Cố Diệp mang theo đàn cháu nheo nhóc đi vào trại nuôi heo, hai anh em họ Lưu đã bắt đầu đào cái cột cờ kia.
Mồng hai đầu năm mọi người đều đi thăm người thân nên không ai tới giúp, hai anh em phừng phừng lửa giận trong lòng, mùa đông khiến mặt đất cứng hơn bình thường nhiều, hai anh em đào tới toát mồ hôi đầy trán, hơn mười phút mới đào bứng được cột cờ lên.
“Để em xuống em sao.”
Cố Diệp muốn xuống xe, thấy thế Cố Dương sửa sang lại quần áo cũng muốn xuống theo.
Cố Diệp cạn lời chống cằm nhìn ông anh hai tao nhã, quý phái lái xe trên đường đất nông thôn, “Ngài không cần xuống tụ tập đâu, ở lại trên xe là được rồi.”
Cố Lâm cười tủm tỉm mở cửa xe, “Anh xuống ngó cái, khó lắm mới rảnh rỗi như này.”
Cố Diệp giở giọng xem thường, “Lát nữa anh xuống hố đất thì đừng có mà ghét bỏ.”
Cố Lâm cười cười, biểu cảm kia rõ ràng là: Em nghĩ nhiều rồi, anh không có giúp em đâu.
Cố Diệp thở dài, sao không có chị gái nào tới thu phục yêu nghiệt này đi?
Trên mặt đất đã bị hai ông chú đào ra một lỗ to, Cố Diệp lại gần, Lưu Sinh nói: “Đúng là dưới cột cờ này có đồ thật nhưng là đồ do chúng tôi chôn, không có cái khác.”
Đây là một cái bình sứ thanh hoa, miệng bình hướng vào bên trong.
Cố Diệp ngồi xổm xuống xem, “Cái này cũng là do đại sư kia kêu mọi người chôn hả?”
“Đúng thế, mấy ông lão trong thôn nói không có gì xấu, bình này gọi là bình phong thuỷ hấp thụ tiền tài.” Sắc mặt Lưu Sinh khó coi, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cố Diệp bĩu môi, “Trong phong thuỷ đúng là có bình phong thuỷ như thế, nhưng đúng lý là miệng bình phải hướng ra ngoài, ý là hấp thụ tài vận từ bên ngoài.
Nhưng bình này lại hướng vào trong, nghĩa là sẽ mất hết tài sản trong nhà, hơn nữa đây không chỉ là bình phong thuỷ không thôi.”
Cố Diệp lấy cái xẻng trong tay Lưu Long đập lên bình hoa, choang một tiếng, bình hoa bể ra thành nhiều mảnh.
Ngay bên trong vách bình xuất hiện nhiều chữ nguệch ngoạc giống ký hiệu, Cố Diệp lạnh mặt, gắn bình hoa lại, cho dù không đọc chữ đó nhưng cậu cũng biết nó là gì, “Hút hồn?”
Cố Diệp nhăn chặt mày, “Tôi có thể vào nhà xem không? Bài vị còn trong nhà không?”
“Còn! Theo tập tục thì tối ngày mồng hai mới cúng bái thần linh, hiện giờ đều ở trong nhà hết.”
Trên mặt Cố Diệp bình tĩnh nhưng trong lòng đã có linh cảm không may, “Vào xem đi.”
Lúc vào tới trong nhà anh cả họ Lưu, quả nhiên y như Cố Diệp đoán, hồn phách người mới chết đúng ra không thể đầu thai nhanh như thế, hiện giờ chỉ thấy xung quanh bài vị toàn sát khí, không hề có quỷ khí, nói cách khác, hồn phách mọi người đã bị giam giữ ở đây.
Cố Diệp lạnh mặt, “Đưa cho tôi ngày sinh tháng đẻ của bọn họ, đóng cửa kéo rèm lại.’
Hai anh em họ Lưu nghe theo, một lát sau Cố Diệp vẽ trận pháp lên mặt đất, đặt bài vị vợ Lưu Sinh vào trong, sau đó lại vẽ thêm một lá bùa.
Cố Dương nhìn tình thế này có hơi sợ, cẩn thận hỏi: “Anh, anh tính làm gì thế?”
Cố Diệp ghét bỏ đẩy nó ra, “Xê ra, dương khí của em nặng quá, ảnh hưởng tới anh chiêu hồn.”
Cố Dương bị doạ chạy về, “Anh hai ơi, mình đi đi, chỗ này chơi hổng zui.”
Cố Diệp quay đầu lại trừng em trai mình một cái, Cố Dương giật mình chạy ra sau lưng anh hai, trong khi Cố Lâm mặt đầy tò mò, trông có vẻ hứng thú lắm.
Lúc này, một ngôi nhà cũ trong thôn đóng chặt cửa, bên ngoài cũng khoá lại, trông khác biệt với các ngôi nhà khác.
Cửa chính hé ra một khe hở, nhìn vào bên trong có thể thấy một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn đặt mười mấy tượng đất.
Trên người tượng đất vẽ đầy các ký hiệu, còn bị cột bằng sợi chỉ đỏ ngồi xổm trên bàn, mỗi nhóm năm người, cứ năm người thì khiêng trên vai một quan tài màu vàng.
Trên quan tài còn viết các tên màu đỏ bằng bút chu sa, trông cực kỳ kỳ lạ bất thường.
Một người đàn ông bốn mươi tuổi, mắt tròn lồi lên, dưới viền mắt hơi đỏ, trong thuật xem tướng thì đây gọi là mắt rắn, người này là người không lương thiện.
Hắn mặc áo đạo bào ngồi cạnh bàn nặn tượng đất, đây chính là bán tiên mà hai anh em họ Lưu đã nhắc đến, người trong xóm đều gọi ông ta là bán tiên Cát.
Bên cạnh hắn có một cái bếp lò, trên bếp lò đặt một vỉ nướng, phía trên có một tượng đất đang được hong khô.
Tay nghề đơn giản như thế, nặn tượng đất cũng cực kỳ vụng về, mà lại thần kỳ là tượng đất không hề bị đổ hay vỡ ra.
Đặt tượng đất lên trên vỉ nướng, Cát bán tiên cầm bút lông chấm vào mực đỏ to lên trên người tượng đất.
Thuốc màu bị tượng đất hấp thu cực nhanh, sau đó trên người tượng đất phát ra ánh sáng màu máu.
Không ngờ thuốc màu này chính là máu!
Đem tượng đất đã nung xong bỏ xuống đất, Cát bán tiên cầm bình nhỏ bên cạnh mình cười cười, khoé miệng hiện ra nét tham lam, “Thiếu hai người nữa là đủ ba.”
Hắn mở bình ra, bên trong một linh hồn trong suốt bay lên, Cát bán tiên cầm bút lông trong tay vẽ một vòng tròn, ngòi bút vừa di chuyển đã giam lại con quỷ.
Con quỷ này khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc quần áo màu tối giãy dụa kịch liệt.
Nếu Lưu Long nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phát điên, vì đây chính là người vợ mới chết chưa tới 2 tháng của hắn, còn chưa làm giỗ trăm ngày.
Cát bán tiên ép hồn phách vợ Lưu Long vào trong tượng đất, sau đó cầm bút vẽ sau lưng tượng đất nhỏ một ký hiệu, như thế thì quỷ hồn sẽ không thể thoát được dù cho có giãy dụa như thế nào đi chăng nữa.
Hắn đặt người nhỏ sắp xếp lên bàn, hai nhóm người nhỏ nâng quan tài bên cạnh, còn có người người ngồi xổm bên kia, đúng như lời Cát bán tiên nói, thiếu thêm hai người thì đủ ba bộ “ngũ quỷ nâng quan”.
Hắn vừa lòng cười cười, “Thiếu hồn phách Lưu Sinh với Lưu Long nữa là đủ.”
Làm xong mọi thứ, Cát bán tiên cầm lấy điện thoại gọi cho một cái tên là ông chủ Mã: “Ông chủ Mã yêu tâm, bộ “ngũ quỷ nâng quan” của ngài sắp xong rồi, chỉ cần ngài thỉnh về, tôi cam đoan ngài chắc chắn sẽ phát tài! Không tới một tháng sẽ thấy hiệu quả.”
“Chúng ta nói tới giá cả trước đi, năm triệu một bộ......!giá này mà còn mắc? Ngài tin tôi đi, đây là đồ có giá trị rất lớn, một mối làm ăn thôi cũng không chỉ kiếm được chừng này tiền đâu.”
“Cực kỳ có ích, nếu không vì đi kiếm nguyên liệu thì tôi đâu cần trốn ở cái thôn rách nát này đâu đúng không? Yên tâm đi......được, ngài cho người tới đi, tôi chờ ngài.”
Nói chuyện điện thoại xong Cát bán tiên tham lam nhìn bộ “Năm quỷ đài quan”, hẳn mười lăm triệu lận!
Chỉ cần bán được sẽ có tiền, chờ hắn thu thập xong nguyên liệu hắn sẽ đi khỏi nơi quỷ quái này, tới thành phố lớn ung dung tự tại ở hai năm.
Hắn muốn làm gì thì làm đó, muốn tìm phụ nữ thì tìm mấy người, không bao giờ … cần phải nhìn mặt mấy người phụ nữ quê mùa này nữa!
Ngay lúc hắn đang mơ tưởng tương lai tốt đẹp bỗng vang lên tiếng “rắc”, tượng đất trên bàn phát ra một tiếng động nhỏ, Cát bán tiên nghi hoặc liếc mắt nhìn qua, bất chợt sắc mặt thay đổi, bộ ngũ quỷ nâng quan của ông chủ Mã có một tượng đã bị nứt ra một khe.
Cát bán tiên khiếp sợ đứng lên, đi đến bàn để nhìn rõ hơn, sắc mặt liền lạnh xuống, con quỷ bên trong không thấy đâu nữa.
Với sức mạnh của con quỷ nhỏ này thì không thể phá được phong ấn của hắn, tức khắc Cát bán tiên nhận ra có đại sư khác đang tranh quỷ với hắn.
Hắn lập tức bấm đốt tay tính toán xem quỷ nhỏ kia đi đâu, ai ngờ lại vang lên một tiếng “rắc” lần nữa, thêm một tượng đất bị vỡ ra, quỷ nhỏ bên trong bị một sức mạnh kéo lấy.
Cát bán tiên không kịp tính tiếp, cầm lấy bút lông muốn gia tăng sức mạnh giam giữ.
Ngay lúc này một ánh sáng vàng từ trong người tượng đất bắn ra, bắn thẳng lên cây bút khiến nó gãy làm hai, máu trên đầu bút dính lên tay Cát bán tiên.
Sắc mặt Cát bán tiên ngưng trọng, hắn đứng dậy, trong mặt hiện lên nét lo sợ, hắn biết mình đã gặp được đối thủ mạnh rồi, vội vàng mở ngăn kéo lấy ra một cái là cờ vải che lên tượng đất.
Một vài tượng đất lung lay nhưng không vỡ ra, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, chặn được rồi.
“Ai da~” Cố Diệp đứng trước Triệu hồn trận, tay bấm chỉ quyết vui vẻ, “Thế mà cũng có chút bản lĩnh đấy, tiếc là vô dụng với chính đạo thôi.” Khoé miệng Cố Diệp mỉm cười, ánh mắt ngày càng lạnh, lấy bút chu sa từ trong túi ra vẽ lên không trung một tấm bùa chú, ngòi bút vung lên tấm bùa liền bay vào trận pháp, từ từ áp xuống, hoa văn trên trận pháp lập tức thay đổi hình dạng.
Mọi người ở đây bị cảnh này doạ sợ da đầu run lên, tuy rằng bên ngoài mặt trời đang rất nóng, nhưng vẫn cảm thấy trong phòng âm khí bốc lên từng đợt.
Khoé miệng Cố Diệp cong lên, lại vẽ thêm một tấm bùa, ngón tay cong lên, “Câu hồn trận, lên!”
Nếu triệu hồi không về thì bắt về!
Cát bán tiên ở xóm bên cạnh chợt nghe một tiếng “rắc”, tượng đất vỡ ra.
Ngay sau đó một nguồn sức mạnh từ trong tượng đất lao ra hất bay lá cờ phía trên, mặt bàn đầy những mảnh vỡ của tượng đất.
Mười lăm triệu! Không còn nữa rồi!
Cát bán tiên phút chốc đỏ cả mắt, hắn nhặt lá cờ lên muốn làm phép thì phát hiện lá cờ đã rách hai lỗ, năng lượng trong đó đã hoãn toàn bị phá tan.
“Bắt nạt người quá đáng!” Cát bán tiên nghiến răng nghiếng lợi mắng một câu, mở ngăn kéo lấy ra một cái chuông toàn màu đỏ kỳ lạ, “Dám cướp mười ba hồn phách của ta, vậy bắt hồn phách của mày bù lại đi!”
Lúc này, giữa trận pháp của Cố Diệp xuất hiện một con quỷ đang giương nanh múa vuốt, giãy dụa muốn đi ra, mặt Cố Diệp vô cảm nhìn nó cho tới khi cánh tay nó gần chạm vô người, khoé miệng cậu cong lên, nhấc đôi chân đang mang giày bốt cao nửa bắp chân đạp mạnh lên, “Cút!”
Một cú đạp cho con quỷ kia lăn về lại!
“A!” Đạo sĩ hét to một tiếng, hai tay ôm đầu đau đớn quỳ trên mặt đất, chuông mất khống chế chạy đi xa nhưng lại không hề phát ra âm thanh gì, nó đã biến thành chuông câm.
Cố Diệp cảm nhận tình trạng của trận pháp, cười tủm tỉm cầm bút chu sa, “Tuổi gì đòi lấy hồn phách tôi, ông nên chuẩn bị tinh thần trả giá y như thế đi.”
Câu hồn trận nổi lên một luồng gió lạnh, Cát bán tiên ở xóm kế bên bỗng dưng cảm thấy linh hồn mình như bị thứ gì đó trói lại, dần dần kéo lấy sức mạnh trong cơ thể ra ngoài.
Cát bán tiên muốn đứng lên nhưng sức lực càng ngày càng bị hút đi, ông ta hoảng sợ phát hiện không thể điều khiển thân thể mình được nữa.
Loạng choạng một lúc ông ta ngã lăn ra đất, cơ thể dần dần lạnh đi, cảm giáccận kề cái chết như thế khiến hắn cực kỳ sợ hãi.
Lúc này một cơn gió lạnh thổi tới mở toang cửa phòng, không khí lạnh đối diện bên ngoài nhào qua, cuối cùng cơ thể Cát bán tiên không động đậy nữa, hồn phách ông ta bay ra khỏi thân thể bị gió lạnh cuốn đi.
Chỉ chốc lát đã xuất hiện bên trong trận pháp.
Ông ta vừa ngửa mặt lên đã thấy một thanh niên cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt rất trẻ đang cười tủm tỉm nhìn ông.
“Mới nãy ông tính câu hồn phách tôi đó hả?” Cố Diệp hỏi ông ta.
Cát bán tiên lập tức nhận ra người cướp mấy hồn phách của ông ta chính là thanh niên trước mặt này.
Nếu ông ta xuất hiện ở đây nghĩa là năng lực của ông ta thua Cố Diệp rất nhiều, trong mắt ông ta loé lên, lắc đầu ngay lập tức: “Không phải tôi!”
Cố Diệp đá ông ta một cái, “Có cái quần, ông nghĩ tôi ngu à? Nói đi! Ông muốn câu hồn phách tôi đúng không?”
Hồn phách của Cát bán tiên bị đạp ngã, ông ta muốn trốn sang một bên nhưng tiếc là trận pháp này giống như một bức tường, ông ta không thể trốn được, ông lắc đầu hoảng sợ, “Thật sự không phải tôi mà!”
Cố Diệp nhếch khoé miệng, “Không nhận tôi đánh chết ông, nói thật thì tôi không đánh đâu.”
Thấy Cố Diệp nhấc chân tính đá ông ta cái nữa, loại đau đớn tận linh hồn này ông ta không chịu nổi, Cát bán tiên lập tức thừa nhận: “Là tôi là tôi! Đừng đánh!”
Cố Diệp đạp giày lên mặt đối phương, “Ông nghĩ sao mà đòi câu hồn tôi thế! Tôi không đánh ông nữa, tôi giết chết ông!”
“Đừng đánh! Đại sư tha mạng! Tôi chỉ muốn doạ ngài vì ngài cướp mười ba hồn phách của tôi thôi! Đó là mười lăm triệu lận đó, ngài trả họ lại cho tôi, tiền chia đôi được không? À không, không chia đôi, ngài mười triệu, tôi năm triệu được không?”
Tươi cười trên mặt Cố Diệp biến mất, “Mười ba hồn phách, chính là mười ba mạng người đó, ông ngon đấy.”
Cát bán tiên lập tức nguỵ biện, “Không phải tôi bắt mà, bọn họ tự tìm tới tôi.”
Cố Diệp tức tới bật cười, lại đá ông ta hai cái, “Ngũ quỷ nâng quan khó làm lắm phải không? Bán được nhiêu?”
Cát bán tiên dùng cánh tay chống đỡ mặt, “Tôi không hiểu cậu đang nói gì, mau thả tôi ra, nếu không cậu sẽ bị trời phạt!
Cố Diệp cười nhạo một tiếng, cậu lười tán dóc vô nghĩa với ông ta liền lấy một cái bình nhỏ ra hỏi hắn: “Ông thích cái bình này không?”
Cát bán tiên cảm nhận được bên trong có quỷ khí quen thuộc, hoảng sợ lắc đầu, “Không thích!”
Cố Diệp cười khẽ hút hồn phách ông ta vào trong, “Đây là mười ba hồn phách ông làm hại, ông tìm bọn họ nói chuyện đi.”
Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh lại, không còn gió lạnh, cũng không có tiếng người nói chuyện, những người chứng kiến từ đầu tới giờ mất vài phút mới hoàn hồn.
Anh em Lưu gia run run rẩy rẩy hỏi: “Giọng vừa rồi nghe thật quen, giống đạo sĩ xem phong thuỷ cho chúng tôi.”
Cố Diệp gật đầu, “Giờ ông ta đang trong cái bình này.”
Cố Dương hoảng sợ hỏi: “Anh! Như thế là anh giết người à? Hồn phách của ổng cũng bị anh bắt rồi!”
Cố Diệp cười cười, “Nhóc ngốc, người có ba hồn sáu phách, anh không bắt tất cả hồn phách của ổng, ổng vẫn còn sống đó.
Chỉ là sau này ổng không còn bình thường nữa thôi, mắc công ổng tỉnh táo thì lại đi hại người.”
Hai anh em nhìn cái bình trong tay cậu, sợ tới mức mặt trắng bệch, đột nhiên Lưu Long nhớ ra, “Trong đó có vợ tôi nữa đúng không? Có cả anh tôi và chị dâu?”
Cố Diệp lại gật đầu, “Đạo sĩ này lợi dụng phong thuỷ giết người, sau đó bắt hồn phách của họ đi luyện thành ‘ngũ quỷ nâng quan’ bán cho người giàu.
Giờ tôi đưa họ vào đây trước, tới tối sẽ tiễn họ đi đầu thai.”
Hai anh em nghe tới đó đỏ bừng mắt, cắn răng nói: “Nhà tôi đã chết nhiều người như thế, tất cả là do tên đạo sĩ kia làm ra!”
“Tôi muốn giết ông ta!”
Hai anh em muốn phát điên, đỏ mắt chạy ra cửa lại bị Cố Lâm lạnh nhạt ngăn lại, “Mấy người nghĩ hay lắm, giờ đi giết ông ta thì mấy người phải đền mạng.”
“Đền mạng thì đền mạng, tôi muốn báo thù cho gia đình tôi!”
Cố Lâm tránh ra, “Thế đi đi, cả nhà anh chết vì ông ta, anh tự nghĩ xem có đáng giá không.”
Cố Diệp nhanh chóng khuyên nhủ: “Đừng đi mà, hai người bằng này tuổi rồi chắc cũng có con rồi phải không, con còn chưa lớn, mấy người nỡ lòng nào làm thế?”
Hai anh em Lưu gia đứng ở cửa, đi không xong mà ở cũng không xong, nghĩ lại trong nhà vẫn còn con cái, còn cả cặp cháu gái của chú ba thì lại do dự.
Hai anh em sụp đổ ngồi xuống bụm mặt khóc đè nén như cổ họng bị bóp nghẹt, hai người lớn ngồi khóc, dù ai nhìn cũng đều thấy xúc động.
Cố Dương tốt bụng đứng phía sau khuyên nhủ, “Nghĩ thoáng lên đi, người còn sống càng phải nghĩ thoáng hơn.”
Cố Diệp đi đến phía sau hai người, đồng cảm vỗ bả vai, cậu thấy kết cục như này rất nhiều lần rồi, người mất đi thì đau nhất chính là người ở lại.
Những chuyện này dù có khuyên thế nào cũng không ích gì, chỉ có thể chờ cho thời gian làm dịu đi.
“Cố gắng bình tĩnh lại, sống tốt là trên hết.
Tiếp theo chúng ta phá bỏ phong thuỷ ở trại nuôi heo đi.”
“Vậy cái kẻ giết người kia tính sao?” Tính tình Lưu Long mềm yếu hơn so với đại ca hắn, cục tức này nuốt không trôi thật khó chịu, “Người nhà tôi rõ ràng đã chết như thế? Giờ tôi đi báo công an thì họ có can thiệp không? Nói ra chuyện này khéo họ bảo tôi bị bệnh thần kinh!”
Cố