Cố Diệp nhìn hai chữ “đội nón xanh” kia, vội vàng gọi cho Úc Trạch: “Cục cưng, không phải thế đâu! Đừng nghe bọn họ nói xàm!”
Úc Trạch thờ ơ đáp “Ừ”, không nói gì thêm, nghe có vẻ không vui gì cả.
Cố Diệp vội giải thích: “Người đó là cô chị gái con ông cậu từ xa về, muốn mời em ăn bữa cơm, không ăn thì không hay cho lắm, đúng không? Chị ấy nợ em một cái ân tình, nếu em không ăn, trong lòng chị ấy cũng không yên có phải không? Mà hơn nữa, chị ấy lớn hơn em mấy tuổi, cứ xem em như con nít mãi, vốn đã chẳng có ý kia chút nào.”
Biết Cố Diệp là một tên cẩu hám sắc, lại còn là cẩu hám sắc có thâm niên, Úc Trạch tỏ ra khá để ý, hỏi: “Trông cô ấy có đẹp không?”
Vừa hỏi xong anh đã thấy hối hận.Quả nhiên, Cố Diệp lập tức lên tinh thần: “Đẹp lắm, nhưng không bằng anh đâu! Anh đẹp trai hơn nhiều! Em đã gặp vô số người, vô số quỷ, chỉ có anh là đẹp nhất!”
Úc Trạch đỡ trán, vẫn cảm thấy nguyên nhân quan trọng khiến Cố Diệp vừa ý hắn là do gương mặt này.
Cố Diệp vừa khen Úc Trạch một câu đẹp trai là không khống chế được cái miệng của mình nữa: “Anh đẹp trai nhất! Già rồi cũng là ông già đẹp lão nhất! Yêu anh nhất, bằng cả trái tim em~”
Úc Trạch nghe đến đây cũng phải cười vang: “Bằng cái miệng này của em, có khi người què cũng bị em lừa đến đứng dậy mất.”
“Không có đâu! Em vốn rất được lòng người khác, từ trước tới nay không hề lăng nhăng với ai, từ đầu tới cuối luôn nói lời thật lòng.
Anh soái nhất, chồng em là người đàn ông đẹp trai nhất trần đời!”
Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của Cố Diệp nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được, lúc nói những lời này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia chắc chắn là vẻ khoe khoang bá đạo, tươi rói như hoa.
Úc Trạch tằng hắng một tiếng, cái câu cuối cùng ấy đã vuốt mềm cả người anh: “ Ừ, không có gì thì được.”
“Phụt!” Cố Diệp bị phản ứng của Úc Trạch chọc cười, cười gian ác hỏi: “Anh xấu hổ à?”
“Không.”
“À thế à.”
Úc Trạch lạnh nhạt nói: “Nói chuyện nghiêm túc đi, anh định trước khi em nhập học sẽ đến gặp em một lần, tiếc là ngày mai anh phải ra nước ngoài.”
“Ơ?” Cố Diệp thất vọng hỏi: “Vậy khi nào anh về?”
“Sớm thì năm ngày, muộn phải một tuần, làm xong sớm sẽ về sớm.”
“Được, trên đường nhớ chú ý an toàn, lúc nào cũng phải giữ liên lạc với em.
Phải báo cáo tọa độ của anh, từng giây từng phút.
Phải biết đề phòng những nam, nữ, già, trẻ, lớn, nhỏ, tóc dài, không có tóc, thở gấp, không thở gấp vân vân đến dụ dỗ anh.”
Đối tượng ghen chuyên biệt của người khác hoặc chỉ là nam hoặc nữ, còn đối tượng ghen tuông của Cố Diệp trải rộng toàn bộ giống loài, gồm cả người chết.
Úc Trạch dở khóc dở cười, một lát sau dịu dàng đáp: “Em lại trêu anh à?”
“Không, đây không phải là trêu.”
“Anh cho rằng mình đang bị trêu chọc.”
“Xin lỗi, em sai rồi!” Cố Diệp không chút do dự nhận sai: “Anh chỉ cần nhớ kỹ, ra ngoài phải bảo vệ tốt bản thân là được.
Ngày nay con trai dáng vẻ ngon mắt ra ngoài cũng không an toàn.”
Úc Trạch bất lực, chỉ có thể cười đồng ý.
Cố Diệp nhìn đồng hồ: “Thế thì ngủ ngon nhé, ngày mai em sẽ không đi tiễn anh.
Em với Lục Nghệ Trạch sẽ đi chơi công viên, đầu năm em đã đồng ý với nó rồi.
Thằng nhóc này dính người ghê.”
Úc Trạch để ý hỏi: “Em thích trẻ con à?”
Cố Diệp híp mắt: “Một tháng em chỉ thích một ngày, lanh lợi thì có thể hơn hai ngày, đứa nào bướng thì một ngày cũng không thích”
Úc trạch cười một tiếng: “Vừa khéo, chúng ta không có con.”
“Đúng, anh nuôi em thì được.”
Úc Trạch chậc một cái: “Em lại trêu anh đấy à?”
Cố Diệp đáp lại bằng một câu “Ngủ ngon” giả như không nhìn thấy.
Sau khi tắm xong, cậu quay lại nằm trên giường, liếc qua điện thoại, người kia đã nhắn lại cho cậu hai chữ “Ngủ ngon” và một cái đánh dấu hai trăm lẻ một ngày*.
Cố Diệp cười cười, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
*Chắc là app đếm ngày iu nhau á mọi ngừi.
————
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nghệ Trạch đeo balo nhỏ, mặc áo bông nhỏ màu xanh, đội một cái mũ nhỏ màu xám, hai tay đút vào túi, hơi bị đẹp trai đứng trước cửa nhà Cố Diệp.
Cậu nhóc thấy Cố Diệp mở cửa cho mình vào, cười toe lộ cả hàm răng.
Cố Diệp phút chốc bị chọc cười, trẻ con thay răng, bên cạnh răng cửa hổng một lỗ, cười cái là lọt gió.
“Bài tập nghỉ đông làm xong chưa?”
“Làm xong từ đầu năm rồi ạ!” Sau khi Lục Nghệ Trạch vào nhà, nhóc lấy đồ từ balo ra: “Đây là em dùng tiền tiêu vặt mua cho anh, một túi sưởi mini và một cái khăn quàng.
Bây giờ em không có nhiều tiền, chỉ mua được thứ này.
Chờ khi em lớn, kiếm được nhiều tiền hơn, em sẽ mua được càng nhiều đồ tốt cho anh.”
Cố Diệp ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt vừa trong trẻo vừa nghiêm túc của đứa trẻ, mỉm cười nhận quà: “Em chỉ cần thật hiếu thảo với ba em là được, anh không cần em mua cho gì đâu.”
Lục Nghệ Trạch quàng khăn quanh cổ cho Cố Diệp, thấy gương mặt xinh đẹp của Cố Diệp bị che mất một nửa, trông hẳn là ấm lắm, vui vẻ nói: “Thế không được, sau này ăn tết, nghỉ lễ, còn cả sinh nhật của anh nữa, em sẽ đến thăm anh, bình thường có thời gian cũng sẽ đến.”
Cố Diệp mỉm cười xoa đầu đứa trẻ: “Vì sao?”
“Bởi vì anh là anh Cố Diệp thôi.”
Cố Diệp gật đầu, lý do này không có gì để soi mói cả: “Nghe em hết.
Đi thôi, chúng ta ra gọi hai ông anh kia cùng đi chơi nhé?”
Trước khi ra ngoài, Cố Diệp nhắn tin cho Lục Linh: Yên tâm, tài xế đã đưa nó tới chỗ tôi, tôi trông nó một ngày cho, cô cứ đi làm đi.
Cố Diệp gọi Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường, ba tên con trai lớn dẫn một cậu bé tám chín tuổi đến công viên.
Bây giờ Lục Nghệ Trạch đã hoạt bát hơn nhiều, dạo gần đây cũng cao hơn, dọc đường đi cứ chạy nhảy tung tăng, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Ở công viên quả thật có không ít người nhận ra Cố Diệp, thấy Cố Diệp dẫn một đứa bé tới chơi, đều tò mò hỏi: “Cố Diệp, con nhà ai đây?”
Cố Diệp cười cong mắt nói: “Con nhà họ hàng.”
Lục Nghệ Trạch sửa lại: “Con là con nuôi của anh.”
“Không phải!” Cố Diệp dở khóc dở cười: “Em không phân rõ vai vế rồi.”
Lục Nghệ Trạch vô tư vẫy vẫy tay: “Không quan trọng, đại sự muốn thành thì không nên câu nệ tiểu tiết.”
Cố Diệp bị chọc cười, nựng nựng xoa