Đỗ Gia Nặc đeo ba lô, đúng hẹn đến ngôi trường đại học nổi tiếng thế giới Đế Đô, sau đó tìm được Thạch Oa Ngư theo lời Cố Diệp nói, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng bên trong bố trí rất lịch sự, tao nhã, đúng vào thời gian ăn trưa nên có không ít sinh viên, Đỗ Gia Nặc tìm một chỗ ngồi phía trong góc, đi ngang qua mấy bàn, đúng là có vài sinh viên nhìn cậu vì vẻ ngoài điển trai nhưng không ai nhận ra cậu.
Đợi hai phút, Cố Diệp đã đến nơi, không cần Đỗ Gia Nặc ra hiệu, cậu đi thẳng đến chỗ Đỗ Gia Nặc trong góc, lập tức tìm ra, cười tủm tỉm nói: "Ha~ Đợi lâu rồi."
Mặt đối mặt nhìn gương mặt trẻ tuổi của Cố Diệp, Đỗ Gia Nặc sửng sốt, sau đó cười khổ một cái, "Chào cậu."
Cố Diệp ngồi đối diện với cậu với cậu ta, "Thoạt nhìn tôi không giống người biết đoán mệnh, bây giờ cậu hối hận, tôi có thể trả tiền xe cho cậu."
Đỗ Gia Nặc qua một cái liếc mắt đã bị người ta nhìn thấy hết, ngượng ngùng cười, "Không, tôi cũng đến đây rồi, tôi muốn đánh cược một phen, dù sao đã đến bước đường này rồi."
"Được," Cố Diệp nhìn tướng mạo Đỗ Gia Nặc lần nữa, chưa từng làm tiểu phẫu, cũng không có make up, trước tiên thì không có vấn đề gì, "Đây là 50 vạn," Cố Diệp lấy thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn ra, "Ngày này năm sau, nếu fans của cậu vượt qua 4000 vạn, nhớ trả tôi 500 vạn."
Nghe được con số 4000 vạn, Đỗ Gia Nặc khiếp sợ tự nhéo tay mình, "Thật sự, tôi có năng lực trả lại số tiền này sao? Thật sự có thể có 4000 vạn fans sao?"
"Có." Cố Diệp khẳng định: "Chỉ cần cậu không làm không phá không gây chuyện, chuyên tâm đóng phim, tác phẩm đầu tiên sẽ khiến cậu nổi nửa bầu trời.
Bất quá, kịch bản một năm này phải cho tôi xem trước."
Đỗ Gia Nặc cầm lấy thẻ, nghiêm túc nói: "Tôi nghe lời cậu."
Cố Diệp chống cằm đánh giá cậu ta một chút, cười tủm tỉm nói: "Lại cho cậu một đề nghị, hai thàng này tránh xa chó một chút."
"Chó?"
"Đúng vậy, chó thật, là chó chạy dưới đất, bốn chân, sủa gâu gâu ấy."
Đỗ Gia Nặc dở khóc dở cười, "Tôi gặp hạn chó à? Bị chó cắn hả?"
Cố Diệp mỉm cười gật đầu.
"Ok, tôi nhớ rồi."
Hai người ăn bữa cơm, Đỗ Gia Nặc cũng không muốn ở đây nữa, đặt một vé tàu hỏa cao tốc vào buổi tối, định sáng hôm sau sẽ tìm người đại diện chấm dứt hợp đồng.
Lúc ra về, Cố Diệp dặn dò nói: "Sau này có khả năng sẽ không thoải mái vậy nữa, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Đỗ Gia Nặc nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết rồi, tôi đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm."
Người đại diện của Đỗ Gia Nặc, Hầu Thế Kỳ, là người đại diện có nhãn hiệu lâu đời của công ty Định Nam, đã từng nâng đỡ mấy nghệ sĩ nổi tiếng, hắn thích người ngọt ngào, biết việc, còn phải nghe lời, kêu các người đi hầu rượu thì các người phải vui phải thích, hầu hạ cho khách quý vui vẻ, hắn vui thì sẽ thương.
Đỗ Gia Nặc đẹp trai, cũng trẻ tuổi, chỉ là không phối hợp với sắp xếp của hắn, đồng thời không có chỗ dựa cho nên vẫn luôn bị hắn bỏ xó, không muốn lăng xê mà bỏ thì tiếc.
Vừa nghe nói Đỗ Gia Nặc muốn đi, Hầu Thế Kỳ trực tiếp trở mặt, "Thứ ăn cây táo, rào cây sung! Mày còn muốn đi à? Ai chịu mày? Muốn kỹ thuật không có kỹ thuật, miệng thì không biết nói chuyện, hầu rượu cũng không biết làm, mày đi đâu để nổi được, mày nói tao nghe coi?"
Đỗ Gia Nặc sớm đã quen với mấy lời nhục mạ như vậy, mặt không đổi sắc nói: "Tôi chỉ là muốn đóng phim, thích ngành này, chuyện khác tôi không muốn tham dự.
Cảm ơn sự chiếu cố của anh mấy năm nay, hẹn gặp lại!"
"Mày đi? Để tao xem thử mày đi thế nào? Mấy bộ mày diễn chưa bù tiền là may rồi, tiền hợp đồng mày đào đâu ra mà đền?" Hầu Thế Kỳ cười nhạo một cái, nhìn bóng dáng Đỗ Gia Nặc rời đi, vẻ mặt khinh thường, "Mày cút mẹ mày đi, mày không xéo tao cũng cho mày đóng băng!"
Đỗ Gia Nặc thong thả bước đi, lạnh lùng nói: "Vậy anh cứ chờ xem."
Hầu Thế Kỳ đã nghĩ Đỗ Gia Nặc không đi được, trăm ngàn lần không ngờ tới, Đỗ Gia Nặc đã nộp đủ tiền đền bù hợp đồng, cùng ngày xách hành lý rời khỏi chung cư, sau khi tìm người nghe ngóng mới biết, Đỗ Gia Nực trực tiếp đến công ty truyền thông Ngọc Minh.
"Truyền thông Ngọc Minh đốt tiền à? Tên thiểu năng trí tuệ đó kéo qua làm gì? Phim không được mấy cái, đóng toàn quân chúng, kỹ thuật diễn cũng đéo có!" Hầu Thế Kỳ tức giận chửi thẳng, "Nó tuyệt đối không có đường ra!"
Tuy là chửi như thế nhưng trong lòng hắn cũng không yên, vì truyền thông Ngọc Minh nâng đỡ mấy người mới đều nổi hết, mấy tên diễn viên già vẫn luôn không nóng không lạnh giờ nổi ầm ầm, Đỗ Gia Nặc nghèo, năm mươi vạn tiền đền bù hợp đồng đối với người khác không đáng gì nhưng đối với gia đình nó mà nói chính là khổng lồ, bản thân nó không thể nào đào ra được năm mươi vạn đó, chỉ có thể là do truyền thông Ngọc Minnh đền giúp.
Chẳng lẽ Đỗ Gia Nặc có kỹ thuật diễn thật à?
"Cái thằng thứ ba của Cố gia biết đoán mệnh đó à," Hầu Thế Kỳ cười lạnh, nheo mắt, "Chẳng lẽ nó tính ra được Đỗ Gia Nặc sẽ nổi à?"
Trợ lý lắc đầu, "Ai biết tên tiểu thiếu gia này nhìn người thế nào."
"Nó muốn chạy, tao thả cho nó đi rồi, nếu nghệ sĩ trong tay tao muốn học theo nó, còn không phải đéo coi tao ra gì à?" Hiện tại, có rất nhiều người bên ngoài đang nói Định Nam vẫn luôn chèn ép những nghệ sĩ đó, không có bọn họ cơ hội thể hiện, bằng không họ đã nổi từ lâu rồi, rất nhiều diễn viên có khả nặng đang bị hợp đồng đè nặng, mặt ngoài không có gì nhưng trong lòng chắc chắn đã suy nghĩ đến việc bao giờ đi rồi.
Hầu Thế Kỳ lạnh mặt, cười lạnh nói: "Muốn chạy à, đâu có dễ như vậy? Phòng làm việc đăng bài, Đỗ Gia Nặc bị đại gia bao dưỡng, bị khuyên giải nghệ.
Vì làm trái hợp đồng với công ty nên nộp năm mươi vạn tiền vi phạm hợp đồng, đồng thời nhắc nhở những nghệ sĩ khác của phòng làm việc, cho họ lấy đó làm giới hạn.
Không ai được làm chứng cho nó, không quan hệ không chỗ dựa, tao xem thử nó bay thế nào?"
Cùng ngày, tin tức này được truyền ra ngoài, cái tên Đỗ Gia Nặc liền nổi tiếng.
Mọi người không ai biết cậu ta diễn bộ phim nào nhưng tai tiếng "tiểu minh tinh tuyến 18 bị phú đại gia bao dưỡng" lại vang xa.
Một thằng con trai, không biết tiến thủ ngược lại bị đại gia bao nuôi, cư dân mạng đều vui vẻ, tới mắng cũng lười, chỉ gõ hai chữ: Ghê tởm!
Đỗ Gia Nặc còn chưa đến truyền thông Ngọc Minh đã bị tiếng xấu đồn khắp nơi, truyền thông Ngọc Minh vừa thấy điều này, người phụ trách ký hợp đồng liền do dự.
Bản thân không có tiếng lại còn bị tin xấu bám lấy, loại người này quan trọng sao?
Mới vừa chạy ra khỏi cái công ty vô vọng kia, vất vả lắm mới thấy được hy vọng, Đỗ Gia Nặc nhìn tai tiếng này, cả người ngu đi.
Cậu biết, mình không thể đi đơn giản vậy được, cậu hiểu Hầu Thế Kỳ này quá rõ, nghệ sĩ nào không nghe lời, hắn tình nguyện phá hết, cho nên cậu không chừa thời gian cho hắn ta cơ hội đã cuốn gói đi luôn trong ngày.
Không ngờ, đối phương còn có chiêu này.
Cậu biết, sẽ không có ai làm chứng cho cậu, Trước khi không nói, bây giờ còn không có được cơ hội bàn hợp đồng, sợ về sau cậu có năng lực, muốn tẩy trắng bản thân cũng vô dụng, thời gian càng lâu, cậu càng không có cơ hội rửa oan.
Sau này, mặc kệ cậu làm gì đều phải gánh vết nhơ này, Hầu Thế Kỳ đây là muốn giết một dọa trăm, bức cậu đi đến đường cùng.
Đỗ Gia Nặc xách ba lô, ngồi trên ghế nghỉ chân trong công viên, dựa đầu vào lưng ghế, mặt không cảm xúc nhìn trời sao mù mịt.
Cậu cảm thấy nhân sinh của bản thân giống như bầu trời đêm mông lung này, không thoát khỏi khói mù.
Giờ khắc này, Đỗ Gia Nặc thực sự từ bỏ, được Cố Diệp bật lên ngọn lửa hi vọng một lần nữa, giờ đã bị người ta đè tắt.
Nghề này quá mệt mỏi, cũng quá bẩn thỉu, cậu không có tâm cơ sâu như vậy, cậu chỉ muốn chăm chỉ đóng phim, sao lại khó thế này?
Tiếng chuông dồn dập vang lên rất lâu, Đỗ Gia Nặc mới bất lực nhìn thoáng qua, là mẹ gọi, Đỗ Gia Nặc do dự một lát, lựa chọn cúp điện thoại, cậu không biết giải thích với cha mẹ mình ra sao, so với việc làm cho họ lo lắng thì im lặng vẫn hơn.
Ngồi hơn một tiếng, người chạy bộ trong công viên cũng thưa dần, Đỗ Gia Nặc vẫn ngồi im như tượng ở đó, cậu không biết bản thân mình có thể đi đâu, có cảm giác cả thế giới to lớn này không có chỗ cho mình dung thân.
Lúc này, điện thoại vang lên, cậu cho rằng trong nhà gọi tới, chậm chạp không bắt máy, điện thoại vẫn chưa bỏ cuộc reo vang, cậu mệt mỏi cầm lên nhìn thoáng qua, lập tức đồng tử co rụt lại.
Vậy mà là số điện thoại người đại diện cậu vừa lưu lúc sáng! Đỗ Gia Nặc khẩn trương bắt máy, lập tức nghe đối phương tức giận nói: "Sao không nghe điện thoại? Rớt vào bồn cầu à? Sáng mai 9 giờ đến tổng bộ công ty ký hợp đồng, công ty có chung cư cho nghe sĩ, đều là phòng đơn, cậu muốn ở thì có thể mang hành lý đến."
"Tôi, còn đến được sao?" Đỗ Gia Nặc không thể tin được, nhìn điện thoại thêm một lần nữa, xác nhận bản thân không nhìn lầm.
"Đúng vậy, cậu không chú ý tình huống trên mạng à? Cậu phải cảm ơn cậu Ba, đại ân này phải nhớ kỹ." Đối phương nói xong thì cúp điện thoại.
"Cậu Ba, là Cố Diệp à?" Đỗ Gia Nặc kích động lên Weibo, không rảnh lo xem có bao nhiêu người đang mắng cậu, trước tiên xem Weibo của Cố Diệp đã.
Cố Diệp đã lâu không có cập nhật trạng thái mới nay đăng lên một cái: @Hầu Thế Kỳ, Ông nói đại gia bao nuôi Đỗ Gia Nặc là tôi à? Tiền vi phạm hợp đồng của cậu ta là tôi đưa, tôi tính cho cậu ta một quẻ, ngày này năm sau, ông tới xách giày cho cậu ta cũng đéo xứng đâu.
Tôi đào góc tường nhà ông đấy, giỏi tới cắn tôi đi nè~
Đỗ Gia Nặc thấy những lời này, trước kia bị những người khác khuất nhục cậu chưa bao giờ khóc bây giờ nước mắt lại rơi xuống không ngừng, một tay cậu che mắt, ngẩng đầu lên, khóe miệng căng ra.
Chưa từng nghĩ đến có một người như vậy, một người tin tưởng cậu vô điều kiện.
Chưa từng nghĩ đến có người ngay lúc này đứng ra nói chuyện cho cậu.
Rốt cuộc Cố Diệp vì sao lại tin tưởng cậu như vậy, là do xem mệnh hư vô mờ mịt đó sao?
Động thái của Cố Diệp vừa công bố, trên mạng có không ít người khiếp sợ, không người nào tin Cố Diệp có thể bao dưỡng Đỗ Gia Nặc.
Cố Diệp mới bao lớn, gia phong Cố gia vẫn luôn rất nghiêm khắc, Cố Đức Thành lại lấy danh xưng "Chính phái nghiêm túc", lúc phóng viên phỏng vấn nói đùa mấy câu đều khiến ông không vui, Cố Diệp dám làm như vậy, ba cậu ta không đập chết à?
Cố Diệp ngoại trừ học giỏi thì chính là biết đoán mệnh, xem ý tứ này là đoán chắc tương lai Đỗ Gia Nặc có thể nổi sao? Người sáng suốt đều hiểu rõ, đây là Hầu Thế Kỳ bất mãn Đỗ Gia Nặc đi ăn máng khác, nhân lúc cậu ra không nổi muốn trực tiếp hủy hoại.
Hầu Thế Kỳ không ngờ Cố Diệp sẽ nói giúp Đỗ Gia Nặc, chuyện này khác gì chỉ thẳng vào mũi hắn mà chửi? Mặt Hầu Thế Kỳ âm trầm, suy nghĩ một hồi cũng chưa nghĩ ra được nên đáp lại thế nào, cứng qua thì hắn không đủ can đảm, sau lưng Cố Diệp không chỉ có Ông chủ lớn Cố Lâm của giới giải trí mà còn có "Cố ba ba" nữa.
Không cứng thì có vẻ như là hắn cam chịu, sau này làm thế nào đây?
Lúc hắn ta đang do dự, Cố Diệp lại đăng tiếp: @Hầu Thế Kỳ, tôi không chỉ đào Đỗ Gia Kỳ của công ty ông mà Chu La Xuân, Tỉnh Tinh Thuần, Phí Chí Đồng, Thiệu Mãnh Thấm, Mai Mỹ, Giản Văn Văn cũng là tôi cho người đào, ông đừng có lựa thằng nhóc khờ mà ăn hiếp, lại đây, ăn hiếp tôi nè!
Hầu Thế Kỳ suýt chút nữa tức đến tắt thở, "Sao có người ức hiếp người ta tới vậy hả?!"
Không chỉ có Hầu Thế Kỳ tức giận, vài người đại diện ở Định Nam cũng thiếu chút nữa bị mấy lời này làm cho tức chết, mấy người này bây