Cả người Cố Diệp cứng đờ trên ghế, vẻ mặt mông lung giơ tay, đầu ngón tay run rẩy: "Cái này, không phải là kiệt tác chưa hoàn thiện của Úc lão hả?"
Úc Trạch một tay đặt lên ghế, giữ ghế ổn định, "Thứ ông ấy gọi là bảo bối, chính là bức này.
Năm đó sinh nhật ông, tôi quên chuẩn bị lễ vật nên vẽ tặng ông bức họa này, ông lại xem như bảo bối mà treo lên."
Cố Diệp kiếp sợ, Úc Trạch chắc chắn đã được cha hun đúc, thế mà lại vẽ đẹp như vậy! Thật là không nhìn ra được, lúc mười sáu tuổi có thể có trí tuệ như vật, vẻ ngoài thật sự rất lừa tình.
"Cái đó, câu vừa rồi...!không tính." Nhớ tới cậu nói vừa rồi của mình, Cố Diệp xấu hổ giải thích, "Tôi cho rằng tất các đều là tác phẩm của Úc lão."
Ánh mắt Úc Trạch thâm trầm, nhàn nhạt hỏi: "Câu nào?"
Cố Diệp cười ha hả hai tiếng, không thể nào nói là câu yêu anh, nhìn biểu tình này của Úc Trạch giống như hoàn toàn không để ý, Cố Diệp lập tức an tâm, đàn ông bình thường chắc là không mẩn cảm như vậy.
Cậu gỡ bức họa xuống, trực tiếp đánh trống lảng, "Không có gì, bức họa này có thể cho tôi sao?"
Úc Trạch giấu cảm xúc người khác không thể hiểu xuống đấy mắt, "Cậu thích thì cứ đem đi."
Cố Diệp cười cong mắt, "Tôi thích bức này nhất, anh có thể viết giúp tôi mấy chữ không?"
Úc Trạch ghét bỏ, từ chối, "Quá xấu, bức tranh này không có giá trị để viết lưu niệm."
Cố Diệp nhìn lần nữa, thật sự là không thể nào tán đồng óc thẩm mỹ của Úc Trạch, "Chỗ nào xấu? Quá ngầu! Viết lưu niệm cho tôi đi mà, cảm ơn!"
Úc Trạch duỗi tay đỡ cậu từ trên ghế xuống, không nói nữa.
Chuyện Cố Diệp muốn làm thì không có chuyện không hoàn thành, sao có thể buông tha Úc Trạch như vậy, cậu giữ chặt tay áo đối phương, kéo về hướng thư án ven tường, "Anh viết cho tôi một câu đi mà, coi như là thù lao."
Úc Trạch không dao động, "Cậu lấy ba bức họa, còn muốn thù lao?"
Cố Diệp ấn Úc Trạch lên ghế, chơi xấu, "Đó là vì lão gia tử nhìn tôi thuận mắt, thưởng cho tôi, không tính."
Úc Trạch bật cười, "Cậu vậy mà lại rất thông minh, điều này cũng có thể nhìn ra được."
Cố Diệp chỉ hai mắt của mình, "Chân truyền hỏa nhãn kim tinh của Hầu ca đó, người nào không thích tôi, tôi cso thể nhìn ra được hết."
Úc Trạch bị chọc, trực tiếp cười thành tiếng, "Cũng coi như kỹ năng không tồi, tôi muốn biết, nhiều tranh nhưu vậy, vì sao cậu lại chọn bức này?"
"Bởi vì thanh kiếm gãy này rất có khí, cảm giác cực giống bản thân tôi, bị vạn người vứt bỏ, tôi vẫn kiên cmn cường đứng ở đây." Cố Diệp ngạo nghễ hỏi: "Nhìn hết Giới Huyền Thuật này, còn ai khác hả?" Cố Diệp đem bút nhét vào trong tay Úc Trạch, thúc giục anh: "Dù sao nói anh cũng không hiểu, viết nhanh nào!"
Đố với đôi mắt khát vọng này, Úc Trạch bất đắc dĩ cầm bút, "Viết cái gì?"
Cố Diệp nghiêm túc nói: "Viết Cố Diệp là thiên hạ đệ nhất, mấy người khác chẳng là cái đéo gì hết!"
Úc Trạch chỉ muốn buông bút xuống.
"Á? Anh đừng buông mà, nhanh viết đi mà! Lạc khoản còn phải viết tên anh, ngày tháng năm cũng phải có luôn."
Úc Trạch trong lời thúc giục của Cố Diệp, cắn răng viết một câu trẻ trâu như vậy, viết xong đỡ trán, Cố Diệp vỗ vai anh an ủi: "Chữ ngài Úc đẹp ghê, rồng bay phượng múa, tôi bày sạp dưới cầu vượt, còn anh thì bán chữ, hai đứa mình chắc chắn phát tài."
Úc Trạch xụ mặt tưởng tượng một chút về hình ảnh đó, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng buồng bút xuống, không bao giờ muốn cầm nó nữa.
Cố Diệp cao hứng cười mấy tiếng, đem bức họa này đặt lên bàn, thưởng thức thêm lần nữa, tỏng lòng cảm khái bức họa này không chỉ có khỉ chất của quỷ tướng, còn thần kỳ chạm đến nhân sinh của cậu.
Cố Diệp cậu đã chết, rồi sao? Bây giờ lại còn đang tung tăng nhảy nhót, làm nhiều chuyện tốt, ông trời cũng luyến tiếc dẫn cậu đi.
Bức họa này liền đặt ở trên bàn như vậy, Cố Diệp lại dạo một vòng quanh thư phòng, cuối cùng chọn một bài thơ khí thế thế phảng phất của Nhạc Phi, "Mãn Giang Hồng", một tay Úc lão cuồng thảo viết ra đại khí dũng cảm, Cố Diệp cảm thấy, cha cậu nhất định sẽ thích nó.
Mới vừa gỡ bức phúc tự này xuống, Triệu Bằng Vũ cầm một ly kem tìm tới, liếc mắt một cái nhìn thấy bức họa trải trên bàn, lại nhìn lưu niêm, Triệu Bằng Vũ sợ hãi đến mức đầu lưỡi thẳng không nổi nữa, "Các người......Cậu, cậu lên cơn hả?"
Mặt Úc Trạch trầm xuống, nghiêm khắc nói: "Nuốt hết trong miệng rồi nói."
Triệu Bằng Vũ nhanh chóng lau miệng, "Con nói, cậu phát sốt hả? Cậu vậy mà lại viết cho nó mấy chữ này!" Tâm tình Triệu Bằng Vũ phức tạp, cũng không biết hình dung tâm tình của mình thế nào mới đúng, do dự một chút, nghẹn ra một câu: "Hai người......hai người quá ấu trĩ!"
Cố Diệp trợn trắng mắt, "Mày biết cái gì!"
Triệu Bằng Vũ tìm chỗ ngồi xuống, cậu quả thật không hiểu vì cái gì cậu lại cưng Cố Diệp như vật, đúng là thay đổi tam quan của cậu, không có điểm mấu chốt.
"Cố Diệp, tao nghe nói mày đem nữ quỷ kia đi, mày muốn xử lý thế nào?"
"Không phải quỷ, là linh, chị ấy đồng ý làm tinh linh của tao, chị ấy siêu đẹp, giỏi ca múa, còn biết đàn tỳ bà, sau này còn có thể phát triển lên một chút, giặt quần áo, nấu cơm, nhận hàng, lấy cơm này nọ." Cố Diệp đem "Mãn Giang Hồng" cẩn thận cất vào hộp, lại đem thanh kiếm gãy kia đặt vào hộp, nghĩ chốc nữ đi tìm Úc lão hỏi một chút, nếu là bảo bối của ông, vì sao lại nhắc cậu tìm nó đem đi? Không hiểu.
Úc Trạch đứng bên cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, nghe đến đó cũng không quay đầu lại, hỏi: "Linh, có thực thể sao?"
Cố Diệp xua tay, tiếc nuối nói: "Không có, nếu chị ấy có thể tu hành ra thực thể thì cũng phải đến cả trăm năm sau hoặc là phải có cơ duyên lớn.
Tôi dẫn chị ấy them, cũng là muốn chị ấy bị diệt."
Triệu Bằng Vũ tưởng tượng đến chuyện Cố Diệp mang theo một linh thể giống như nữ quỷ tùy thân, cả người run rẩy, "Thấy mày là tao lại sợ."
Cố Diệp vẫn nói câu đó: "Loại người như mày căn bản là không hiểu được đâu."
Triệu Bằng Vũ thấy Cố Diệp ôm hết tranh họa vào ngực, đột nhiên nhớ tới, "Cây kiếm gãy này hình như tao nhìn thấy ở đâu rồi, á? Cậu, không phải ngày trước nó đặt ở trong thư phòng cậu hả?"
Tâm tư Cố Diệp nháy mắt bị gợi lên, "Thật sự có vật thật hả?"
Úc Trạch quay đầu ại, "Cậu muốn xem?"
Cố Diệp có loại dự cảm, thanh kiếm gãy này tuyệt đối có quan hệ với quỷ tướng kia, bây giờ trời đã sắp tối, quỷ tướng cũng nên hiện thân rồi, "Tôi muốn nhìn vật thật một chút, có tiện không?"
"Đi thôi." Úc Trạch liền xoay người đi, Cố Diệp ngẩn người, Úc Trạch thật sự quá dễ nói chuyện mà, "Ngài Úc chờ một chút, tôi đi cáo biệt với Úc lão đã."
Sắc mặt Úc Trạch ôn hòa nói: "Tôi chờ cậu trên xe."
Triệu Bằng Vũ vội vàng giơ tay, "Con cũng muốn đi!"
Úc Trạch lạnh mặt, "Không, con không muốn."
Triệu Bằng Vũ: "......"
Cố Diệp vội chạy đi tìm Úc lão, mấy đại sư kia đều đi hết rồi chỉ còn Úc lão đang ngồi uống trà với Đường lão, nhìn thấy Cố Diệp ôm ba bức họa, ông cười ha hả hỏi cậu: "Chọn được hai bức nào? Để ta nhìn thử xem."
Cố Diệp cười, mở quyển trục ra, Úc lão vừa thấy chữ của Úc Trạch, "phì" một một cái cười thành tiếng, "Cậu thật là có bản lĩnh, có thể khiến nó viết chữ cho cậu, ta kêu nó viết, nó toàn không chịu viết."
Cố Diệp cười hì hì nói: "Tại mặt con đủ dày, con sẽ ăn vạ."
Úc lão cười khẽ một tiếng, "Sao có thể tự bêu xấu mình như thế? Đây cũng coi như bản lĩnh của cậu.
Thật ra ta cũng muốn biết, lúc Úc Trạch viết mấy chữ này, nó có biểu tình gì."
Cố Diệp nghĩ nghĩ, cười xấu xa, "Đại khái là sống không còn gì luyến tiếc nữa."
"Biểu cảm đó nhất định rất xuất sắc." Úc lão cao hứng uống ngụm trà, "Nói đi, tới tìm ta không chỉ là để từ giã phải không?"
"Dạ," Cố Diệp thu hồi bức họa, nghiêm túc hỏi: "Con có chỗ chưa hiểu, ngài vẫn luôn rất quý bức họa này, vì sao bây giờ lại muốn tặng con?"
Úc lão mỉm cười nhìn Cố Diệp, "Bởi vì ta cảm thấy, cậu có duyên với bức họa này, ta liền biết cậu sẽ coi trọng nó.
Ta hy vọng, sau này cho dù cậu gặp phải suy sụp cũng không thay đổi sơ tâm, quân tử phải có khí thế thà gãy chứ không chịu cong, cho dù bị bẻ gãy, cũng phải có tín niệm diệt thù.
Úc Trạch ngày trước có thể vẽ ra khí thế như vậy làm ta rất vui, bây giờ nó đã học cách giấu bớt mũi nhọn của mình, ở trên người cậu ta dường như thấy được nó thời niên thiếu." Úc lão tiếc nuối nói: "Chỉ tiếc là hiện tại nó lớn rồi, ta cũng không đoán được tâm tư nó nữa, haiz."
Đường lão ở bên cạnh ôn hòa cà khịa: "Không phải tính nó từ nhỏ đã vậy sao? Ông có bao giờ đoán được đâu."
Vẻ mặt Úc lão oán niệm, đặt mạnh chén trà lên bàn, còn làm bắn ra vài giọt nước.
Cố Diệp suýt chút nữa cười thành tiếng, hiểu rõ ý tứ của hai vị lão nhân, thành tâm cảm tạ nói: "Con đã hiểu ý hai vị rồi, cảm tạ hai vị tiền bối dạy bảo, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không thay đổi sơ tâm.
Còn tính tình, con sẽ nghe lời Đường lão, cố gắng sửa chữa."
Đường lão vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi, sư huynh con chính là quá cứng đầu, phương thức cứu người có rất nhiều, nó lại lựa chọn cách cực đoan nhật, lúc cả Giới Huyền Thuật đều bó tay, nó dùng mạng tát vào mặt toàn bộ Giới Huyền Thuật một bạt tay thật mạnh, dùng cấm thuật cứu mạng bá tánh một thành.
Nó chết, làm ta rất đau lòng, cũng hiểu rõ Giới Huyền Thuật phải cải cách, bằng không, cho dù truyền xuống đời sau cũng là dị dạng, không khỏe mạnh."
Cố Diệp ngoan ngoãn nói: "Về sau con sẽ quý trọng sinh mệnh của chính mình, ngài yên tâm."
Từ biệt hai vị tiền bối đức cao vọng trọng, Cố Diệp ra cửa, trầm mặc ngồi lên xe Úc Trạch, sau khi ngồi xuống thì ôm chặt mấy bức họa vào lòng, cảm thấy ngực có cảm giác căng căng, khó chịu nói không nên lời.
Cậu suy nghĩ, đời trước của bản thân có phải bởi vì quá tịch mịch hay không, không người nhà, không bằng hữu, sau khi sư phục qua đời, cậu cô độc sống một mình không có mục đích, vậy nên lúc đó mới chọn phương thức như vậy để kết thúc sinh mệnh của mình sao? Nếu ngày trước cậu lựa chọn phương pháp khác, có phải cũng có thể cứu được? Đáng tiếc, đời không có chữ nếu.
Sau khi Cố Diệp lên xe vẫn luôn im lặng, trầm mặc không chốc lát, Úc Trạch thấy Cố Diệp còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, lấy hết mấy bức họa trong lòng cậu đi.
Lúc này Cố Diệp mới phản ứng lại, phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy, Úc Trạch lại trả về cho câu, khiến cậu ôm chặt đừng buông tay, "Hai lão gia tử giảng nhân sinh cho cậu sao?"
"Dạ, nối mấy câu, tôi cảm giác rất xúc động," Cố Diệp sờ bức họa trong lòng ngực, cười khổ một chút, "Có mấy lời nói, sau khi sư phụ tôi qua đời, cũng không còn ai nói với tôi nữa."
"Sư phụ cậu?" Úc Trạch giấu sự tò mò dưới đáy mắt, "Sư phụ không phải đã mất nhiều năm rồi sao?"
Cố Diệp tự biết mình nó hớ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ừ."
Úc Trạch thấy cậu không muốn nói