Cố Diệp và Triệu Bằng Vũ bị đưa đến cục cảnh sát, cảnh sát xét xem video của hai người bọn họ, xác nhận không thấy hai người họ làm gì.
Vì thế, hai người bọn họ chỉ bị hung hăng phê bình một trận, "Nửa đêm không ngủ được, thăm nhà ma, tìm kích thích, lúc này kích thích quá rồi phải không, lỡ như xảy ra chuyện gì, người nhà các cậu có đau lòng chết không?"
Cố Diệp và Triệu Bằng Vũ mỗi người cầm một ly mì, hai người bọn họ đói bụng muốn xỉu, vừa nghe dạy dỗ vừa ăn, mở miệng ra là xin lỗi chú cảnh sát, thái độ nhận sai đặc biệt thành kính.
Chị Hoa đứng bên cạnh sợ hai người họ ăn không đủ no nên cho thêm mỗi người một cây giăm bông.
Lúc này, bảo vệ ở cửa gọi điện thoại cho đội trưởng, "Hai học sinh cấp 3 đó một người là con trai trùm địa ốc Cố Đức Thành, một người là cháu trai Long đầu giới điện tử quốc tế Úc Trạch, hiện tại anh hai của Cố Diệp và Úc Trạch tự mình đến đón người, hỏi là có thể bảo lãnh không?"
Chú đội trưởng nhìn hai tên nít ranh cầm mì gói tới nước cũng húp cạn queo, trong nhất thời cũng không biết nói gì với họ cho tốt, mì gói có thể ăn ngấu nghiến như vậy, chỗ nào giống rich kid đây? Phú nhị đại nhà người ta đua xe, tán gái, phá của còn phú nhị đại này nửa đêm đi tìm quỷ, ông chú trong lòng đều là bất đắc dĩ, "Sau này ít chạy ra ngoài lúc nửa đêm, có nghe không?"
Cố Diệp và Triệu Bằng Vũ đồng thời buông ly mì xuống, đặc biệt ngoan ngoãn gật đầu.
Ngoan quá! Quả thực là một dòng nước trong trong đám phú nhị đại hư hỏng! Sắc mặt của chú đội trưởng hòa hoãn, dặn dò hai người bọn họ: "Chuyện này phải giữ bí mật, nếu không sẽ khiến cho người bên ngoài khủng hoảng, chờ điều tra rõ ràng vụ án tụi chú mới có thể công bố ra bên ngoài, hiểu không?"
Hai người ngoan ngoãn gật đầu như cũ, mặc kệ đối phương nói gì, cứ gật đầu là được.
"Được rồi, ăn no thì đi đi."
Cố Diệp ngáp một cái, đi ra cửa thì phát hiện Triệu Bằng Vũ còn ở đó, thúc giục nói: "Mày làm sao vậy? Muốn ở lại hả?"
Sắc mặt Triệu Bằng Vũ khó coi, nói: "Cha mẹ tao đi công tác nên tao ở nhà ông ngoại, người đón tao......là.......cậu tao?"
Cố Diệp gật đầu, "Chắc vậy."
Triệu Bằng Vũ che ngực lại, có cảm giác bi thương cho bản thân mình.
Sau khi hai người họ bước ra ngoài, trong cục cảnh sát có người nói: "Em tra tư liệu, nghe nói Cố Diệp này biết bói toán, còn thông linh, bắt quỷ, mấy tên cặn bã đó biến thành cái dạng như bây giờ có phải có liên quan với cậu ấy không?"
Lập tức cậu cảnh sát nói câu này bị dạy dỗ, "Đừng nói lời vô nghĩa nữa, bây giờ thời đại nào rồi hả? Đây là do cậu phong kiến mê tín! Chuyện chúng ta phải làm là theo tuyến này, đem kẻ phạm tội đưa ra trước ánh sáng, cho bọn chúng đứng trước vành móng ngựa, khiến chúng đền tội, răn đe cảnh cáo! Chứ không phải ngồi ở đây rối rắm việc học sinh phát hiện chuyện này có chiêu hồn hay không! Nghe rõ rồi thì nhanh đi điều tra đi, không ngủ không nghỉ không ăn cơm cũng phải bắt hết đám cặn bã này!"
Cách nói chiêu hồn này quá kì lạ, toàn thể mọi người đều tập tủng tra ná, nữ cảnh sát phụ trách sửa sang báo cáo cầm một phần hồ sơ, "Mười mấy tên tội phạm kia tỉnh lại đều nói có quỷ, hơn nữa thân thể bọn họ phát hiện vấn đề, có tên không cử động được cánh tay, chân cẳng không hoạt động, thời điểm kiểm tra cũng không phát hiện được vấn đề gì, thoạt nhìn hình như là vấn đề tâm lý."
"Từ tâm lý học phân tích, lại này cũng có thể giải thích, ở trong phòng lâu như vậy, mỗi này canh giữ một ngôi mộ lớn như vậy, còn giết nhiều trẻ em như vậy, chính mình sản sinh ra ám ảnh ma quỷ, cảm thấy bọn nhỏ tìm đến báo thù, cũng có thể giải thích được."
Cứ như vậy, Cố Diệp và Triệu Bằng Vũ được tẩy trắng.
Nhưng mà, người bên Hội Huyền Thuật Học lại tra ra vấn đề, sau khi bọn họ biết được sự việc đã lặng lẽ tới dò xét một chút, một lão giả tức giận nói: "Đây là cấm thuật của Huyền Thuật Giới, Tụ Quỷ Trận, tên đó dám dùng ngự quỷ làm tổn thương người! Nếu mặc kệ Cố Diệp này thì hắn sẽ giống với sư huynh hắn, vô pháp vô thiên!"
Có mấy người trẻ tuổi đều im lặng không nói lời nào, thậm chí có người còn thấy Cố Diệp làm khá tốt, ngoài miệng không nói nhưng biểu tình trên mặt thì rất thống khoái.
Lão nhân nhìn một người trẻ tuổi cà lơ phất phơ đang ngồi trên bàn, cậu ta ngày thường cũng không tuân thủ quy củ, trực tiếp bắt lấy làm điển hình, "Giải Thừa, cậu cũng thấy hắn ta làm đúng sao?"
Giải Thừa cười ha hả nói: "Không, con chưa nói gì hết mà, con đi hiện trường xem lần nữa mới được, điều tra xem bọn nhỏ đó có đầu thai hay chưa."
Vừa thấy tình hình không tốt, Giải Thừa nhảy từ trên bàn xuống, lóe người cực nhanh.
Cộng sự của cậu ta cũng tới, trầm mặt nói: "Hiện tại thượng tầng của hội đều rất mâu thuẫn với Cố Diệp, quản lý cũng ngày càng khác biệt, thật không biết sau này sẽ phát triển thành cái dạng gì nữa."
"Vậy thì giải tán đi, Siêu Nhân Mì Gói không sợ gì hết, tôi thật sự cũng muốn rời đi rồi, đi làm điều mình muốn."
- -----------
Ở cửa cục cảnh sát, Cố Diệp nhìn thấy anh hai và Úc Trạch một tả một hữu, nhìn lại Triệu Bằng Vũ đang thành thật giống như chim cút, chầm chậm gian nan di chuyển, suy nghĩ, cậu vẫn là nên đi về phía Úc Trạch, cười nói: "Triệu Bằng Vũ giúp tôi một việc rất quan trọng, có bạn bè như cậu ta, em rất vinh hạnh."
Đại ý là xin cho cậu ta một con đường sống!
Úc Trạch lạnh mặt, không nói một lời nhìn hai người bọn họ, trên mặt không có biểu tình, lại ngoài ý muốn cho người ta cảm giác áp lực rất lớn.
Cố Diệp xấu hổ cười cười, nhanh chóng xin lỗi, "Tôi xin lỗi, tôi không nên nửa đêm kêu cậu ta đi mạo hiểm, là tôi sai."
Triệu Bằng Vũ nhanh chóng nói: "Là con chủ động đi theo, con nhận phạt, lúc về con sẽ làm tam bổn cao số tư liệu* liền.
Nhưng con không cảm thấy mình làm sai, lần sau nếu cậu ta đi ra ngoài, con sẽ đi theo."
*Tam bổn cao số tư liệu: nguyên văn, mình không hiểu, thật sự.
Cố Diệp câm nín, đứa nhỏ ngốc nghếch này, lúc này không cần giả thành đàn ông mà!
Úc Trạch nhìn Cố Diệp không ngừng ra hiệu bằng mắt cho Triệu Bằng Vũ, lạnh lùng nói với Triệu Bằng Vũ: "Khi về viết tiền căn hậu quả thành một bản báo cáo cho cậu, sáng mai giao cho thư ký Lưu."
"Dạ!" Lòng Triệu Bằng Vũ thả lỏng, thừa dịp Úc Trạch chưa thay đổi chủ ý, vội vàng né ra xa năm bước.
Cố Diệp nhìn lén qua phía bên kia một cái, anh hai dùng vẻ mặt mỉm cười nhìn cậu, không nhìn ra được đang suy nghĩ gì trong lòng, chột dạ hỏi: "Cái kia, hai ngày này Úc tiên sinh có rảnh hay không, tôi muốn mời anh một bữa thật lớn."
Úc Trạch nheo mắt, "Cậu cần tôi giúp sao?"
Khóe miệng Cố Diệp giật giật, người này quá thông minh mà!
Sắc mặt Úc Trạch nhu hòa xuống, "Đêm nay sợ hãi sao?"
Cố Diệp lắc đầu, "Còn tốt."
"Về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi chiều sau 6 giờ rưỡi tôi có thời gian, đến lúc đó sẽ nghe cậu kể chuyện."
Ánh mắt Cố Diệp sáng lên, "Dạ! Liên hệ WeChat."
"Liên hệ cái gì?"
Cố Diệp nghe sau tai truyền đến câu nói trêu chọc này, chép miệng quay đầu lại, Cố Lâm đã đến phía sau cậu.
Đối với Cố Sâm, Cố Diệp cảm thấy dễ đối phó, tính tình anh cả cậu giống cha, loại người có chút nghiêm túc.
Đối với anh hai thích cười tủm tỉm, giống hồ ly này, Cố Diệp có chút không đoán được, "Chính là cùng nhau ăn cơ, anh hai, sao anh lại đến đây?"
"Anh không tới, em muốn ba tới sao? Em không sợ làm ông ấy tăng huyết áp, vào viện à?" Cố Lâm cười cười với Úc Trạch, Úc Trạch cũng gật đầu với anh, hai người cũng không có ý tứ giao lưu, một người dẫn một người, lên xe.
Cố Lâm ngồi bên cạnh Cố Diệp, cười tủm tỉm nói: "Việc đêm nay anh sẽ giữ bí mật với người trong nhà, chỉ lần này, sau này còn muốn đi mạo hiểm, ha ha."
Cả người Cố Diệp giật một cái, phòng bị nhìn Cố Lâm, "Anh, hai đứa mình thân không?"
"Vì thân nên anh mới không thể nhìn em đi tìm đường chết!" Khóe miệng Cố Lâm cong lên nhưng nhìn rõ được, anh tức giận, "Nếu em xảy ra chuyện gì, anh và anh cả sao có thể nói chuyện với người mẹ được."
Cố Diệp cúi đầu, chột dạ không dám nói tiếp đề tài này, rốt cuộc cậu không phải nguyên thân.
"Từ lần về nhà trước, nhìn em thay đổi lớn như vậy, anh mới phát hiện trước kia anh quan tâm em quá ít.
Lúc trước anh ở trường, không rảnh quản em, bây giờ anh có thời gian rồi, em cho rằng gần đây em làm gì anh không biết sao?" Cố Lâm mỉm cười nhìn cậu, "Quá ngây thơ rồi, anh bạn nhỏ à."
Khóe miệng Cố Diệp giật giật, bọn nhỏ tỏ vẻ không muốn nói chuyện với đại hồ ly.
"Từ khi nào quan hệ với Úc Trạch tốt như vậy?"
Cố Diệp bất đắc dĩ, "Anh hai, anh làm như vậy khiến em có cảm giác mình là thằng nhóc yêu sớm bị người lớn trong nhà bắt gặp vậy đó, chỉ là tính tình hợp với nhau nên trở thành bạn bè thôi."
Cố Lâm cười lạnh mội tiếng, "Úc Trạch hợp tính với một thằng cu cấp ba như em? Có chém gió quá không vậy? Úc Trạch có bao nhiêu tàn nhẫn, em cứ hỏi người đồng trang lứa với anh ta như anh cả là biết ngay."
"A." Cố Diệp nằm một bên, mệt mỏi nói: "Anh, anh ngày mai lại dạy dỗ em nữa nha, em mệt quá rồi."
Khống chế bách quỷ thực sự ảnh hưởng đến tinh thần rất nhiều, lại thêm nhìn nhiều đứa nhỏ chết thảm như vậy, trong lòng Cố Diệp quả thật rất mệt mỏi.
Thấy nhiều chuyện như thế, trong lòng cậu chỉ có một ý niệm: Vạn sự theo gió bay, nhân gian không đáng tiếc, sau này khó mà sống tự tại được.
Cố Lâm cũng không đành lòng dạy dỗ cậu nữa, cầm chăn phủ lên người cậu, trực tiếp đem cậu về chỗ anh đang ở.
Phòng ngủ cho khách thoải mái nhưng Cố Diệp vẫn ngủ không yên như cũ, nhắm mắt lại đều là những đứa nhỏ tàn tật, mặt trái, cảm xúc quá nhiều dẫn đến việc trong lòng cậu khó chịu, nói chung là vẫn cảm thấy tiện nghi cho đám khốn nạn kia, còn muốn làm thêm chút chuyện gì đó, cục tức này nuốt không trôi, nghẹn trong cổ họng rất khó chịu.
Nghĩ là làm, sáng sớm, Cố Diệp vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên sô pha ở đại sảnh, đơ ra.
Cố Lâm đến xem, nhìn thấy bộ dạng này của cậu, nhíu mày, "Đang suy nghĩ gì đó?"
Cố Diệp thâm trầm nói: "Em đang nghĩ làm sao có thể chế tác được một món đồ chơi có linh hồn."
"Trình độ của em còn muốn may vá à?" Cố Lâm cười nói: "Em vẫn nên quan tâm chuyện mình thi đại học được bao nhiêu điểm đi."
"A! Hình như rạng sáng hôm nay có kết quả! Em quên xem rồi!" Cố Diệp lập tức tỉnh táo lại, vội vội vàng càng lên mang xem thành tích.
Cố Lâm cũng quan tâm lại nhìn, vừa thấy được thành tích của Cố Diệp, Cố Lâm shock nặng, "Lợi hại nha nhóc con!"
Điểm tổng khoa học tự nhiên của Cố Diệp là max 300 điểm, toán chỉ mất 1 điểm, đạt 149 điểm, ngữ văn 135 điểm, tiếng Anh được 145 điểm, sáu tháng cuối năm cậu đạt giải nhất Olympic cấp quốc gia, dựa theo quy định, cậu được cộng thêm 20 vào tổng điểm, thành tích của cậu vậy mà lại được tới những 749 điểm! So với điểm cực hạn là 750 chỉ ít hơn 1 điểm, thành tích này là xưa nay chưa từng có!
Cố Diệp cũng cao hứng, so với đời trước còn nhiều hơn 40 điểm! Ôn tập một lần vẫn là hữu dụng hơn!
"Trạng nguyên khối khoa học tự nhiên chắc chắn là em," Cố Lâm cao hứng so đầu em trai một trận, "Cầm phiếu điểm này về nhà đi, tuyệt đối sẽ không ai mắng em đâu."
Cố Diệp cảm động, "Anh hai quá thông minh!"
"Đương nhiên, đây là kinh nghiệm."
Vẻ mặt Cố Diệp nghiêm túc nắm tay, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh, sau này nếu em làm chuyện khiến cho ba giận, nếu ba đánh em, em sẽ kiếm anh liền, anh có kinh nghiệm hơn anh cả nhiều."
Trên mặt Cố Lâm đầy nét cười, "Em đừng có mơ!"
Cố Diệp đã đơn phương quyết định, sau khi ăn sáng cậu đem hồn phách Hạ An, Hạ Tường và mấy bạn học trả về, không bao lâu, điện thoại Hạ Tường gọi tới, hữu khí vô lực nói: "Cố Diệp, tôi với anh tôi cảm ơn ông và Bằng Vũ."
Cố Diệp đã lái xe tới một cửa hàng bán gấu bông, biết đối phương đã tỉnh, cậu cũng yên tâm, "Sau này thời gian còn dài, bốn năm tương lai, cùng nhau lăn lộn đi."
Hạ Tường nghe đến đó, đột nhiên ý thức được việc gì, khóe miệng theo đó cũng cong lên, "Được, bốn năm tương lai, cùng nhau lăn lộn."
Sau khi mua mấy chục con búp bê, Cố Diệp mang về nhà, người trong nhà chắc chắn sẽ hỏi cậu một đứa con trai mua mấy thứ này làm gì, giữ cũng không yên, cậu phải tìm cách dọn ra ngoài ở thôi.
Vì để cho người trong nhà không hoài nghi việc cậu có sở thích đặc biệt, Cố Diệp liền đem mấy con búp bê giao cho anh vệ sĩ ở cửa, nói cho đối phương đây là quà cậu muốn gửi cho mấy đứa nhỏ ở vùng núi, nhờ anh ấy giữ giúp mấy ngày.
Anh vệ sĩ nhớ đến câu nói "Gửi chuyển phát nhanh cho bạn" của cậu, biểu tình lúc nhận đặc biệt rối rắm.
Cố Diệp vừa vào cửa liền hỏi Cố phu nhân: "Mẹ, trưa nay ba con có về ăn cơm không?"
Cố phu nhân bĩu môi, "Con nhà người ta toàn là về đến nhà hỏi ba, mẹ con đâu? Mày chỉ biết tìm ba thôi!"
Cố Diệp dở khóc dở cười, "Con tìm ba đòi tiền."
Cố phu nhân chớp chớp mắt, lập tức thay đổi sắc mặt, "Đòi tiền hả? Để mẹ gọi điện thoại cho ba con, kêu ổng về nhà ăn cơm."
Thời gian gần một buổi sáng, ảnh chụp của Cố Diệp cũng đã được công bố trên mạng: HOT! Trạng Nguyên Khoa học tự nhiên năm nay chính là đây nè!
Phóng viên cũng đủ lợi hại, Cố Diệp sáng nay đi cửa hàng thú bông mua búp bê vậy mà cũng bị bọn họ chụp được, mấy tấm ảnh này bị thả ra, trên mạng lập tức náo nhiệt, không ít người than thở: Giá trị nhan sắc của anh zai này có thể debut được luôn á!
Trang Nguyên Khoa học tự nhiên mang tâm hồn thiếu nữ, vậy mà lại đi mua búp