đánh sinh cọc là đem vật tế còn sống, ở đây là người, nhốt vào trong cọc sau đó đổ xi-măng lại.
Nhưng phương pháp tàn nhẫn như vậy thì biết kiếm người đâu ra? Nếu không cẩn thận, có thể trở thành vụ án liên quan tới mạng người.
Lúc này có người đưa ý kiến, không bằng đi đến vùng núi xa xôi mua đi.
Lúc ấy vừa lúc nhà thầu công trình này dao động, kiếm một vùng núi cách thật xa thành phố mua người, thần không biết quỷ không hay, cũng không có ai biết có người mất tích.
Cứ như vậy bọn họ tìm tới một gia đình nghèo khó có 5 đứa con nằm sâu trong núi.
Nhà đó nghèo rớt mồng tơi, tới cơm ngày ba bữa cũng lo không xong, vừa nghe có người cho tiền đủ cả nhà ăn uống mấy năm, còn có thể để ba đứa con trai ăn học, hai vợ chồng thương lượng quyết định đem đứa con gái thứ hai mình không thương đi bán.
Đứa con gái lớn nuôi thêm hai năm nữa có thể gả đi, nuôi nó nhiều năm như vậy ít ra còn có thể kiếm ít sính lễ.
Còn lại đều là ba thằng con trai để hương khói, là bảo bối không thể bán.
Chỉ có đứa thứ hai, mười tám tuổi, trên trán có nốt ruồi, lớn lên đem nhẻm, không thích nói chuyện, loại người chất phác như vậy không có ai thích, tới làm mai cũng không có một mống.
Bộ dạng này dù có gả ra ngoài thì chả được mấy đồng sính lễ, cái thứ bồi tiền hóa như nó không bằng bán đi kiếm chút tiền.
Nhà thầu nói mua để làm vợ cho thằng con ngờ ngệch nên họ chẳng có tí do dư nào, cầm tiền lập tức đưa con gái ra khỏi nhà.
Cứ như vậy, cô gái mười tám tuổi bị nhà thầu lòng dạ ác độc đem nhét vào cột xi măng.
Thần kỳ chính là cây cầu này lại bình yên hoàn công.
Nhưng mà cũng chính lúc này việc lạ bắt đầu xảy ra, đầu tiền là công nhân hết người này tới người kia tử vong, tiếp theo là người qua cầu thường xuyên gặp chuyện, chủ thầu biết đã có chuyện xảy ra nên tìm thầy âm dương đó một lần nữa mới phát hiện thì ra đó là kẻ lừa đảo! Không biết nghe lỏm tin tức ở đâu rồi tự bịa ra cách đó, không ngờ thật sự dính đến mạng người, sợ tới mức ám ảnh.
Chẳng mấy ngày, chủ thầu chết thảm trong nhà, mấy người tham gia chôn sống cũng chết rất thảm
Dần dần chuyện tà tính của cây cầu này lan truyền khắp nơi, không còn mấy người dám đi qua nữa.
Sau này, chỗ này được xây dựng lại, cây cầu bỏ hoang mất hết giá trị nên bị san bằng, từ đó không xảy ra chuyện gì nữa.
Từ từ, ngoại trừ người già ở đây, không có người trẻ nào biết chỗ đó từng có một cây cầu.
Gia đình nghèo đó cầm tiền cho ba đứa con ăn học, làm ăn cũng khá giả, từng bước giàu có.
Ba đứa con trai cũng không tồi, vậy mà lại mua được nhà ở thành phố, có lẽ ông trời trêu ngươi, không ngờ nhà mới nằm cạnh cây cầu đó.
Cả dia đình hạnh phúc được một thời gian ngắn đột nhiên trong nhà xuất hiện việc lạ
Đầu tiên là đứa cháu nhỏ bị người đẩy từ trên cầu thang xuống, vỡ đầu chảy máu, sau khi hết bệnh lại bị nhốt trong tủ, suýt nữa bị dọa ngu.
Đứa nhỏ nói là do một chị nào đó làm, theo miêu tả khuôn mặt, cả nhà kinh ngạc, đó không phải đứa thứ hai bị bán hồi nhỏ sao?
Ngay sau đó, việc lạ ngày càng nhiều, giữa thanh thiên bạch nhật tự dưng chậu hoa rớt xuống, lò gas tự mình bật lửa, máu loãng rơi đầy sàn, đứa cháu nào cũng khẳng định thấy cô gái đó.
Lúc này, hai vợ chồng già sợ hãi, nghi ngờ đứa con gái thứ hai sau khi bán đi đã gặp chuyện, có khả năng chết từ lâu rồi còn mấy chuyện này là do nó trở về báo thù họ.
Vì thế hai người mời thầy về nhà xem thử, cuối cùng thầy nói cho bọn họ, muốn làm con gái nguôi giận phải kiếm cho cô ta một người chồng dưới cõi âm để vui vầy hạnh phúc, không tìm được chết thì tìm sống, tốt nhất tuổi tác xấp xỉ nhau, lớn lên đẹp trai sáng lán.
Vậy nên mới có chuyện Triệu Bằng Vũ nhặt được cái túi, kỳ thật lúc đó có người nhìn lén tất cả quá trình Triệu Bằng Vũ nhặt đồ.
Loại người như Úc Trạch, người khác suýt chút nữa hại chết cháu trai mình, anh làm sao có thể ngồi yên không lo? Lập tức cho người xử lý chuyện này, trong ngày hôm đó con đường bị chặn lại, trong tích tắc cây cầu bị đào lên, bên trong xác thật có một bộ xương, qua kiểm tra, giới tính nữ, chết năm 18 tuổi.
Cảnh sát nhanh chóng bắt tay vào điều tra, lôi ra một vụ thảm án bị chôn vùi 30 năm.
Tất cả nhà thầu và công nhân năm đó làm chuyện này đều chết oan chết oan chết uổng, còn thầy âm dương kia nghe nói lúc cầu xây dựng xong không được mấy năm cũng chết luôn, không còn cách nào nhận tội, đền tội.
Người đưa ra ý kiến tìm đại sư và những người có liên qua không một ai chạy thoát, ba mẹ cô gái đó vẫn khỏe mạnh, đem con gái ruột đi bán là phạm pháp, hai người lập tức bị mời tới cơ quan cảnh sát để điều tra.
Hai ông bà già đó cậy già lên mặt quậy phá mấy ngày, giả bộ té xỉu phải đưa ngay tới bệnh viện, ở đó trị hết mấy ngày thì muốn về nhà, sau khi ầm ĩ mấy lần cũng không được gì, tự mình nằm thở hồng hộc ở phòng bệnh.
Cảnh sát vào phòng bệnh đem kết quả điều tra vụ án năm đó cho hai ông bà, "Hai người tự đọc quá trình tử vong của con gái Lưu Xảo của mình hay là muốn tôi đọc cho nghe?"
Vẻ mặt hai ông bà già không tự nguyện, bà ta không giả vờ xỉu nữa, bắt đầu giảng đạo lý, "Con gái là do chúng tôi đẻ nó ra, nuôi nó lớn, đâu có ai muốn nó chết.
Nhưng mà nếu không bán nó đi, ba đứa con trai tôi phải đói chết, các vị cảnh sát xem xét xem, có phải nó đã đóng góp cho cái gia đình này phải không? Bây giờ cuộc sống chúng tôi tốt đẹp, con bất hiếu đó quay về quậy cháu tôi, cả cái Lưu gia này chỉ có mỗi một đứa cháu trai, là độc đinh đó."
Cảnh sát nghe mấy lời ngụy biên như vậy, kiềm chế cơn giận nói: "Vậy các người trước tiên nhận thi thể đi rồi cho người mang về, nhanh chóng an táng cho người chết."
"Không được," Bà ta không vui, "Ở quê tôi có quy củ, con gái chết rồi không được nhập vào mộ tổ tiên, không may mắn, tìm bên thông gia kia đi, chết lâu như vậy rồi cũng không đòi nhiều tiền đâu, cỡ hai vạn sính lễ là được."
Cảnh sát phụ trách vụ án này bị chọc tức, tạm thời ngừng thẩm vấn, ra khỏi phòng bệnh ngửa cổ uống cạn bình nước sôi để nguội.
Không một ai có thể thấy được, sau khi