Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên

92: Nhân Tính Vặn Vẹo


trước sau


Vương Kiều bỗng cảm thấy ấn đường mình mát lạnh, khi nhìn lại thì diện mạo của thế giới này đã biến đổi.

Công viên tưởng niệm bị bóng đêm bao trùm, có vô số “người” đang lơ lửng lay lắt.

Cảnh tượng kinh hồn trước mắt khiến cô khiếp sợ trợn tròn mắt, hãi hùng đến nỗi không thốt nên lời.

Lúc này, trước mộ bia phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, âm thanh như rít lên như phát ra từ trong cổ họng, dây thanh quản rung lên, nếu không lắng tai thì chẳng thể nghe rõ.
Đồng tử mắt Vương Kiều co lại, đứng ngây như phỗng nhìn người gỗ nhỏ bé kia.

Thấy kiệt tác của chính mình, cô thình lình ôm đầu, hoảng loạn thốt lên: “Không phải vậy, không phải tôi, không phải tôi, tôi không cố ý, tôi không làm, tôi… A a a a a a!!!”
Khắp công viên tưởng niệm đều nghe được tiếng hét thảm thiết chói tai.

Vương Kiều dùng cả tay lẫn chân bò ra xa, muốn cách xa người gỗ nhỏ ấy.

Cả người cô ả run bần bật, không dám nhìn ba mình thêm một lần nào nữa, khóc lóc la to: “Đừng để tôi thấy ông ta! Tôi không muốn thấy! Không muốn thấy!”
Cố Diệp lạnh mặt, cầm người gỗ nhỏ bước tới từng bước, từng bước một: “Cho dù không nhìn thấy thì cô cũng biết đây là linh hồn bị trấn áp nhỉ? Chắc cô cũng tưởng tượng ra được hồn này phách này bị trấn áp như thế nào! Vương Kiều, cô dùng cách thức như vậy để báo đáp công ơn dưỡng dục suốt hai mươi năm của ba mình, nếu như chúng tôi không phát hiện ra thì trọn đời trọn kiếp ông ấy sẽ không được siêu sinh, vĩnh viễn bị giam cầm trong khúc gỗ nhỏ này, chịu hết khổ đau.”
“A a a a!!!” Vương Kiều sụp đổ gào rít, như điên như dại quơ lấy những thứ trên mặt đất ném lên người Cố Diệp.

Cảnh sát ập tới, khống chế được cô ả.

Họ phát hiện tay phải cô ta bị gãy, da dẻ trên cánh tay trái đã bị cào rách, vừa dính bùn vừa rướm máu, bèn tra hỏi Cố Diệp: “Đã xảy ra chuyện gì? Đây là cậu làm à?”
Mặt mày Cố Diệp vẫn cứ lạnh lùng, cậu chỉ tay sang Giải Thừa đang ngồi cạnh mộ bia, cứng cỏi nói: “Cô ta cầm dao giết người, chém trúng cánh tay của bạn tôi, tôi cào cô ta một đường là đã lời cho cô ta lắm rồi.

Nếu như phải chịu trách nhiệm pháp luật thì không sao hết, ngay bây giờ tôi sẽ gọi cho luật sư.”
Đi bên cạnh người dẫn đội là một anh cảnh sát trẻ tuổi thường hay theo chân Mục Cảnh Phỉ, nhận thấy cơn tức của Cố Diệp bèn cười cười tỏ ý giảng hòa: “Không đến mức ấy, chúng tôi sẽ khám xét hiện trường, nếu những điều cậu nói là thật thì hành động của cậu chỉ là tự vệ.

Mà trước hết đưa bạn cậu đến bệnh viện trước đã.”
Lúc này, Mục Cảnh Phỉ mới cưỡi xe mô tô chạy tới: “Xin lỗi, chị đi họp, vừa mới trở về.”
Cùng lúc đó, Vương Kiều đã bị giải lên xe.

Mục Cảnh Phỉ đến xem xét qua rồi quay lại, khẽ nhắc Cố Diệp: “Em ra tay ác quá.”
Cố Diệp đỡ Giải Thừa dậy, cười khẩy: “Cô ta còn ác với ba mình hơn.”
Xe cứu thương đã đỗ trước cổng công viên tưởng niệm, Cố Diệp đưa Giải Thừa đến bệnh viện, lúc chuẩn bị đi thì mang theo cả người gỗ nhỏ ấy.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho Giải Thừa, ngạc nhiên nói: “Không còn chảy máu nữa, kỳ lạ thật đấy.

Nhóm máu của cậu là gì?”
Giải Thừa lúng túng trả lời: “Không phải A, chắc là B đó.”
Nhân lúc bác sĩ đang nói chuyện với  Giải Thừa, suốt dọc đường Cố Diệp đã rút từng cây đinh thép ra.

Hồn phách của ông Vương bay từ người gỗ nhỏ ra, khắp cả người là những vết thủng lỗ chỗ đầy máu.

Hiện giờ mắt, tai và miệng của ông vẫn bị thương, hoàn toàn không thể giao tiếp, Cố Diệp thấy thế vội thu linh ông vào trong bình, dưỡng hồn trước đã.
Giải Thừa cũng thấy được thảm trạng của ông Vương, đưa mắt hỏi dò Cố Diệp.

Cậu lắc đầu, lần này bọn họ không giúp được gì, chỉ có thể trông cậy vào bên Mục Cảnh Phỉ.

Có thể cứu thoát hồn phách của ông Vương đã là vạn hạnh.
Giải Thừa cười trách Cố Diệp, an ủi: “Không sao cả, mười chuyện thì chín chuyện không thành, chỉ cần làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh, không thẹn với lương tâm, thế là được.”
Cố Diệp cười cười gật đầu, Giải Thừa học không hết những bản lĩnh khác của Đường lão, riêng cái tâm tính rộng rãi này lại tiếp thu trọn vẹn.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ lại kiểm tra cho Giải Thừa thêm lần nữa, khâu tận sáu mũi trên cánh tay.


Cũng may gân cốt không sao, nhưng cũng phải dưỡng thương mười ngày nửa tháng, trước khi tháo chỉ thì không nên xuất viện.
Việc Giải Thừa không thể chịu đựng nhất là bị nhốt, tủi thân kéo kéo quần áo Cố Diệp: “Ông đây vì vinh quang của cậu mà bị thương rồi, mặc kệ nhé, sau này cậu phải nuôi anh!”
Cố Diệp ghét bỏ: “Nếu anh đẹp trai được như Úc Trạch thì em có thể cân nhắc cho anh làm vợ bé đấy.”
Giải Thừa cười lạnh, đang định mắng cậu thì nhác thấy người đang đứng ngoài cửa, Giải Thừa lập tức lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác: “Em nói lại xem, cho anh làm gì cơ?”
Cố Diệp phát hiện ánh mắt của hắn hơi đểu, cảnh giác quay đầu lại xem, hú hồn chim én.
Úc Trạch và Nhị sư huynh Khương Tự của Giải Thừa đang đứng ngay ngoài cửa phòng bệnh, mặt vô cảm nhìn hai người bọn họ.
Cố Diệp lạc mất một nhịp tim, cười híp mắt bước tới, cầm tay Úc Trạch lắc lắc: “Cục cưng, sao anh lại đến đây?”
Úc Trạch sầm mặt nhìn Cố Diệp, đi vòng qua người cậu, hỏi Giải Thừa: “Không sao chứ?”
Cố Diệp tròn mắt, thế mà Úc Trạch không đáp lại cậu?!
Khương Tự xem xong phiếu khám bệnh, xác định không ảnh hưởng gì thật mới yên tâm hẳn, nói với Cố Diệp: “Không phải ngày mai em còn có việc chưa xử lý xong hả? Em và Úc tiên sinh về nghỉ đi, đêm nay anh sẽ trực ở đây.”
Chuyện trong tay Cố Diệp quả thật chưa giải quyết xong, nhưng Giải Thừa vì cậu mà bị thương, nếu cậu đi thì lương tâm thượng sẽ thấy bứt rứt.
Khương Tự nghiêm túc nói: “Ngày mai tới lượt em, mua cho nó nhiều nhiều đồ ăn là ngay ngày mai nó sẽ sống dậy quẩy disco luôn đấy.”
Cố Diệp hơi do dự: “Vậy, sáng sớm mai em sẽ tới.”
Giải Thừa bất đắc dĩ bảo: “Vết thương nhỏ xíu này mà cũng cần mấy người ở lại trực hả? Vẽ chuyện, khâu hai mũi rồi tiêm ít thuốc giảm đau là ok, mấy người về hết đi.”
Khang Tự nghiêm mặt nhìn hắn: “Đần quá đấy, im mồm đi.”
“Dạ!” Giải Thừa nghe lời ngay, ngoan ngoãn nằm xuống, nháy mắt ra hiệu với Cố Diệp: Xéo xéo xéo!
Cố Diệp bị đuổi ra, túm vạt áo Úc Trạch.

Quan sát sắc mặt của anh, thấy lạnh khiếp người, Cố Diệp hỏi dò: “Không quan tâm em thật hả? Anh đã nói là yêu em mà?”
Úc Trạch lạnh mặt nhét cậu vào xe, vẫn không đáp lại lấy một câu.
Cố Diệp không kìm được bật cười: “Giận thật hả? Em giỡn với anh ta thôi, đó đâu phải lời thật? Được rồi, em sai rồi.

Em biết lỗi rồi mà! Anh đừng tức giận nữa, em xin lỗi nhiều lắm.”
Úc Trạch vẫn lạnh mặt, không vội khởi động xe, ánh nhìn sâu thẳm chiếu vào mắt Cố Diệp: “Em biết sai rồi?”
Cố Diệp bị nhìn đến sở gai ốc trên người, cũng không dám nhây nữa, thành khẩn nói: “Em không nên nói bậy nói bạ.”
Úc Trạch chau mày, vẫn thấy tưng tức.
Cố Diệp bất đắc dĩ ôm mặt anh: “Rốt cuộc là anh giận vì điều gì thế, anh cứ giữ kín trong lòng chứ không chịu nói ra thì sao mà em biết được?”
Úc Trạch xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu: “Em chỉ thích mỗi cái mặt này của anh sao?”
Cố Diệp suýt nữa cười phá lên, nhưng trong mắt vẫn hiện ra vẻ nghiêm túc: “Em mà lại là cái loại nghiện sắc đẹp kia hả?”
Ánh mắt của Úc Trạch nói toạc ra cho cậu biết rằng: Đúng em đấy!
“Được rồi, em thừa nhận, em chính là một đứa nghiện sắc đẹp!” Cố Diệp ngang ngược đội luôn cái mũ “mê sắc” này, lại còn ra vẻ chính trực bật lại: “Nhưng đã thế thì có sao? Trong lòng em người đẹp trai nhất luôn là anh! Dẫu cho anh có già đi, mái đầu phơ phơ tóc trắng, răng rụng gần hết, mặt chồng chất nếp nhăn, thì trái tim em đây vẫn thấy anh đẹp nhất! Chẳng may một ngày nào đó khuôn mặt anh bị hủy hại, tay chân què quặt thì anh vẫn đẹp trai lai láng! Em quả là đứa nghiện cái đẹp, nhưng làm sao mà ngừng được…”
Cố Diệp chưa thổ lộ cho trọn thì đã bị Úc Trạch ấn xuống ghế, một nụ hôn nồng nàn tình ý nuốt hết những lời sau đó.

Ghế xe được hạ ngửa ra, Cố Diệp không thể tránh đi đâu được nữa, thế là dứt khoát vòng tay ôm cổ Úc Trạch, thản nhiên tận hưởng.
Nụ hôn này khiến cho hai người bắt đầu động tình.
Cố Diệp một tay nâng mặt Úc Trạch, nhếnh môi cười, đỏ mặt thủ thỉ: “Đừng giận nữa.”
Hiếm khi thấy cậu ngoan như này, Úc Trạch kìm lòng chẳng đặng muốn hôn thêm.

Cố Diệp vội giơ tay chặn lại: “Đừng nghịch nữa, đang ở trong xe đấy.”
Úc Trạch dục cầu bất mãn siết lấy tay Cố Diệp, ngay lúc đó, điện thoại trong balo của Cố Diệp réo vang: “Con trai! Nghe máy! Con trai! Nhận điện thoại của mama! Nhóc hư! Rốt cuộc con có chịu nghe máy không!”
Cố Diệp lúng túng: “Mẹ em gọi.”
Úc Trạch đành phải thả cậu ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Vừa bắt máy là đã nghe được giọng Cố phu nhân trách cứ hỏi: “Con ở đâu thế hả? Sao vẫn chưa về nhà?”
Cố Diệp áy náy thưa: “Xin lỗi mẹ nhiều, hai ngày nay có lẽ con…”
“Đừng nói có lẽ, có thể hay là nhưng mà gì đó với mẹ, con đang ở cùng với ai?”
Cố Diệp bị mẹ nhỏ cáu um lên dọa hết hồn: “Con ở bên Úc Trạch ạ.

Mẹ, ai khiến mẹ giận thế?”
“Còn ai vào đây nữa? Tối nay về ngay cho mẹ!”
Cố Diệp dỗ: “Xem tình hình thế nào đã ạ, mẹ nguôi giận trước đã nào.”
Cố phu nhân gắt: “Không về tôi đập gãy chân chó của anh!”

Cố Diệp bật cười, hẳn là sốt ruột lắm rồi: “Mẹ, mẹ nói con trai mẹ là chó, lẽ nào mẹ… Hớ hớ.”
Cố phu nhân nghẹn, thở hổn hển: “…Anh lo mà về quản giáo lại em anh đi! Ba anh có để ý gì đâu! Hai thằng anh kia  mặc kệ! Anh cũng chả quan tâm! Em trai anh bây giờ thành cái dạng chó gì đây không biết?!”
“Được rồi, chắc chắn tối mai con sẽ về, mẹ đừng bực tức nữa, con về rồi sẽ đánh gãy chân nó ngay, còn bắt nó dập đầu nhận lỗi với mẹ!” Cố Diệp dỗ dăm câu rồi vội vàng cúp máy, mệt hết cả lòng mề: “Ngay cả mẹ ruột mà cũng nhìn thằng tư thành dạng chó, cái thằng nhóc này, chắc chắn lại chơi dại gì rồi.”
Úc Trạch khởi động xe, bị cuộc điện thoại ầm ĩ này cắt ngang, hai người cũng bay hết lửa.

Cố Diệp dòm thấy vẻ mặt Úc Trạch không còn khó nhìn như ban nãy, cười: “Hai ta giao hẹn với nhau đi, nếu sau này có giận dỗi thì nhất định phải nói nguyên nhân, đừng để hiểu lầm nhau, được chứ?”
Úc Trạch gật đầu: “Được.”
Cố Diệp tiếp tục bổ sung: “Cũng không được ghim qua đêm, càng không được lật lại nợ cũ.”
Úc Trạch nghiêm túc trả lời: “Được, có vấn đề gì đêm đó giải quyết ngay và luôn.”
Cố Diệp giật giật khóe miệng: “Anh nói như thế, chẳng hiểu sao lại khiến em bỗng thấy hơi lạnh.”
Úc Trạch tiện tay tắt điều hòa, Cố Diệp dở khóc dở cười: “Bật lên đi! Nóng lên rồi kìa!”
Hai người ăn cơm tối xong rồi về nhà, vừa đến cửa, Cố Diệp lên ngay tầng trống không có ai ở.

Úc Trạch hiếm khi lên đây nên chẳng có bao nhiêu tử khí, thế nên cậu mới dám thả hồn của ông Vương ra.

Mười mấy lỗ máu trên linh thể của ông ấy không thể khép lại trong một thời gian ngắn, trên mặt ông chẳng có cảm xúc gì, dáng vẻ tan vỡ đến cùng cực.

Khi được thả ra, ngay cả giãy giụa ông ấy cũng chả buồn làm, càng không quan tâm Cố Diệp là ai.
Cố Diệp ổn định lại hồn phách của ông rồi hút lại vào bình.

Cậu đành gọi cho Mục Cảnh Phỉ, áy náy nói: “Chị Mục, thành thật xin lỗi, em không lấy được manh mối gì.

Ông Vương bị thương quá nặng, vả lại em cảm thấy, dù không chịu thương tích nặng như này nhưng chắc ông ấy cũng không muốn nói năng gì.” Cố Diệp ngừng lại, trong lòng ngổn ngang than một câu: “Đáng thương thay, chẳng có gì đau hơn là khi lòng này đã chết.”
Mục Cảnh Phỉ biết, thế giới mà Cố Diệp nhìn thấy phức tạp và đáng buồn hơn cô nhiều.

Cô vội an ủi: “Không sao đâu, bên bọn chị đã nắm được đầu mối rồi, vụ này chắc sẽ được thẩm tra xử lý ngay tối nay.

Em yên tâm đi, cứ ngủ một giấc thật đẫy, sớm ngày mai chị sẽ thông báo kết quả cho em.”
Cố Diệp mỉm cười gật đầu: “Chị Mục, còn có câu này, lúc vừa rời đi em không nói cho chị.”
“Chuyện gì?”
“Chị Mục, sao Hồng Loan của chị chuyển động rồi, chị sắp có bạn trai đấy.”
(*)Hồng Loan: Ngôi sao đại diện cho vị trí Đào hoa này vượng về đời sống hôn nhân, có quan hệ mật thiết tới chuyện vợ chồng có quan hệ tốt đẹp hay không.

Chúng ta thường dùng câu nói “Hồng Loan tinh động” (sao Hồng Loan chuyển động) để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.
Mục Cảnh Phỉ yên lặng hồi lâu, ngay sau đó cười nhạt: “Ồ! Cậu chàng nào xui thế nhờ? Thắp cho cậu ta nén hương giùm chị nhé!”
Cố Diệp dở khóc dở cười: “Gặp được chị là phúc phận của người kia, chị tuyệt vời lắm.”
Mục Cảnh Phỉ chừng như được Cố Diệp khen đến ngại, ghét bỏ: “Chị cúp máy luôn đây, em đi ngủ đi, chị còn phải đi thẩm tra vụ án! Bái bai!”
————
Trong đồn cảnh sát, hai người Vương Kiều và Phạm Tuyết một trái một phải ngồi trong hai phòng thẩm vấn, thấy được dáng hình của nhau nhưng lại không nghe được giọng nói.
Cách tra hỏi như thế này cũng là do Mục Cảnh Phỉ cố ý sắp xếp, Phạm Tuyết vừa thấy Vương Kiều cũng bị bắt, mặt tái mét.
Cảnh sát bắt được vẻ hốt hoảng trong mắt nàng, trong lòng đã có dự tính, nói: “Chúng tôi đã lấy được chứng cứ.

Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cô là tòng phạm đúng không, nếu cô không khai thì Vương Kiều sẽ đổ tội lên đầu cô, đến lúc ấy thì cô… chỉ đành tự cầu nhiều phúc thôi.”
Phạm Tuyết sụp đổ bụm kín mặt.

Ngồi trong đồn cảnh sát cả ngày trời, tâm lý của cô không chịu đựng được nữa, khóc lóc khai: “Là Vương Kiều bảo tôi làm thế, cô ta xúi giục tôi, Vương Kiều mới là thủ phạm chính.

Tôi cũng hối hận lắm, vẫn luôn hối hận, tôi không nên để ả ta giết mẹ tôi.”
Cảnh sát bật bút ghi âm, bắt đầu ghi lại: “Trước hết hãy nói xem các cô quen nhau như thế nào, rồi trình bày động cơ phạm tội và quá trình gây án.


Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
Mắt Phạm Tuyết đỏ quạch khai rõ: “Trước kia chúng tôi ở trong cùng một cô nhi viện, cuộc sống thường ngày rất khổ cực, khi còn nhỏ thường xuyên ăn không đủ no, còn có thằng bé ức hiếp chúng tôi, nên chúng tôi thường ở cạnh nhau.

Sau

đó hai chúng tôi được nhận nuôi nên bị chia tách.

Lúc đó ba mẹ tôi không có con, sau khi nhận nuôi thì có em gái tôi.

Có đồ ăn ngon hay đồ chơi thú vị đều dành cho em tôi trước rồi mới đến lượt tôi.

Bởi vì tôi lớn hơn, bởi vì tôi không phải ruột rà của bà, tôi là người ngoài, tôi hiểu rất rõ địa vị của mình trong căn nhà ấy.”
Phạm Tuyết ngừng lại một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười tự giếu mình: “Thật ra ba mẹ đối xử với tôi khá tốt, ít ra thì cho em gái một miếng cơm thì tôi cũng nhận được một miếng ăn.

Họ tạo điều kiện cho tôi đi học, không để cho tôi phải đói bụng, còn thường xuyên mua quần áo mới cho tôi nữa.

Chỉ là khi cả hai đứa mắc lỗi thì tôi sẽ bị mắng nhiều hơn.”
Nói đến đây Phạm Tuyết còn tỏ vẻ bất mãn ra mặt: “Sau đó ba tôi mất trong một vụ tai nạn xe, khi ấy tôi mới biết mỗi người họ đều đóng một phần bảo hiểm.

Tên người thụ hưởng là em gái tôi, còn nói rằng nếu hai người họ có gặp chuyện bất trắc gì thì tôi không được nhận bất cứ thứ gì của cái nhà này, tất cả đều thuộc về em gái tôi.”
Phạm Tuyết hít sâu một hơi: “Hai năm trước, trong một lần vô tình tôi đã gặp được Vương Kiều, không ngờ rằng cả hai lại ở cùng một thành phố.

Số lần liên lạc giữa chúng tôi dần nhiều lên.

Có một lần tôi bị mẹ tôi mắng, không nhịn được bèn đi tìm Vương Kiều kể khổ, lại còn rủa rằng nếu mẹ tôi chết đi thì tốt rồi trước mặt cô ấy.

Nào ngờ, Vương Kiều đột nhiên biến sắc, bảo rằng nếu lên kế hoạch chu đáo thì chuyện này có thể xong được.

Lúc ấy tôi như bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, trong một thoáng kích động đã đồng ý luôn, sau khi quay về tôi đã thấy hối hận ngay.
Nhưng Vương Kiều cứ tìm tôi mãi, hơn nữa khoảng thời gian đó mối quan hệ giữa tôi và mẹ không tốt lắm.

Ba tôi không còn nữa, bà mắc chứng trầm cảm, nhiều lúc không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Bà đối xử với em gái tôi thì còn tốt hơn chút, chứ với tôi thì không, thường xuyên mắng chửi tôi, phát tiết hết cảm xúc tiêu cực của bà lên người tôi, nên dần dần tôi càng chắc chắn về ý nghĩ ấy, rồi mượn Vương Kiều một khoản tiền đóng cho bà một phần bảo hiểm.”
Cảnh sát hỏi: “Mẹ cô tin cô đến thế ư, cô bảo bà ký là ký?”
“Khi đó trạng thái tinh thần của mẹ tôi không ổn lắm, tôi không có nói cho bà biết đây là một phần bảo hiểm mười triệu đô, bà cho là sau khi bà đổ bệnh tôi có chỗ để dựa vào nên không thèm xem mà ký tên luôn.

Vì không thể khiến người khác chú ý, tôi và Vương Kiều không đăng ký vào công ty bảo hiểm, đây cũng là ý của Vương Kiều.” Nói đến đây, Phạm Tuyết đột nhiên khóc thành tiếng: “Khi thực hiện kế hoạch này, trong lòng tôi thật sự rất rối, nhưng nếu có khoản tiền đó, sau này tôi không cần phải chịu khổ nữa, cũng không bị mẹ mắng.”
Cảm xúc của cô ta càng lúc càng mất kiểm soát, vừa khóc vừa nói: “Tôi cố ý cãi cọ với mẹ, lừa bà đến một xưởng thép bỏ hoang.

Sau khi Vương Kiều giết chết mẹ tôi, mấy ngày đầu tiên tôi còn cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng sau đó, không còn mẹ ở nhà càm ràm, khi về nhà không còn được gặp lại bà ấy nữa, tôi… Tôi giống như kẻ ngu vậy, cầm một nghìn vạn này mà chẳng dám tiêu, tôi hối hận rồi, cực kỳ cực kỳ hối hận!”
Cảnh sát lạnh mặt tra hỏi: “Tại sao cô không đến tự thú?”
Phạm Tuyết suy sụp nói: “Bởi vì tôi muốn sống, tôi không muốn chết!”
Nói thế, ánh mắt của Phạm Tuyết bỗng dưng thay đổi, gương mặt hiện lên vẻ âm trầm ác độc: “Nhưng không sao rồi, tôi cũng đã xử ba của Vương Kiều, tôi phóng xe đâm chết ông ta, tôi đã báo thù thay mẹ! Vương Kiều yêu ba mình, ả ta cứ ngỡ là tôi không biết nhưng thật ra tôi đã thấy rõ từ lâu rồi, giống cái kiểu mấy cô gái cùng độ tuổi với chúng tôi ấy.

Nếu yêu ai đó thì ngay từ ánh mắt là có thể nhận ra, thế là cô ả còn đau khổ hơn tôi!”
“Mẹ cô chết là vì lỗi lầm của cô cơ mà? Giết ba cô ấy là trả được thù cho mẹ cô ư? Cô suy nghĩ cái kiểu gì đấy! Nếu cô không nghe theo mấy lời xằng bậy của Vương Kiều thì mẹ cô đâu có chết?! Thể loại vong ơn bội nghĩa quái quỷ gì đây?!” Cảnh sát tức giận đứng bật dậy định đi ra ngoài, tức đau cả dạ dày.
Phạm Tuyết kích động hét: “Không! Cái chết của mẹ tôi không phải do tôi sai lầm! Là lỗi của Vương Kiều! Tôi đã báo thù thay mẹ rồi! Là Vương Kiều dạy tôi làm thế, cô ta là thủ phạm chính, tôi chỉ xem như là tòng phạm thôi!”
“Cô muốn tự lừa mình dối người thì đó quyền tự do của cô.” Cảnh sát cầm bản ghi chép của lần thẩm vấn này đi đến cửa, rồi quay lại tặng cho cô một câu: “Cô cũng chỉ còn chút tự do này thôi.”
Anh ta cầm báo cáo tra, đi sang phòng thẩm vấn Vương Kiều: “Mục đội trưởng, Phạm Tuyết đã thú tội rồi mà cô ta vẫn giữ cái dáng vẻ này?”
Sau khi Vương Kiều gào thét trong nghĩa trang được dẫn về đây, cô ta vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, hỏi gì cũng không đáp.
Mục Cảnh Phỉ xem qua bản ghi chép,  giận tái mặt: “Phạm Tuyết thay cô giết ba mình, cô lại thay Phạm Tuyết giểt mẹ cô ta, hai cô tuyệt vời thật đấy!”
Nghe được câu này, mắt của Vương Kiều lóe lêm.
Mục Cảnh Phỉ nhạy bén bắt lấy, tiếp tục nói: “Phạm Tuyết bảo cô ta làm thế là để cô phải chịu đau khổ vô cùng nhằm báo thù cho mẹ cô ta.

Cô thích ba mình nên khi ông ấy chết sẽ khiến cô khổ sở hơn cả việc giết quách cô đi.

Ba cô thê thảm quá, đối xử tốt với cô như vậy mà lại không được chết tử tế.”
Vương Kiều nghe thế, cuối cùng đã có phản ứng, cô ta nhảy dựng lên, như khùng như điên túm tóc mình, đập mạnh đầu xuống đàn: “Ba của con! Con muốn ba trở về! Để cho ông ấy về ngay!!”
Hai cảnh sát viên vội vàng nhấn cô ta ngồi xuống.


Mục Cảnh Phỉ hời hợt: “Người chết không thể sống lại, không thể nào.”
Vương Kiều giãy giụa như điên, khóc lóc la to: “Vậy mấy người để tôi đi chết đi! Để tôi đi tìm ba tôi! Hiện tại ông ấy đã được hai đại sư kia cứu rồi đúng không, ông ấy đã thoát ra được rồi đúng không? Thế tại sao ông ấy không đến gặp tôi, có phải ông ấy lại đi tìm cái ả đàn bà họ Lạc không hả, ông ấy không cần tôi!”
Viên cảnh sát giữ cô ta tức giận: “Người đã chết sao mà quay về được? Cô đừng có nổi điên nữa!”
Mục Cảnh Phỉ đứng dậy, một chân đạp  băng ghế, cầm quyển sổ trên bàn lên, hung hăng nện xuống bàn.

Một tiếng động lớn vang lên khiến Vương Kiều sợ hết hồn, bất chợt bình tĩnh lại.
Mục Cảnh Phỉ sầm mặt: “Dám ầm ĩ nữa thì dù có phải cởi cảnh phục tôi cũng phải đánh cô một trận! Ngồi đàng hoàng lại cho tôi!”
Hai anh cảnh sát cũng run rẩy theo, đến khi Mục Cảnh Phỉ ngồi xuống mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Nói xem, sao lại giết ba của cô? Động cơ là gì?”
Vương Kiều cười tự giễu, gióng như nghe được chuyện cười thế giới: “Tại sao phải giết ông ấy à? Mấy người biết cả rồi còn gì? Tôi yêu ba mình, tôi không muốn ba tôi bị mụ đàn bà kia cướp mất.

Khó khăn lắm tôi mới có được một mái nhà, dễ gì mới có một người yêu thương tôi, chiều chuộng tôi.

Người đàn bà kia muốn cướp ông ấy đi, ha ha, mơ à!”
Ánh mắt Vương Kiều lạnh như băng, nét mặt thâm độc phá hủy cả ngũ quan thanh tú: “Thật ra ban đầu, người tôi muốn giết không phải ba, mà là người đàn bà kia.

Nhưng nếu giết bà ta thì mấy người sẽ nhanh chóng lần ra tôi, hơn nữa dựa theo tính tình của ba tôi, bà ta chết rồi thì ông ấy sẽ nuôi nấng thằng con của bả! Tôi không chịu đựng được! Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai cướp mất ba tôi, dù có chết, ông ấy cũng chỉ được chết bên cạnh tôi! Là tôi!”
Mục Cảnh Phỉ gằn giọng hỏi: “Chỉ vì nguyên cớ đó mà cô giết luôn ba mình?”
“Lý do ấy mà vẫn chưa đủ à? Tôi mà không giết ông ấy thì ông sẽ đi với người đàn bà kia! Tôi không đồng ý cho họ kết hôn, ông ấy còn giận tôi, vì mụ đàn bà kia mà ông ấy gào lên với tôi!”
Mục Cảnh Phỉ thờ ơ nói cho cô ta: “Dục vọng chiếm hữu điên cuồng đã khiến tâm lý cô trở nên vặn vẹo.

Tìm mẹ kế thì có nhiều rồi, nhưng tôi chưa thấy ai lại giết luôn ba mình.

Thứ tình cảm của cô với ba mình không phải là yêu, đó chỉ là lòng ích kỷ muốn chiếm cứ mãi sự đối xử chân thành mà ông ấy từng dành cho cô.

Khi yêu con người ta luôn vị tha, dù là kiểu tình yêu như thế nào cũng không thoát ra ngoài hai chữ ấy.

Cô quá vị kỉ.”
Vương Kiều khịt mũi coi thường: “Cô đâu phải là tôi, cô vốn chẳng hiểu gì về tôi! Tất cả các người đều không hiểu tôi!”
Nói chuyện không lọt, Mục Cảnh Phỉ chẳng buồn giảng giải về vấn đề đó nữa: “Tại sao cô lại lôi Phạm Tuyết đồng phạm tội? Mẹ cô ấy đâu có lỗi?”
“Liên quan đến tôi à?” Vương Kiều cười châm biếm buông tay ra, vô tội nói: “Tôi có quen biết gì mẹ cô ta đâu! Cái con ngu xuẩn kia dễ dụ lắm, từ nhỏ cứ nghe tôi nói hai câu là tin răm rắp.

Giờ thì hay rồi, cô ta cũng đã nhận tội, tôi mà chết thì cô ta cũng phải chôn cùng.”
Lúc này có người đi vào, thầm nói: “Mục đội, đã tìm được hung khí, trên đó phát hiện dấu vân tay của Vương Kiều, đã có thể kết án.”
Vương Kiều dửng dưng, như đã ôm sẵn tư tưởng chết thì cũng đã chết rồi, ngạo nghễ nhìn cảnh sát: “Tôi đẩy thẳng bà ta xuống, khiến bà ta ngã xuyên qua cột thép sắc nhọn, vị trí ấy là tôi có tâm bày ra đấy.

Sao? Có cảm giác muốn bắn chết tôi luôn chưa?”
Mục Cảnh Phỉ hít sâu một hơi: “Hỏi cô một câu cuối cùng.

Nếu nhận được tiền mà cô dùng mạng sống của ba cô để đổi lấy thì trong lòng cô có dễ chịu không?”
Vương Kiều vui vẻ trả lời: “Tại sao không? Đó là ông ấy dùng mạng đổi về cho tôi, là biểu hiện cho tình yêu ông ấy dành tặng tôi, tôi tiêu đồng nào cũng sẽ thấy hạnh phúc, vì đấy là ba cho mà.”
Mục Cảnh Phỉ gật đầu, một câu tức tối cũng chẳng nói, cầm bản ghi chép tra hỏi đi ra ngoài, tức giận đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt.
“Ha há há há  há há… Khụ khụ…Há há há há há hức!!!” Vương Kiều lớn tiếng cười trong phòng thẩm vấn, cười mà nước mắt theo gò má chảy giọt xuống mà cô ta cũng không nhận ra, vành mắt đỏ bừng, giống như ma nhập quỷ ám.
Đêm đó, Mục Cảnh Phỉ sắp xếp đôi bạn tốt vào giam chung một phòng, cho hai cô ả cắn xé nhau, điên cuồng với nhau!
————
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Cảnh Phỉ thông báo cho Cố Diệp: “Vụ án này đã kết thúc, em vất vả rồi.”
Cố Diệp ngượng ngùng nói: “Em có giúp được gì đâu.”
“Rất nhiều rồi.”
Cố Diệp nhận ra giọng điệu của Mục Cảnh Phỉ hơi lạ, nghi ngờ hỏi: “Giận hả?”
“Suýt nữa bà đây tức chết!”
“Chị, chị phải làm quen thôi, chúng ta đi những chuyến như này không phải là để bắt những tên cặn bã đó sao?”
“Làm việc này…” Mục Cảnh Phỉ rốt cuộc bị chọc cười: “Là đồng hành, em là vì minh oan cho quỷ, còn chị thì giải oan cho cả người lẫn quỷ.”
Cố Diệp cười híp mắt nói: “Có đôi khi chúng ta tuy khác đường nhưng vẫn chung đích đến, thế nên phải giúp đỡ lẫn nhau, không cần khách sáo với em đâu.”
Úc Trạch rửa mặt xong, nghe tiếng Cố Diệp nói chuyện là biết cậu đã dậy, thấy cậu vẫn ườn trên giường, bước đến đặt một nụ hôn lên má Cố Diệp, ánh mắt tỏ ý hỏi: Dậy rồi à?
Cố Diệp cười tủm tỉm ngồi dậy, chỉ chỉ má phải, thơm cả hai bên cho cân.
Lúc này lại nghe người bên kia máy hỏi: “Chị nghe nói các em đang đi tìm người đã bán người người gỗ nhỏ cho Vương Kiều, có cần giúp không?”
Cố Diệp chớp mắt, cong môi, bất chợt lóe lên một ý nghĩ: “Cần, cần lắm.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện