Triệu Tư Ngôn nghe thấy tiếng la thảm thiết của Mẫn Hồng Dương, giây lát bừng tỉnh, không kịp xỏ giày chạy chân không ra khỏi phòng ngủ nhìn thấy chồng mình đang ngồi dưới đất bị doạ tới thay đổi sắc mặt, không quan tâm gì nữa chỉ muốn chạy tới đỡ.
“Hồng Dương, anh sao thế?” Trên người cô ta vẫn đang mặc áo ngủ, bên ngoài lại lạnh, mắt Mẫn Hồng Dương lấp loé, hơi hơi xúc động, hắn đứng lên quát lớn: “Đừng ra ngoài.”
Triệu Tư Ngôn hoảng sợ, tủi thân đứng ở cửa không biết mình nên làm gì.
Mẫn Hồng Dương cố hết sức khống chế đôi tay đang run rẩy nhặt cái chai kia lên, đi vào nhà đóng cửa lại: “Em còn giận à?”
Triệu Tư Ngôn bĩu môi: “Anh dữ quá, làm em sợ.”
Sắc mặt Mẫn Hồng Dương dịu xuống ôm vợ vào lòng an ủi nói: “Anh lo lắng thôi, bên ngoài lạnh như vậy em lại mặc đồ mỏng manh, lỡ bị cảm lạnh thì sao?”
“Không phải là do em lo cho anh à?”
“Lo làm gì, anh biết tự lo cho bản thân mà!”
Lời nói ra cực kỳ dịu dàng, trong lòng Triệu Tư Ngôn ngọt ngào, khoé miệng cong lên: “Em biết rồi, ban nãy anh bị sao thế?”
Mẫn Hồng Dương mặt vô cảm che dấu hoảng sợ trong lòng, đáy mắt tối lại, lập tức lạnh xuống, hắn dịu dàng an ủi: “Không sao, vừa nãy mắt anh hơi mờ.
À có cái chai này cho em xem, nó rất kỳ lạ, cầm chơi đi.”
Triệu Tư Ngôn cầm bình nhỏ vẻ mặt ngây thơ: “Em cũng không phải con nít, chai này có gì mà chơi?”
“Không thích thì ném đi.”
“Đồ anh cho em không nỡ ném đi.”
Mẫn Hồng Dương cười cười dịu dàng nói: “Anh tới công ty đây, tối qua em ngủ không ngon, sáng nay ngủ bù thêm ít đi.”
“Vâng.” Vẻ mặt Triệu Tư Ngôn sùng bái nhìn chồng rời đi, sau đó quay về phòng ngủ, ném cái chai bên mép gối.
Vì chuyện cái xác mà đến giờ cô ta vẫn hơi sợ, cho tới khi nhìn thấy ánh mặt trời trong lòng mới yên ổn hơn chút.
Không biết có phải ảo giác không mà trong phòng có vẻ lạnh.
Triệu Tư Ngôn chỉnh điều hoà nhiệt độ cao lên một ít, kéo chăn mơ mơ màng màng ngủ.
Cô không nhìn thấy ngay bên cạnh có một nữ quỷ đang nằm, đồng tình nhìn cô giống như bản thân mình đã từng như thế.
Tới giữa trưa, Mẫn Hồng Dương gọi điện thoại cho Triệu Tư Ngôn dịu dàng gọi cô dậy: “Cục cưng, hôm nay công ty không có chuyện gì em không cần lên đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, bên ngoài lạnh lắm đừng ra ngoài.”
Mẫn Hồng Dương thử hỏi: “Cục cưng, hôm nay ở nhà có chuyện gì lạ không?”
Triệu Tư Ngôn không hiểu: “Không có mà, mọi thứ đều bình thường.”
“Vậy là tốt rồi, nhớ ăn cơm trưa đấy, tối anh sẽ cố gắng về sớm.”
Tối đó Mẫn Hồng Dương về liên tục hỏi vợ xem hôm nay có chuyện gì lạ không, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghi ngờ ban ngày mình căng thẳng quá nên ban đêm ngủ không yên bị hoa mắt? Hắn lại cầm cái bình nhỏ lên nghiên cứu một chút, không tìm thấy gì bất thường cả, lại nhìn tới vợ đang dịu dàng săn sóc trong lồng ngực, Mẫn Hồng Dương đem chai vứt vào thùng rác, muốn làm chút chuyện để dịu đi tinh thần căng thẳng.
Hai người vốn là đôi tân hôn, hắn vừa chủ động, Triệu Tư Ngôn giả bộ thẹn thùng, cả hai nhanh chóng gợi lên tình dục.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi từ dưới chân lên, Mẫn Hồng Dương rùng cả mình, đột nhiên cảm giác như trán mình bị chọc một cái, hắn ngẩng đầu lên thấy một nữ quỷ lòi óc ngồi trên đầu giường đưa cho hắn một cái áo mưa.
“A!!!” Mẫn Hồng Dương giống như người điên giật bắn từ trên giường xuống lùi vài bước, lưng áp vào mặt tường lạnh lẽo, bị doạ tới suýt quỳ xuống.
Triệu Tư Ngôn bị hắn hù cho hoảng sợ, vội lấy chăn che người tức giận nói: “Anh điên à, giật cả mình!”
Mẫn Hồng Dương vẫn đang hoảng sợ nhìn lên đầu giường, Mẫn Đào cười lạnh: “Từ nhỏ tới giờ mày cần gì tao cũng cho hết, sao giờ không lấy nữa?”
Hắn nhận ra khuôn mặt này là ai, Mẫn Hồng Dương kéo chăn bao quanh người chạy như điên ra ngoài.
Triệu Tư Ngôn mơ màng nhìn đầu giường, không có gì cả, đối phương lấy chăn đi rồi cô cũng thấy lạnh, tủi thân mặc quần áo xong trong lòng cũng lo lắng thấp thỏm không biết chồng mình bị gì.
Lúc này bỗng có người vỗ lên vai cô, Triệu Tư Ngôn giật mình sợ hãi quay đầu lại: “A!!!” Lại thêm một tiếng hét xé rách trời vang lên, Triệu Tư Ngôn bị doạ chảy cả nước mặt, ngồi xổm xuống ôm người thành một cục, sợ tới mức không cử động nổi.
Mẫn Đào đồng tình nhìn cô: “Có nguy hiểm một cái là hắn bỏ rơi cô, cắp đít chạy một mình, cô thật tội nghiệp.”
Mẫn Đào vươn tay muốn nâng cô dậy, ai ngờ Triệu Tư Ngôn sợ quá trợn ngược mắt lên ngất xỉu.
Mẫn Đào do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo cô gái vô tội này từ đất lên giường.
Một lát sau Mẫn Hồng Dương dắt theo vài bảo vệ về thì phát hiện vợ mình té xỉu.
Hắn nhanh chóng gọi cô tỉnh, kêu người kiểm tra xung quanh nhà một chút không tìm thấy gì cả, hắn lo lắng hỏi Triệu Tư Ngôn: “Em có thấy cô ta không?”
Triệu Tư Ngôn tỉnh lại nhớ tới câu nói của nữ quỷ “bỏ rơi cô”, trong lòng đau xót, ánh mắt phức tạp nhìn chồng mình: “Đúng là có nguy hiểm anh bỏ rơi em chạy một mình.”
Mẫn Hồng Dương sốt ruột giải thích: “Anh đi gọi bảo vệ.
Em cũng thấy cô ta, vậy là không phải anh gặp ảo giác đúng không?”
Trong lòng Triệu Tư Ngôn lạnh lẽo, tức giận không thèm quan tâm Mẫn Hồng Dương, lúc này rồi Mẫn Hồng Dương cũng lười dỗ dành cô, hai người ngồi cả đêm không ai nói chuyện gì.
Cả đêm lo lắng bồn chồn cuối cùng cũng tới sáng, Mẫn Hồng Dương để lại câu đi tìm đại sư rồi biến mất, cũng không quan tâm tới tâm tình của Triệu Tư Ngôn, tự thân ra cửa.
Cố Diệp nhanh chóng nhìn thấy trên diễn đàn đại sư có người tìm bọn họ đi bắt quỷ, Cố Diệp xoa xoa tay chọc Giải Thừa, nói cho hắn: “Đừng ai rớ vô chuyện này, cô gái kia là tôi tặng qua đó.”
Giải Thừa cũng không hỏi lý do, lập tức từ chối mối làm ăn này, còn nói cho đồng bọn rằng tên này cực kỳ đê tiện, cho bao nhiêu tiền cũng đừng giúp.
Cố Diệp cong khoé miệng cười lạnh: “Loại cặn bã này còn chưa cảm nhận được tuyệt vọng thì Mẫn Đào chưa dừng dằn vặt đâu.”
Nhóc quỷ chui từ trong con thú nhồi bông lòi ra một cái đầu, lấy lòng nói: “Hay là tôi đi giúp nhé, mấy trò này tôi giỏi lắm.”
Cố Diệp ngừng thở, ôm ngực ghét bỏ nói: “Mau chui vào đi! Mày xấu tới nỗi tao thở không nổi.”
Nhóc quỷ ngúng nguẩy mông, cũng không tự thấy bản thân mình xấu như nào: “Tôi có dễ huông hông?”
Cố Diệp đỡ trán, cay mắt quá! “Con gái, bắt nó chui vào đi.
Con gái?”
Cố Diệp gọi hai tiếng, phát hiện con gái bình thường hay gọi đến gọi đi giờ đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt si mê nhìn ra ngoài, ánh mắt Cố Diệp sáng lên chạy tới bên cửa sổ, hoá ra là Úc Trạch tới!
Cả xe thể thao màu trắng của cậu cũng mang theo luôn, Cố Diệp vui vẻ chạy ra mở cửa, Úc Trạch vừa giơ tay lên xém chút đâm vào mặt Cố Diệp, anh cũng cười: “Sao em biết anh tới?”
Cố Diệp híp mắt: “Tâm linh tương thông đó!”
Úc Trạch đưa chìa khoá xe cho cậu: “Vốn muốn cho em một điều bất ngờ.”
“Đây cũng bất ngờ mà!” Cố Diệp nghĩ lại hơn bốn triệu lận, không chỉ bất ngờ mà còn đau tim nữa!
Hai người dính nhau một lúc, Cố Diệp gửi tin nhắn cho Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường: Người yêu tớ muốn mời mấy cậu ăn cơm, có đi không?
Triệu Bằng Vũ: Tớ không đi có được không?
Cố Diệp: Cuộc sống mà, cậu là bạn thân tớ không đi sao được?
Triệu Bằng Vũ: Tớ mà đi thì sẽ bị thấp một bậc!
Hạ Tường: Tiểu Triệu, gọi chú đi.
Triệu Bằng Vũ: Có tin giờ tớ qua quánh bờm đầu cậu không? Tớ không đi, đang bận chuyển nhà rồi.
Cố Diệp: Có bò bít tết siêu no nha~
Triệu Bằng Vũ: Không thèm!
Cố Diệp đứng lên: “Đi thôi, cháu ngoại ngốc của anh muốn chuyển nhà ngay bên luôn, chúng ta qua giúp tí đi.”
Triệu Bằng Vũ vừa nhìn thấy hai người đã cảm thấy mình lùn hẳn 20 cm, Úc Trạch cũng không nể nang gì cầm tay Cố Diệp bỏ vào túi: “Cơm nước xong rồi dọn tiếp.”
“Dạ.” Triệu Bằng Vũ mất mát sống không còn gì luyến tiếc nữa, trên đường trở về nhìn thây Cố Diệp càng đau đầu hơn: “Tớ cần bình tĩnh.”
Cố Diệp đưa cho hắn một ly nước.
Triệu Bằng Vũ nhìn hắn vài giây, tính đầu tiên là làm quen mối quan hệ gia đình này trước đã: “Cám ơn mợ.”
Cố Diệp tức giận