Cái quỷ hồn mới kia không thể nghi ngờ chính là con trai của người phụ nữ này, Lưu Triều trong miệng của các vị đại thẩm, Cố Diệp đuổi tới chân núi sau thôn, "Lưu Triều, anh xuất hiện đi, anh không phải muốn tìm vợ anh sao? Tôi có thể giúp anh."
Xung quanh im ắng, cũng không biết có ý tứ quỷ cmn quái gì, Cố Diệp mỉm cười nói: "Còn không ra, vợ anh bái đường sắp xong rồi, nửa tiếng nửa, ai cũng không thể giúp được anh đâu."
"Cậu là ai? Cậu có thể nhìn thấy tôi sao?" Rốt cuộc quỷ ảnh đã bay ra từ chỗ ẩn thân, đề phòng nhìn Cố Diệp.
"Tôi tên Cố Diệp, là Cố Diệp cạnh nhà anh." Cố Diệp đánh giá anh ta một chút, đôi mắt Lưu Triều đã bắt đầu phiếm hồng, quỷ khí màu đen tích tụ trên người không giống với hồn quỷ mới bình thường, đã sắp hắc hóa biến thành lệ quỷ.
Cố Diệp đã tính tới tương lại, một khi Lưu Triều hắc hóa thì sẽ chết không ít người vô tội.
Nhưng mà so với Lưu Triều, vợ anh ta lại càng hung ác hơn, đó mới là Boss ẩn.
Lưu triều nhìn kỹ Cố Diệp, "Cậu là thầy bói Cố Diệp à?"
Cố Diệp thâm trầm nói: "Cố Diệp anh nói chắc là sư huynh của tôi, tôi cũng là Cố Diệp."
Lưu Triều có chút ngơ ngác.
Cố Diệp cười cười, "Sư huynh tôi nói, tìm sư đệ tên Cố Diệp, sau này tìm thêm đồ đệ tên Cố Diệp nữa, về sau ai chọc chúng tôi sẽ khiến cho hắn ta nếm trải mùi vị giống như chọc vào cả ổ Cố Diệp, Cố gia gia* nhảy khắp nơi."
*Cố gia gia: Để ông nội Cố nó lại trớt vl nên thôi.
Trên mặt Lưu Triều rốt cuộc đã có một chút vui mừng, "Tôi nghe người nhà nói, Cố Diệp rất lợi hại, Cố Diệp là thần tiên!"
Cố Diệp híp mắt nhìn hắc khí trên đầu anh ta không có chuyển biến xấu hơn, lúc này mới yên lòng, "Tôi biết, tôi có thể giúp anh."
Lưu Triều kích động nói: "Tôi có thể làm trâu làm ngựa báo đáp cho cậu, có thể làm Quỷ Phó cho cậu, tôi làm cái gì cũng được hết.
Thúy Thúy rất nhát gan, bây giờ chắc chắn rất sợ hãi, tôi muốn đi cứu em ấy."
Cố Diệp buồn bực, "Tình yêu là thứ có thể khiến cho người ta điên cuồng sao?"
Lưu Triều khẳng định: "Đúng."
"Vậy được, đưa sinh thần bát tự của cô ấy cho tôi."
Lưu Triều nhớ lại, hơi khó khăn, "Cụ thể tôi không biết, em ấy sinh năm Thỏ, sinh nhật là ngày 3 tháng 7, chắc là sinh vào buồi trưa.
Em ấy có kể, người khác ai cũng nói sinh lúc chính ngọ* ai cũng lớn gan, em ấy lại rất nhát gan."
*Chính ngọ: 12 giờ trưa.
Cố Diệp lật lịch vạn niên tính toán, "Đại khái là được, có đồ gì của cô ấy không? Nhanh lên, sắp không kịp rồi."
"Nhà tôi có!"
Cố Diệp liền cất bước chạy về phía nhà, Lưu Triều là quỷ mới, còn chưa có học được làm sao để bay nhanh hơn, vậy nên còn chẳng đuổi kịp hai chân của Cố Diệp.
Cố Diệp ghét bỏ kết một chỉ quyết, một sợi chỉ vàng buộc trên người Lưu Triều, giống như thả diều, kéo anh chạy, hai phút đã tới nhà Lưu Triều.
Lúc này, ở linh đường Lưu gia, thi thể Lưu Triều đã nhập liệm, ngày mai phải hỏa tán.
Bên cạnh còn có một cái phượng quan*, hiển nhiên là chuẩn bị cho Lý Thúy, đáng tiếc, bây giờ lại trống không.
Mẹ Lưu Triều ngồi bên quan tài, dường như đã khóc khô nước mắt, vẫn ngồi yên ở chỗ đó, nhìn đăm đăm vào di ảnh của con trai bà, ánh mắt đờ đẫn, giống như mất đi mục đích tồn tại.
*Phượng quan: quan tài giành cho cô dâu.
Lưu Triều khó chịu gọi một tiếng: "Mẹ!"
Mẹ anh không hề phản ứng, Lưu Triều còn muốn tiếp tục gọi, Cố Diệp buộc chặt sợi dây trong tay, đem anh kéo đến gần mình, "Đừng gọi nữa, bà ấy không nghe được đâu."
Nhìn thấy người lạ như Cố Diệp, người trong thôn đến giúp đỡ lại hỏi: "Cậu là ai?"
Cố Diệp không có thời gian giải thích với mọi người, nói thẳng vào chủ đề: "Con là sư đệ của Cố Diệp cách vách, vừa rồi con nhìn thấy Lưu Triều, có mấy câu muốn nói với ba mẹ Lưu Triều."
Tức khắc thôn dân liền cảm thấy một luồng hàn khí, Cố Diệp nổi tiếng ở thôn họ là biết bói toán, còn biết xem phong thủy, chọn âm trạch, giúp người trong thôn giải quyết không ít chuyện.
Nhìn cậu trai này không giống như đang nói dối, thật sự là sư đệ cậu ta thì thấy được quỷ cũng không có gì lạ.
Không ngờ lời này của Cố Diệp vừa nói ra, người phụ nữ còn đang ngơ ngác ngồi trước quan tài đột nhiên giống như sống lại, còn tựa như phát điên từ trong phòng vọt ra, hai tay bắt lấy bả vai Cố Diệp, hốc mắt đỏ hoe hỏi: "Con trai tôi về rồi sao? Cậu thấy con tôi à? Con trai tôi nói gì? Có phải nó không cam lòng hay không?"
"Đúng vậy," Cố Diệp bị nắm bả vai đau, hai tay cậu ấn vào huyệt đạo trên tay thím ấy, giảm lực của bà, trấn an nói: "Con tới giúp anh ấy giành vợ, thím, thím phải giúp con."
"Giúp! Nhất định giúp!" Thím Lưu kéo Cố Diệp vào nhà, "Thầy nói đi, tôi có thể làm gì?"
Cố Diệp lại cảm thán lần nữa, nên nói là dân phong chất phát hay là nói đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ? Đang khổ trong lòng muốn chết, chỉ còn một tia hi vọng, bà cũng có thể vì con thử một lần, lời nói của người xa lạ như cậu, bà cũng tin.
"Con trai thím nói, trong phòng anh ấy có đồ Lý Thúy từng dùng, con bây giờ phải dùng nó."
Thím Lưu nhanh chóng đi tìm, đúng là đã tìm được.
Cha của Lưu Triều vội vàng lo xong chuyện bên ngoài trở về, vẻ mặt tiều tụy, râu ria xồm xàm, hai ngày không cạo, thái dương đã bạc trắng.
Nghe mẹ Lưu Triều giải thích, chú chỉ suy nghĩ một chút, "Làm đi, thầy nói phải làm gì thì làm cái đó, coi như là để yên lòng."
"Yên tâm đi, con sẽ khiến bọn họ đưa con dâu chú về." Cố Diệp đóng cửa lại, vẽ một cái Câu Hồn Trận bên cạnh quan tài, đem đồ cô gái đã dùng để lên, dùng viết chu sa viết sinh thần bát tự lên giấy.
Cố Diệp cũng không phải đi đường bình thường, người khác thỉnh hồn, còn cậu trực tiếp câu hồn, muốn tới cũng tới mà không muốn tới cũng phải tới.
Ánh sáng màu xanh sáng lên giữa pháp trận, sau nhiều lần ma trơi nhảy nhót, một quỷ hồn mặc trang phục đỏ của tân nương, yên lặng xuất hiện.
Lưu Triều đứng phía sau Cố Diệp kinh hỉ bước tới, lúc này quỷ tân nương ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm, oán độc nhìn chằm chằm mọi người trước mắt, áo cưới màu đỏ giống như nhuộm máu, đặc biệt là khi nhìn thấy di ảnh Lưu Triều, xung quanh tràn ngập một làn sương mù đỏ máu, Lưu Triều lập tức bị bắn ra ngoài!
"Thúy Thúy!" Lưu Triều khiếp sợ nhìn nữ quỷ hung thần ác sát này, "Là Thúy Thúy sao? Thúy Thúy sao em lại biến thành như vậy?" Nhìn người yên, Lưu Triều không màng nguy hiểm, bò về phía trước hai bước, đau lòng kêu một tiếng: "Thúy Thúy, anh là Lưu Triều, Thúy Thúy, em nhìn anh một cái đi!"
Nghe được tiếng gọi này của Lưu Triều, quỷ tân nương thong thả quay đầu, đôi mắt màu đỏ, sau khi nhìn rõ Lưu Triều, thân thể cứng lại trong giây lát, sau đó giống như mũi tên đỏ lao đến, ôm chặt Lưu Triều, khóc, "Lưu Triều!"
Cố Diệp nhìn huyết vụ* nồng đậm