Vương Kiều bỗng cảm thấy ấn đường mình mát lạnh, khi nhìn lại thì diện mạo của thế giới này đã biến đổi.
Công viên tưởng niệm bị bóng đêm bao trùm, có vô số “người” đang lơ lửng lay lắt.
Cảnh tượng kinh hồn trước mắt khiến cô khiếp sợ trợn tròn mắt, hãi hùng đến nỗi không thốt nên lời.
Lúc này, trước mộ bia phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, âm thanh như rít lên như phát ra từ trong cổ họng, dây thanh quản rung lên, nếu không lắng tai thì chẳng thể nghe rõ.
Đồng tử mắt Vương Kiều co lại, đứng ngây như phỗng nhìn người gỗ nhỏ bé kia.
Thấy kiệt tác của chính mình, cô thình lình ôm đầu, hoảng loạn thốt lên: “Không phải vậy, không phải tôi, không phải tôi, tôi không cố ý, tôi không làm, tôi… A a a a a a!!!”
Khắp công viên tưởng niệm đều nghe được tiếng hét thảm thiết chói tai.
Vương Kiều dùng cả tay lẫn chân bò ra xa, muốn cách xa người gỗ nhỏ ấy.
Cả người cô ả run bần bật, không dám nhìn ba mình thêm một lần nào nữa, khóc lóc la to: “Đừng để tôi thấy ông ta! Tôi không muốn thấy! Không muốn thấy!”
Cố Diệp lạnh mặt, cầm người gỗ nhỏ bước tới từng bước, từng bước một: “Cho dù không nhìn thấy thì cô cũng biết đây là linh hồn bị trấn áp nhỉ? Chắc cô cũng tưởng tượng ra được hồn này phách này bị trấn áp như thế nào! Vương Kiều, cô dùng cách thức như vậy để báo đáp công ơn dưỡng dục suốt hai mươi năm của ba mình, nếu như chúng tôi không phát hiện ra thì trọn đời trọn kiếp ông ấy sẽ không được siêu sinh, vĩnh viễn bị giam cầm trong khúc gỗ nhỏ này, chịu hết khổ đau.”
“A a a a!!!” Vương Kiều sụp đổ gào rít, như điên như dại quơ lấy những thứ trên mặt đất ném lên người Cố Diệp.
Cảnh sát ập tới, khống chế được cô ả.
Họ phát hiện tay phải cô ta bị gãy, da dẻ trên cánh tay trái đã bị cào rách, vừa dính bùn vừa rướm máu, bèn tra hỏi Cố Diệp: “Đã xảy ra chuyện gì? Đây là cậu làm à?”
Mặt mày Cố Diệp vẫn cứ lạnh lùng, cậu chỉ tay sang Giải Thừa đang ngồi cạnh mộ bia, cứng cỏi nói: “Cô ta cầm dao giết người, chém trúng cánh tay của bạn tôi, tôi cào cô ta một đường là đã lời cho cô ta lắm rồi.
Nếu như phải chịu trách nhiệm pháp luật thì không sao hết, ngay bây giờ tôi sẽ gọi cho luật sư.”
Đi bên cạnh người dẫn đội là một anh cảnh sát trẻ tuổi thường hay theo chân Mục Cảnh Phỉ, nhận thấy cơn tức của Cố Diệp bèn cười cười tỏ ý giảng hòa: “Không đến mức ấy, chúng tôi sẽ khám xét hiện trường, nếu những điều cậu nói là thật thì hành động của cậu chỉ là tự vệ.
Mà trước hết đưa bạn cậu đến bệnh viện trước đã.”
Lúc này, Mục Cảnh Phỉ mới cưỡi xe mô tô chạy tới: “Xin lỗi, chị đi họp, vừa mới trở về.”
Cùng lúc đó, Vương Kiều đã bị giải lên xe.
Mục Cảnh Phỉ đến xem xét qua rồi quay lại, khẽ nhắc Cố Diệp: “Em ra tay ác quá.”
Cố Diệp đỡ Giải Thừa dậy, cười khẩy: “Cô ta còn ác với ba mình hơn.”
Xe cứu thương đã đỗ trước cổng công viên tưởng niệm, Cố Diệp đưa Giải Thừa đến bệnh viện, lúc chuẩn bị đi thì mang theo cả người gỗ nhỏ ấy.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho Giải Thừa, ngạc nhiên nói: “Không còn chảy máu nữa, kỳ lạ thật đấy.
Nhóm máu của cậu là gì?”
Giải Thừa lúng túng trả lời: “Không phải A, chắc là B đó.”
Nhân lúc bác sĩ đang nói chuyện với Giải Thừa, suốt dọc đường Cố Diệp đã rút từng cây đinh thép ra.
Hồn phách của ông Vương bay từ người gỗ nhỏ ra, khắp cả người là những vết thủng lỗ chỗ đầy máu.
Hiện giờ mắt, tai và miệng của ông vẫn bị thương, hoàn toàn không thể giao tiếp, Cố Diệp thấy thế vội thu linh ông vào trong bình, dưỡng hồn trước đã.
Giải Thừa cũng thấy được thảm trạng của ông Vương, đưa mắt hỏi dò Cố Diệp.
Cậu lắc đầu, lần này bọn họ không giúp được gì, chỉ có thể trông cậy vào bên Mục Cảnh Phỉ.
Có thể cứu thoát hồn phách của ông Vương đã là vạn hạnh.
Giải Thừa cười trách Cố Diệp, an ủi: “Không sao cả, mười chuyện thì chín chuyện không thành, chỉ cần làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh, không thẹn với lương tâm, thế là được.”
Cố Diệp cười cười gật đầu, Giải Thừa học không hết những bản lĩnh khác của Đường lão, riêng cái tâm tính rộng rãi này lại tiếp thu trọn vẹn.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ lại kiểm tra cho Giải Thừa thêm lần nữa, khâu tận sáu mũi trên cánh tay.
Cũng may gân cốt không sao, nhưng cũng phải dưỡng thương mười ngày nửa tháng, trước khi tháo chỉ thì không nên xuất viện.
Việc Giải Thừa không thể chịu đựng nhất là bị nhốt, tủi thân kéo kéo quần áo Cố Diệp: “Ông đây vì vinh quang của cậu mà bị thương rồi, mặc kệ nhé, sau này cậu phải nuôi anh!”
Cố Diệp ghét bỏ: “Nếu anh đẹp trai được như Úc Trạch thì em có thể cân nhắc cho anh làm vợ bé đấy.”
Giải Thừa cười lạnh, đang định mắng cậu thì nhác thấy người đang đứng ngoài cửa, Giải Thừa lập tức lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác: “Em nói lại xem, cho anh làm gì cơ?”
Cố Diệp phát hiện ánh mắt của hắn hơi đểu, cảnh giác quay đầu lại xem, hú hồn chim én.
Úc Trạch và Nhị sư huynh Khương Tự của Giải Thừa đang đứng ngay ngoài cửa phòng bệnh, mặt vô cảm nhìn hai người bọn họ.
Cố Diệp lạc mất một nhịp tim, cười híp mắt bước tới, cầm tay Úc Trạch lắc lắc: “Cục cưng, sao anh lại đến đây?”
Úc Trạch sầm mặt nhìn Cố Diệp, đi vòng qua người cậu, hỏi Giải Thừa: “Không sao chứ?”
Cố Diệp tròn mắt, thế mà Úc Trạch không đáp lại cậu?!
Khương Tự xem xong phiếu khám bệnh, xác định không ảnh hưởng gì thật mới yên tâm hẳn, nói với Cố Diệp: “Không phải ngày mai em còn có việc chưa xử lý xong hả? Em và Úc tiên sinh về nghỉ đi, đêm nay anh sẽ trực ở đây.”
Chuyện trong tay Cố Diệp quả thật chưa giải quyết xong, nhưng Giải Thừa vì cậu mà bị thương, nếu cậu đi thì lương tâm thượng sẽ thấy bứt rứt.
Khương Tự nghiêm túc nói: “Ngày mai tới lượt em, mua cho nó nhiều nhiều đồ ăn là ngay ngày mai nó sẽ sống dậy quẩy disco luôn đấy.”
Cố Diệp hơi do dự: “Vậy, sáng sớm mai em sẽ tới.”
Giải Thừa bất đắc dĩ bảo: “Vết thương nhỏ xíu này mà cũng cần mấy người ở lại trực hả? Vẽ chuyện, khâu hai mũi rồi tiêm ít thuốc giảm đau là ok, mấy người về hết đi.”
Khang Tự nghiêm mặt nhìn hắn: “Đần quá đấy, im mồm đi.”
“Dạ!” Giải Thừa nghe lời ngay, ngoan ngoãn nằm xuống, nháy mắt ra hiệu với Cố Diệp: Xéo xéo xéo!
Cố Diệp bị đuổi ra, túm vạt áo Úc Trạch.
Quan sát sắc mặt của anh, thấy lạnh khiếp người, Cố Diệp hỏi dò: “Không quan tâm em thật hả? Anh đã nói là yêu em mà?”
Úc Trạch lạnh mặt nhét cậu vào xe, vẫn không đáp lại lấy một câu.
Cố Diệp không kìm được bật cười: “Giận thật hả? Em giỡn với anh ta thôi, đó đâu phải lời thật? Được rồi, em sai rồi.
Em biết lỗi rồi mà! Anh đừng tức giận nữa, em xin lỗi nhiều lắm.”
Úc Trạch vẫn lạnh mặt, không vội khởi động xe, ánh nhìn sâu thẳm chiếu vào mắt Cố Diệp: “Em biết sai rồi?”
Cố Diệp bị nhìn đến sở gai ốc trên người, cũng không dám nhây nữa, thành khẩn nói: “Em không nên nói bậy nói bạ.”
Úc Trạch chau mày, vẫn thấy tưng tức.
Cố Diệp bất đắc dĩ ôm mặt anh: “Rốt cuộc là anh giận vì điều gì thế, anh cứ giữ kín trong lòng chứ không chịu nói ra thì sao mà em biết được?”
Úc Trạch xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu: “Em chỉ thích mỗi cái mặt này của anh sao?”
Cố Diệp suýt nữa cười phá lên, nhưng trong mắt vẫn hiện ra vẻ nghiêm túc: “Em mà lại là cái loại nghiện sắc đẹp kia hả?”
Ánh mắt của Úc Trạch nói toạc ra cho cậu biết rằng: Đúng em đấy!
“Được rồi, em thừa nhận, em chính là một đứa nghiện sắc đẹp!” Cố Diệp ngang ngược đội luôn cái mũ “mê sắc” này, lại còn ra vẻ chính trực bật lại: “Nhưng đã thế thì có sao? Trong lòng em người đẹp trai nhất luôn là anh! Dẫu cho anh có già đi, mái đầu phơ phơ tóc trắng, răng rụng gần hết, mặt chồng chất nếp nhăn, thì trái tim em đây vẫn thấy anh đẹp nhất! Chẳng may một ngày nào đó khuôn mặt anh bị hủy hại, tay chân què quặt thì anh vẫn đẹp trai lai láng! Em quả là đứa nghiện cái đẹp, nhưng làm sao mà ngừng được…”
Cố Diệp chưa thổ lộ cho trọn thì đã bị Úc Trạch ấn xuống ghế, một nụ hôn nồng nàn tình ý nuốt hết những lời sau đó.
Ghế xe được hạ ngửa ra, Cố Diệp không thể tránh đi đâu được nữa, thế là dứt khoát vòng tay ôm cổ Úc Trạch, thản nhiên tận hưởng.
Nụ hôn này khiến cho hai người bắt đầu động tình.
Cố Diệp một tay nâng mặt Úc Trạch, nhếnh môi cười, đỏ mặt thủ thỉ: “Đừng giận nữa.”
Hiếm khi thấy cậu ngoan như này, Úc Trạch kìm lòng chẳng đặng muốn hôn thêm.
Cố Diệp vội giơ tay chặn lại: “Đừng nghịch nữa, đang ở trong xe đấy.”
Úc Trạch dục cầu bất mãn siết lấy tay Cố Diệp, ngay lúc đó, điện thoại trong balo của Cố Diệp réo vang: “Con trai! Nghe máy! Con trai! Nhận điện thoại của mama! Nhóc hư! Rốt cuộc con có chịu nghe máy không!”
Cố Diệp lúng túng: “Mẹ em gọi.”
Úc Trạch đành phải thả cậu ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Vừa bắt máy là đã nghe được giọng Cố phu nhân trách cứ hỏi: “Con ở đâu thế hả? Sao vẫn chưa về nhà?”
Cố Diệp áy náy thưa: “Xin lỗi mẹ nhiều, hai ngày nay có lẽ con…”
“Đừng nói có lẽ, có thể hay là nhưng mà gì đó với mẹ, con đang ở cùng với ai?”
Cố Diệp bị mẹ nhỏ cáu um lên dọa hết hồn: “Con ở bên Úc Trạch ạ.
Mẹ, ai khiến mẹ giận thế?”
“Còn ai vào đây nữa? Tối nay về ngay cho mẹ!”
Cố Diệp dỗ: “Xem tình hình thế nào đã ạ, mẹ nguôi giận trước đã nào.”
Cố phu nhân gắt: “Không về tôi đập gãy chân chó của anh!”
Cố Diệp bật cười, hẳn là sốt ruột lắm rồi: “Mẹ, mẹ nói con trai mẹ là chó, lẽ nào mẹ… Hớ hớ.”
Cố phu nhân nghẹn, thở hổn hển: “…Anh lo mà về quản giáo lại em anh đi! Ba anh có để ý gì đâu! Hai thằng anh kia mặc kệ! Anh cũng chả quan tâm! Em trai anh bây giờ thành cái dạng chó gì đây không biết?!”
“Được rồi, chắc chắn tối mai con sẽ về, mẹ đừng bực tức nữa, con về rồi sẽ đánh gãy chân nó ngay, còn bắt nó dập đầu nhận lỗi với mẹ!” Cố Diệp dỗ dăm câu rồi vội vàng cúp máy, mệt hết cả lòng mề: “Ngay cả mẹ ruột mà cũng nhìn thằng tư thành dạng chó, cái thằng nhóc này, chắc chắn lại chơi dại gì rồi.”
Úc Trạch khởi động xe, bị cuộc điện thoại ầm ĩ này cắt ngang, hai người cũng bay hết lửa.
Cố Diệp dòm thấy vẻ mặt Úc Trạch không còn khó nhìn như ban nãy, cười: “Hai ta giao hẹn với nhau đi, nếu sau này có giận dỗi thì nhất định phải nói nguyên nhân, đừng để hiểu lầm nhau, được chứ?”
Úc Trạch gật đầu: “Được.”
Cố Diệp tiếp tục bổ sung: “Cũng không được ghim qua đêm, càng không được lật lại nợ cũ.”
Úc Trạch nghiêm túc trả lời: “Được, có vấn đề gì đêm đó giải quyết ngay và luôn.”
Cố Diệp giật giật khóe miệng: “Anh nói như thế, chẳng hiểu sao lại khiến em bỗng thấy hơi lạnh.”
Úc Trạch tiện tay tắt điều hòa, Cố Diệp dở khóc dở cười: “Bật lên đi! Nóng lên rồi kìa!”
Hai người ăn cơm tối xong rồi về nhà, vừa đến cửa, Cố Diệp lên ngay tầng trống không có ai ở.
Úc Trạch hiếm khi lên đây nên chẳng có bao nhiêu tử khí, thế nên cậu mới dám thả hồn của ông Vương ra.
Mười mấy lỗ máu trên linh thể của ông ấy không thể khép lại trong một thời gian ngắn, trên mặt ông chẳng có cảm xúc gì, dáng vẻ tan vỡ đến cùng cực.
Khi được thả ra, ngay cả giãy giụa ông ấy cũng chả buồn làm, càng không quan tâm Cố Diệp là ai.
Cố Diệp ổn định lại hồn phách của ông rồi hút lại vào bình.
Cậu đành gọi cho Mục Cảnh Phỉ, áy náy nói: “Chị Mục, thành thật xin lỗi, em không lấy được manh mối gì.
Ông Vương bị thương quá nặng, vả lại em cảm thấy, dù không chịu thương tích nặng như này nhưng chắc ông ấy cũng không muốn nói năng gì.” Cố Diệp ngừng lại, trong lòng ngổn ngang than một câu: “Đáng thương thay, chẳng có gì đau hơn là khi lòng này đã chết.”
Mục Cảnh Phỉ biết, thế giới mà Cố Diệp nhìn thấy phức tạp và đáng buồn hơn cô nhiều.
Cô vội an ủi: “Không sao đâu, bên bọn chị đã nắm được đầu mối rồi, vụ này chắc sẽ được thẩm tra xử lý ngay tối nay.
Em yên tâm đi, cứ ngủ một giấc thật đẫy, sớm ngày mai chị sẽ thông báo kết quả cho em.”
Cố Diệp mỉm cười gật đầu: “Chị Mục, còn có câu này, lúc vừa rời đi em không nói cho chị.”
“Chuyện gì?”
“Chị Mục, sao Hồng Loan của chị chuyển động rồi, chị sắp có bạn trai đấy.”
(*)Hồng Loan: Ngôi sao đại diện cho vị trí Đào hoa này vượng về đời sống hôn nhân, có quan hệ mật thiết tới chuyện vợ chồng có quan hệ tốt đẹp hay không.
Chúng ta thường dùng câu nói “Hồng Loan tinh động” (sao Hồng Loan chuyển động) để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.
Mục Cảnh Phỉ yên lặng hồi lâu, ngay sau đó cười nhạt: “Ồ! Cậu chàng nào xui thế nhờ? Thắp cho cậu ta nén hương giùm chị nhé!”
Cố Diệp dở khóc dở cười: “Gặp được chị là phúc phận của người kia, chị tuyệt vời lắm.”
Mục Cảnh Phỉ chừng như được Cố Diệp khen đến ngại, ghét bỏ: “Chị cúp máy luôn đây, em đi ngủ đi, chị còn phải đi thẩm tra vụ án! Bái bai!”
————
Trong đồn cảnh sát, hai người Vương Kiều và Phạm Tuyết một trái một phải ngồi trong hai phòng thẩm vấn, thấy được dáng hình của nhau nhưng lại không nghe được giọng nói.
Cách tra hỏi như thế này cũng là do Mục Cảnh Phỉ cố ý sắp xếp, Phạm Tuyết vừa thấy Vương Kiều cũng bị bắt, mặt tái mét.
Cảnh sát bắt được vẻ hốt hoảng trong mắt nàng, trong lòng đã có dự tính, nói: “Chúng tôi đã lấy được chứng cứ.
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cô là tòng phạm đúng không, nếu cô không khai thì Vương Kiều sẽ đổ tội lên đầu cô, đến lúc ấy thì cô… chỉ đành tự cầu nhiều phúc thôi.”
Phạm Tuyết sụp đổ bụm kín mặt.
Ngồi trong đồn cảnh sát cả ngày trời, tâm lý của cô không chịu đựng được nữa, khóc lóc khai: “Là Vương Kiều bảo tôi làm thế, cô ta xúi giục tôi, Vương Kiều mới là thủ phạm chính.
Tôi cũng hối hận lắm, vẫn luôn hối hận, tôi không nên để ả ta giết mẹ tôi.”
Cảnh sát bật bút ghi âm, bắt đầu ghi lại: “Trước hết hãy nói xem các cô quen nhau như thế nào, rồi trình bày động cơ phạm tội và quá trình gây án.
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
Mắt Phạm Tuyết đỏ quạch khai rõ: “Trước kia chúng tôi ở trong cùng một cô nhi viện, cuộc sống thường ngày rất khổ cực, khi còn nhỏ thường xuyên ăn không đủ no, còn có thằng bé ức hiếp chúng tôi, nên chúng tôi thường ở cạnh nhau.
Sau