Cố Diệp biết người đứng phía sau mình là ai, cũng biết đối phương tìm cậu vì cái gì, cậu vẫn như cũ, bình tĩnh đốt mấy em hotgirl với máy kéo cho sư phụ xong, lẩm bẩm nói với sư phụ cậu: "Tuy hôm nay không phải thanh minh hay mười lăm, con cảm thấy lão nhân gia ngài cũng không thèm để ý quy củ này nọ, coi như là nhận chuyển phát nhanh đi, lúc nào nhận được thì xài lúc đó.
Rất lâu rồi không mơ thấy người, cũng không biết người có đầu thai hay chưa, nếu đầu thai rồi thật quá đáng tiếc, bao nhiêu em hotgirl này rất hiếm đó."
Tề Tông đứng phía sau Cố Diệp khóe miệng lại giật giật lần nữa.
Cố Diệp đem đồ đã mua đốt hết thì trời đã tối rồi, cậu đứng lên, phủi tro trên tay, nhìn về phía tổ trưởng Tề, "Quý ông đây, đợi lâu rồi."
Tề Tông ho khan mộ tiếng, theo lời nhắc của Cố Diệp, hồi phục lại tinh thần, "Chào cậu, tôi là tổ trưởng tổ điều tra của Hội Huyền Thuật Học, Tề Tông."
Cố Diệp nghiên đầu, "Tìm tôi có việc à?"
"Cậu là nhị đồ đệ của ngài Thiệu sao? Theo tôi được biết, ngài Thiệu đây chỉ có một đồ đệ, chính là Cố Diệp."
"Đúng vậy, bởi vì tôi không phải do sư phụ nhận lúc còn sống, là sư huynh tôi nhận, trùng hợp, tôi cũng tên Cố Diệp." Cố Diệp cười tủm tỉm, "Sư huynh tôi nói, sau này sẽ thu thêm đồ đệ cũng tên Cố Diệp luôn."
Hô hâp Tề Tông ngưng lại, một tên Cố Diệp đã khiến bọn họ đau đầu, bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi mới nhập hội là fans Cố Diệp, đều cảm thấy tính tình vô pháp vô thiên của cậu ta rất ngầu, giờ lại xuất hiện thêm một sư đệ Cố Diệp, tính tình cũng vô pháp vô thiên giống cậu ta, còn trùng tên trùng họ, ngẫm lại liền đau đầu.
"Tôi tìm tới nơi này là muốn hỏi một chút, cậu có muốn gia nhập Hội Huyền Thuật Học hay không?" Tề Tông nghiêm túc đưa ra cành oliu*, "Chúng tôi có rất nhiều đồng nghiệp cùng nhau thảo luận học thuật, học tập lẫn nhau, giúp đỡ bá tánh giải quyết những sự kiện mơ hồ và nguy hiểm, mỗi tháng có tiền lương, còn có 5 hiểm 1 kim**.
Hiện tại môn phái của cậu chỉ còn mình cậu, huyền học đã xuống dốc, mọi người ở bên nhau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
*cành oliu: ý muốn hợp tác.
**5 hiểm 1 kim: các loại bảo hiểm và giấy tờ theo quy định của người chủ lao động đối với lao động bên TQ.
Cố Diệp xua tay, "Không không không, tôi nghĩ là ngài Tề hiểu lầm rồi, tôi cũng không cần tổ chức, cũng không cần cùng nhau học tập, càng không cần người khác giúp đỡ." Cố Diệp thẳng sống lưng, ngạo nghễ nói: "Ba tôi là Cố Đức Thành, ba tôi có tiền, còn rất nhiều tiền là đằng khác."
Tề Tông nghẹn lời, biết ba cậu ta có tiền, biết cả ba cậu ta không muốn cậu ta tham gia vào Hội Huyền Thuật Học cho nên hắn mới rượt đến chỗ này.
Cố Diệp bây giờ còn nhỏ, bản lĩnh lại rất cao, thiên phú như vậy mà để mặc cậu ta trưởng thành, thật sự là quá đáng tiếc.
Hơn nữa, với cái tính tình này, lơ là một chút, về sau chính là một Cố Diệp tiếp theo, bị kích thích sẽ dám vả mặt toàn bộ Huyền Thuật Giới.
"Lời đã nói xong, hẹn gặp lại ngài Tề."
"Được!"
"Đừng đi theo tôi!" Cố Diệp chớp mắt xụ mặt, chỉ vào đối phương nghiêm túc nói: "Bằng không sư phụ tôi đội mồ sống dậy, lôi ông theo ráng chịu."
Tề Tông: "......."
Nhịn không nổi nữa!
Cố Diệp nén cười, tay nhét vào túi quần jean, đi đôi giày Tiểu Bạch Cầu, dạo tới dạo lui, lúc đi qua hố nhỏ còn có thể nhảy nhót hai cái như thiếu niên ngây thơ sống không màng tới sự đời.
Tề Tông bực bội nhưng cuối cùng cũng bất đắc dĩ lắc đầy, cả người dâng lên cảm giác bất lực.
Cố Diệp trở về thôn, dọn dẹp trong nhà một chút, chuẩn bị tốt ba lô, đốt chút giấy ở trong sân, nói với sân nhà vắng vẻ vài câu: "Mấy bé đáng thương không có chỗ đi thì tới nhà anh ở nha, nhớ tiện tay nhổ cỏ luôn, đừng để nhà cửa bề bộn."
Trong viện nổi lên một trận gió nhẹ, xoay mấy vòng quanh người Cố Diệp, khóe miệng cậu cong lên một độ cong xinh đẹp, gật đầu: "Được, sau này gặp lại."
Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp đeo ba lô, cửa nhà cũng không thèm khóa, một mình lặng lẽ rời thôn.
Đứng ở cửa thôn ngáp một cái, vành mắt đen thui, tối hôm qua cậu mơ thấy sư phụ mình, trở về những ngày còn bé sống ở ngõ nhỏ nơi đế đô, lão nhân giơ cây rượt cậu cả đêm, ước chừng chạy khoảng 8 con phố, Cố Diệp bây giờ mệt tới mức không muốn đi đường nữa.
Bấm ngón tay tính toán, Cố Diệp giơ tay ngoắc một chiếc taxi, "Đi hướng bắc."
Tài xế khó hiểu, "Bắc? Tới chỗ nào ngừng?"
Cố Diệp lười biếng dựa vào ghế, nhắm mắt lại muốn ngủ, "Đi thẳng về hướng bắc, đừng quay đầu, đến chỗ nào tính chỗ đó, tôi có tài vận ở hướng bắt."
Tài xế taxi vô ngữ đạp chân ga, lòng nghĩ cậu thanh niên này đẹp trai mà bị khùng.
- -------
Cố Diệp bỏ nhà đi bụi một lần là đi vài ngày, Cố phu nhân thấy cậu chơi vui quá không có ý về nên gửi cho cậu tin nhắn: Chơi đã rồi thì về nhanh đi, ba con lại muốn phái người đi bắt con kìa.
Cố Diệp chụp bức ảnh một có đường nhỏ đặc biệt có phong vị nông thôn, xung quanh toàn là cỏ dại gửi cho mẹ nhỏ: Mẹ ới ời ơi, chừng nào mẹ già, con trai sẽ dẫn mẹ tới chỗ này du lịch nha, có đẹp hay không?
Cố phu nhân trả lời: Không đi, cảm ơn!
Cố Diệp lén lút post lên vòng bạn bè: Bà cô già này thật là không biết thưởng thức cảnh đẹp nhân gian.
Cố phu nhân thấy cái xưng hô "bà cô già" này giận đến mức muốn block thằng con bất hiếu này luôn cho rồi, không ngờ bà không làm vậy mà còn Like cho Cố Diệp, mẹ Triệu tò mò liếc nhìn màn hình di động của con trai một cái, cười, "Từ thái độ của Cố Diệp có thể thấy được mẹ Cố Diệp đối đãi với nó không tồi, không giống với mấy lời người ta đồn đãi bên ngoài."
Lúc này, dưới status của Cố Diệp có thêm một trái tim, mắt Triệu Bằng Vũ trừng lớn, kiếp sợ giật mình làm cho mẹ Triệu đang nói chuyện cũng hoảng sợ.
"Mẹ! Mẹ nói thật đi, có phải con là cháu ruột của cậu không, sao cậu Like cho Cố Diệp, đó giờ cậu có Like cho con lần nào đâu!"
Triệu phu nhân cũng bất ngờ, Úc Trạch từ nhỏ tâm tư đã sâu, nó không nói ra thì người khác cũng không biết nó muốn cái gì, giao tiếp với người khác cũng là không nóng không lạnh, ai có thể nghĩ tới việc nó sẽ xem vòng bạn bè của Cố Diệp sao?
"Chắc là, tại con xấu." Mẹ Triệu không tìm được lý do thích hợp, chỉ có thể giải thích như vậy với con trai.
Triệu Bằng Vũ căm giận reply Cố Diệp một câu: Cùng một thế giới, cùng một mẹ!
Sở dĩ Cố Diệp chọn du lịch nông thôn là vì, một là hoàn cảnh tốt, không ô nhiễm, tiết tấu sinh hoạt chậm, có thể giảm stress.
Hai là nông thôn có nhiều chuyện lạ, không chỉ có thể tìm được việc vui, còn có thể giúp bá tánh giải quyết được vấn đề, cũng coi như là một kiện công đức.
Từ nhỏ sư phụ đã nói với cậu, muốn tu hành, trước tu tâm, tu tâm ở nhân gian chỉ có là ở gần sinh hoạt, hiểu biết nhân tình thế thái mới có thể hiểu được cảm ơn, hiểu được người nào cần được giúp đỡ.
Cố Diệp xách ba lô, trong đoạt mệnh liên hoàn Call của Cố phu nhân, chơi gần nửa tháng.
Cho đến khi Úc Trạch gọi điện thoại cho cậu, có việc tìm, Cố Diệp tính toán thành tích sắp được công bố, lúc này mới từ từ về nhà.
Vào cửa, Cố Diệp đem ba lô giao cho dì giúp việc, nhấc