Cố Diệp rửa mặt, thay quần áo, cầm chìa khóa và bước xuống lầu. Phu nhân Cố thấy cậu lại đi ra ngoài bèn phàn nàn: “Ngày nào cũng vậy, hỡ tí là nhong nhong ngoài đường không thèm về nhà.
Con còn bận bịu hơn cả cha con nữa!”
Cố Diệp xoay chìa khóa trên đầu ngón tay, cười đáp: “Úc Trạch mới gọi cho con, anh ấy bảo cháu trai của ảnh ở nhà trẻ gặp chút chuyện, ảnh bảo con đến đó xem thử.”
“Nhà trẻ? Mấy cậu bé à?”
“Đúng thế.
Mấy nhóc đó đều hơn bốn tuổi rồi.”
“Vậy con đi đi, lỡ xảy ra chuyện thì không dễ dàng giải thích với người ta đâu.”
Cố Diệp bật cười và xua tay: “Chắc tối con không về ăn cơm, mẹ khỏi chừa đồ ăn cho con nhé.”
Phu nhân Cố hừ lạnh một tiếng: “Mẹ thấy hôm nay con không tính về nhà ngủ luôn thì có.”
Cố Diệp chợt khựng lại: “Có khi là thế thật ạ.”
Bà tức giận trừng mắt nhìn cậu: “Trong lòng nhớ cân nhắc, kẻo lại bị thiệt thòi bây giờ.”
Cố Diệp xấu hổ, tối hôm đó bị Úc Trạch trêu ghẹo nên cậu đã đi tra một vài thông tin, thành thật mà nói thì cậu đã rất sốc.
Cậu cười trừ rồi tranh thủ vọt lẹ: “Con sao có thể bị thua thiệt chứ, mẹ cứ yên tâm đi.”
Cố Diệp đi theo địa chỉ của Úc Trạch gửi đến trường mẫu giáo quốc tế Ngải Ốc.
Như một thói quen, đầu tiên cậu quan sát bầu không khí xung quanh ngôi trường này trước.
Nhìn chung mọi thứ rất tốt, không có dấu vết linh hồn tà ác, mà cho dù có quỷ thật thì cũng chỉ là những hồn ma tốt bụng.
Trường mẫu giáo này khá rộng rãi, dãy đầu tiên có ba tòa nhà sáu tầng, phía sau có mấy dãy nhà dạy học và hồ bơi.
Bên cạnh có một cái lán thoạt nhìn giống như nơi trồng rau, có cô giáo cùng với các bé học sinh cầm rổ nhổ rau trên đó.
Kế bên là một khu sân chơi rộng lớn, ở đó có cả chục đứa trẻ con đang nô đùa với nhau và những đứa trẻ này tuổi có vẻ nhỏ hơn.
Hơn chục đứa trẻ được bốn cô giáo trông chừng và có một nhóc trai đang khóc muốn được ôm vào lòng.
Cố Diệp hít sâu một hơi và tự trấn an tinh thần.
Con nít đứa nào chả khóc chả quấy, không biết cháu trai Úc Trạch thuộc kiểu trẻ con nào, lỡ mà dỗ không tốt nó về nó méc phụ huynh, ông Úc sẽ tức giận mất.
Vì thế nếu hai đứa mà có làm ầm lên cậu cũng phải nhịn không được đánh tụi nó.
Nhân viên bảo vệ ngoài cổng thấy cậu xuống xe bèn bước tới, đề phòng hỏi: “Xin hỏi cậu tới tìm ai?”
Giờ vẫn chưa phải lúc phụ huynh đến đón con em về nhà, bọn họ đã được huấn luyện qua nên biết rõ ai là người tới đón, phụ huynh dáng vẻ ra sao họ đều thuộc nằm lòng.
Cho nên khi thấy khuôn mặt xa lạ của Cố Diệp, họ chắc chắn phải nghi ngờ.
“Chờ một chút để tôi gọi điện về nhà.” Sau đó Cố Diệp gọi Úc Trạch: “Em đến nơi rồi, anh bảo chị ba anh nói chuyện với giáo viên đi.”
Một lát sau, bảo vệ nhận được thông báo bèn mở cổng để Cố Diệp tiến vào.
Lúc này một nữ giáo sư khoảng bốn mươi tuổi bước ra giữa khu dạy học, bà lịch sự chào hỏi Cố Diệp: “Xin chào, em là Cố Diệp đúng không?”
Cố Diệp cảm thấy âm thanh này hơi quen tai, hình như là giọng của người phụ nữ đã gọi cho cậu: “Vâng ạ, em tới đón Lăng Tử Quân và Lăng Tử Hạo, chiều nay cô là người gọi cho em đấy.
Lúc đó em không biết chuyện gì xảy ra nên cô cho em xin lỗi.”
Đối phương cũng áy náy đáp lại: “Là do cô chưa hỏi rõ tình huống, nghe các bé nói thế cô tưởng em là mợ của hai bé.
Cô xin tự giới thiệu cô là Lưu Phương, hiệu trưởng của hai bé.”
Hiệu trưởng Lưu vừa đi vừa giải thích tình hình cho Cố Diệp: “Lần này mời em tới đây vì muốn hỏi xem liệu cô giáo Lý có thực sự ở đây hay không.
Thực ra ngay từ đầu tụi cô không tin điều đó đâu, mọi người ở đây ai cũng tiếp thu nền giáo dục cao đẳng, còn quỷ thần chẳng qua là đức tin của mỗi người mà thôi.
Nhưng gần đây bọn trẻ kể rằng chúng thường thấy cô Lý, nhất là hôm nay, biểu hiện của các bé khiến cô cảm thấy cô Lý đã từng ở đó và các bé đều có thể thấy cô Lý đang ở đây.
Nếu như một đứa bé là nói dối thì đó là trò đùa dai, nhưng nhiều đứa đều nói thế thì khả năng nó là sự thật rồi.”
Sự việc này dường như ảnh hưởng đến tam quan của hiệu trưởng Lưu, lúc nói chuyện khuôn mặt bà luôn hiện ra một chút nét khó chịu, ánh mắt thể hiện sự e ngại: “Bọn cô cũng nhìn thấy một số điều kỳ lạ thông qua (camera) giám sát, vì vậy cô không còn cách nào ngoài mời em tới xem giúp.”
Cố Diệp mỉm cười: “Em hiểu suy nghĩ của cô mà.
Chuyện ma quỷ vốn dĩ không phổ biến trong xã hội hiện đại, nhưng những gì được ông bà ta lưu truyền đều có vài phần đạo lý.
Người xưa từng nói đôi mắt trẻ con trong sáng thuần khiết nhất, có thể thấy những thứ mà người lớn không thể thấy được, điều này hoàn toàn chính xác.”
“Ý em là cô Lý vẫn đang hiện diện ở đây?”
“Rất có thể ạ, bởi vì những người quá cố thường lang thang ở chốn họ hoài niệm.
Nếu cô ấy ở đây, chứng tỏ cô ấy vẫn còn lưu luyến ngôi trường này và bọn trẻ.”
Nói đến đây, vẻ mặt cô hiệu trưởng thoáng đau buồn: “Cô giáo Lý là giáo viên rất giỏi, cô ấy rất thương bọn trẻ và bọn trẻ cũng thế.
Lúc cô ấy xin phép nghỉ ốm, các giáo viên khác đến dạy thay và bọn trẻ đều cảm thấy lạ lẫm, thậm chí có đứa không thể ngủ ngon vì không được gặp cô ấy.
Đáng tiếc… Ai.”
Hiệu trưởng đưa Cố Diệp lên lầu, đúng lúc bắt gặp hai giáo viên trẻ đi xuống, cả hai vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Cố Diệp, hiệu trưởng thấy thế buồn cười hỏi: “Sao vậy? Quen à?”
“Em là Cố Diệp?”
“Đại sư Cố?”
Nhìn thấy Cố Diệp đến rồi lại nghĩ tới lời đồn bên trong lớp một kia, hai cô giáo bèn liếc mắt nhìn nhau và họ đều cảm thấy nỗi sợ hãi của nhau thông qua ánh mắt.
Cô giáo Lý thực sự đã trở lại rồi chăng?
Một trong hai cô giáo giải thích: “Tụi em cảm thấy ngạc nhiên thôi, không ngờ đại sư Cố lại đến trường mẫu giáo.
Hiệu trưởng chị không biết đó chứ, đại sư Cố trên mạng nổi tiếng lắm, xem bói cực kỳ chuẩn xác, chỉ một câu nói đã khiến một gia đình giàu có sụp đổ, tính một cái là công ty phá sản, viết một chữ là đo được tuổi thọ, liệu như thần.” Cô sợ hãi hỏi: “Chị mời đại sư Cố đến tìm cô giáo Lý hả?”
Hiệu trưởng không ngờ Cố Diệp lợi hại đến vậy và lời của hai đứa nhóc thế mà lại trở thành sự thật.
Song, bà không muốn chuyện này lan xa nên chỉ bảo: “Cậu Cố đến đón cháu chứ không phải để bói quẻ.”
Cố Diệp mỉm cười trả lời: “Em tới đón cháu trai.”
Nghe thấy Cố Diệp bảo không phải tới để bắt ma, hai cô giáo trẻ trông đỡ hơn một chút.
Sau khi họ đi hẳn, hiệu trưởng mới xấu hổ nói: “Thiệt tình cô không muốn chuyện này lộ ra ngoài, để tránh phiền phức mong em giữ bí mật giúp cô.”
“Em hiểu mà.”
Hai cô giáo trẻ rời đi một lúc mới bàng hoàng nhận ra: “Ủa, Cố Diệp làm gì có chị gái, thế cháu trai của cậu ấy ở đâu ra?”
“Tớ nghe đồn sáng nay cặp song sinh lớp một vừa tới trường đã cật lực đề cử mợ của mình, còn nói gì mợ nhỏ của tụi nhóc là đại sư vô cùng nổi tiếng và biết bắt quỷ.
Đừng bảo cặp song sinh này là cháu trai của Úc Trạch nhá? Trên mạng toàn bảo bọn họ là một đôi, phụ huynh hai bên đồng ý cả, xem ra là đúng.
Quả nhiên những người đẹp trai không dành cho quốc gia mà để tìm bạn trai là chính.
Đàn ông tốt còn lại cũng bị trộn lẫn với rất nhiều tên cặn bã, chỉ cần chọn sai người thôi là ăn thiệt liền.”
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô giáo Lý…” Hai giáo viên trẻ nhìn nhau và sợ hãi: “Nếu mà nó vẫn tiếp tục chắc tớ bỏ nghề mất.
Đáng sợ quá má ơi.”
“Tớ cũng vậy.”
Hai người vừa xuống lầu vừa tán gẫu, không để ý rằng ở góc rẽ nơi ánh sáng không thể chiếu vào có một bóng đen so với màn đêm bình thường tối hơn một chút, bóng đen nghe tới đó bèn đi lên lầu dọc theo chỗ râm.
Cố Diệp đi tới hành lang trước phòng học của cặp song sinh, bỗng một cảm giác kỳ lạ lướt qua khiến cậu phải quay đầu lại.
Hiệu trưởng thấy vậy thắc mắc: “Sao thế?”
Cố Diệp khẽ nở nụ cười: “Cô giáo Lý là một người rất dịu dàng…”
“Đúng vậy, lúc còn sống mọi người quý mến cô ấy lắm, đối với giáo viên mới vô cùng tốt, giống như một người chị lớn tri kỷ vậy.”
“Em biết mà.”
Câu nói này của Cố Diệp khiến hiểu trưởng khẽ giật mình trong lòng: “Làm sao em biết được?”
Cố Diệp vội đánh trống lảng: “Lớp của tụi nhỏ ở kia đúng không cô?”
Trong lúc cậu đang trò truyện với hiệu trưởng, hai đứa nhỏ bèn chạy ra phía cửa lớp.
Một đứa thò đầu nhìn ra ngoài từ bên trong, đứa còn lại thì dựa vào khung cửa, trực tiếp đứng trước mặt cậu và quang minh chính đại quan sát.
Cố Diệp chợt dừng lại, nhìn khuôn mặt có nét hao hao Úc Trạch, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Quả nhiên là cậu cháu với nhau, thằng nhóc kia có khuôn mặt lạnh lùng thật giống Úc Trạch.
Đứa khác thì hoạt bát hơn rất nhiều, nhóc thấy cậu trước tiên chớp chớp đôi mắt, sau đó vui vẻ chạy tới ôm lấy chân Cố Diệp: “Chú chính là mợ nhỏ rồi! Con nói rồi mà, tụi con có mợ, cô ơi tụi con không hề nói dối đâu nhá!”
Lúc trên đường Cố Diệp đã nghe Úc Trạch miêu tả sơ qua hai đứa nhóc.
Cái đứa nào vừa gặp mà chỉ muốn mua băng keo dán miệng nó lại là em trai, còn đứa suốt ngày giả bộ lạnh lùng ít nói thì là anh trai.
“Con là em trai, Lăng Tử Hạo.” Rồi Cố Diệp quay sang nhìn đứa bé mặt mày lạnh nhạt: “Còn con là anh trai, Lăng Tử Quân.”
“Dạ vâng, con chính là em trai, mợ thông minh quá đi, nhìn sơ qua thôi đã phân biệt được tụi con rồi!” Lăng Tử Hạo duỗi ngón tay cái béo múp míp của mình: “Mợ đẹp không khác gì ảnh chụp!” Cái miệng bé xinh của Lăng Tự Hạo liến thoắng không ngừng, mồm miệng lanh lợi lại còn dễ nghe, vừa thấy mặt đã liên tục phun ra chuỗi rắm cầu vồng.
Cố Diệp thích thú đến mức cong mắt, mọi lo lắng trên đường đi đều bị rắm cầu vồng quét sạch.
Ngược lại với Lăng Tử Hạo, nhóc Lăng Tử Quân không những không đi tới mà còn bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Cố Diệp ngay lập tức biết lý do tại sao thằng bé khó chịu, cậu vội vàng giải thích: “Cho cậu xin lỗi, cậu hiểu lầm ý của cô giáo nên làm các con thất vọng.”
Mặt mũi Lăng Tử Quân lúc này mới dịu đi chút xíu, nhóc hừ lạnh một tiếng: “Con không khóc nhè, em ấy mới khóc, đã vậy khóc rất xấu.”
Lúc cậu bé thốt lên câu này Cố Diệp có thể nghe ra cảm xúc tủi thân chứa trong đó.
Rõ ràng nhóc nghiêm túc giới thiệu cậu cho cô giáo như vậy nhưng cậu lại bảo không biết bọn nhóc, mặt mũi nhóc mất hết rồi?
Lăng Tử Hạo ngược lại hết sức hào phóng, không chút nào để ý khoát khoát tay: “Không sao, đàn ông con trai phải chịu được oan ức.”
Cố Diệp bật cười, tính cách hai đứa nhóc này khác nhau một trời một vực, nhưng như thế mới đáng yêu!
Rốt cuộc giáo viên của hai cậu nhóc cũng có cơ hội lên tiếng: “Xin chào, chị là Vương Thiến, giáo viên chủ nhiệm lớp này.
Sau khi cô giáo Lý rời đi thì chị là người thay thế.”
Cố Diệp nói vài câu khách sáo với đối phương xong bèn quan sát lớp học trống trơn, sau đó hỏi: “Tình huống trong lớp như thế nào vậy? Cô Vương có thể nói sơ qua không?”
Cô Vương vội thuật lại: “Bọn chị sợ các bé nghe thấy điều gì không hay nên đã chuyển các bé sang lớp khác.
Các bé còn nhỏ, nghe gì nói đó, tin đồn mà lan ra ngoài dễ gây hoảng loạn.
Mà trường mẫu giáo thì kỵ nhất là để phụ huynh lo lắng.” Nói xong cô giáo Vương dùng ánh mắt hỏi hiệu trưởng rằng cô cần dắt hai đứa trẻ này ra chỗ khác không?
Cố Diệp hiểu suy nghĩ của họ, bèn ngồi xổm nói với hai nhóc: “Các con đi chơi với bạn đi nhé, chút nữa cậu tìm hai con sau nhé?”
“Không được, con biết cậu tới làm gì.
Cậu muốn tìm cô Lý đúng không?” Lăng Tử Hạo tràn đầy tự tin: “Con cũng muốn nói chuyện với cô Lý, con không đi đâu.”
Mặc dù Lăng Tử Quân không nói lời nào nhưng từ nét mặt có thể nhìn ra được cậu nhóc cũng không muốn đi.
Nhóc vô cùng tò mò và muốn xem mợ nhỏ của mình có thật sự thần kỳ như trong truyền thuyết hay không.
Cố Diệp mỉm cười: “Vậy thì ở lại thôi, dù gì hai đứa cũng bảo đã nhìn thấy cô Lý, thêm một lần nữa chẳng đáng là bao.”
Rèm cửa trong phòng nghỉ vẫn chưa được vén lên, ánh sáng bên trong rất mờ, cô giáo Vương ngại ngùng nói: “Tụi chị lo là nếu cô Lý ở đây, ánh mặt trời sẽ làm tổn thương chị ấy nên mới không… kéo rèm ra.” Nói tới chỗ này, đôi mắt cô giáo Vương không tự chủ được mà chảy nước mắt.
Có thể thấy trước đây tình cảm hai người thật sự tốt, cô xấu hổ lau chúng đi: “Thật ngại quá, vừa nhắc tới cô Lý là chị không kiềm chế được cảm xúc.”
Lúc này, Cố Diệp nhìn thấy trong góc tường, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang mỉm cười nhìn họ, sau đó lau nước mắt.
Cố Diệp gật đầu nói rằng mình đã hiểu: “Hai cô trước hết cứ ra ngoài trước đã, để em nói chuyện với cô ấy.”
Hai cô giáo kinh ngạc trợn to mắt: “Cô Lý đang ở đó thật hả?”
Cố Diệp liếc nhìn hai đứa trẻ đang đứng kế bên mình, đôi con người của hai nhóc đã phản chiếu hình bóng của cô giáo Lý.
Hai cô giáo kia nương theo ánh mắt Cố Diệp nhìn về phía hai cậu bé, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Dù trước đây tình cảm tốt đến đâu, nhưng bây giờ cô Lý cũng đã chết, bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cố Diệp cười nói: “Hai cô cứ ra ngoài trước đi.”
Lần này hai người họ không chần chừ nữa mà rời đi luôn.
Cố Diệp đóng cửa lại, gật đầu với cô giáo Lý rồi lễ phép chào hỏi: “Em chào cô.”
Cô Lý căng thẳng nhìn cậu, sau một lúc im lặng mới yếu ớt cất tiếng: “Chị không hại ai hết.”
“Em biết chứ, nên em mới đến đây tâm sự với cô.” Cố Diệp tìm một cái ghế ở góc tường và ngồi xuống, giữ một khoảng cách khá xa với cô giáo Lý để đối phương có thể thư giãn.
Con nít ngây thơ không nghĩ ngợi nhiều, lăng tử hạo vui vẻ chạy tới: “Cô Lý ơi! Cô về rồi!”
Cố Diệp không có ý định ngăn tụi nhỏ lại, cậu chỉ mỉm cười bảo: “Bọn nhỏ đều rất nhớ cô.”
Cô giáo Lý không còn căng thẳng như hồi nãy nữa, cúi đầu xuống nhìn học sinh của mình và mỉm cười dịu dàng.
Cố Diệp nhẹ nhàng hỏi: “Cô không nỡ rời xa các bé hả?”
Cô Lý gật đầu, dùng chất giọng dịu dàng từ tốn trả lời: “Trường mẫu giáo tụi chị có một quy định, giáo viên nào tiếp nhận học sinh nào vào lúc nhập học sẽ chịu trách nhiệm tới khi các bé ra trường.
Những đứa trẻ này mới hai tuổi được gửi tới đây và chị đã trông nom bọn trẻ tới giờ.
Lúc mới đến bé nào cũng nhỏ, nói còn chưa sõi, giao tiếp chỉ toàn dựa vào suy đoán, thậm chí có bé chưa dứt sữa suốt ngày khóc đòi mẹ.
Các bé không biết mặc quần áo, biếng ăn, đi vệ sinh xong không rửa đít, quần kéo lên cũng không xong.
Mỗi một đứa đều do tay chị dạy dỗ, đôi khi có bé đái dầm, các bé không biết thay quần, suốt ngày mặc quần ngược, túi quần thường nằm phía sau.”
Nói đến đây, nước mắt cô Lý không kìm được chảy xuống: “Mặc dù bây giờ các bé đã hơn bốn tuổi rồi, về cơ bản có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng chị vẫn không yên tâm lắm.
Bằng cách nào đó chị quay trở lại nơi này, rồi lại nhìn thấy các cháu, đôi khi thấy các bé loay hoay lọ mọ chị nhìn không được chạy ra giúp đỡ, không ngờ lại gây phiền toái cho các thầy cô khác.”
Cố Diệp bế Lăng Tử Quân trên tay, nhóc con không tự nhiên như em trai mình nên khi được bế nhóc cảm thấy hơi khó chịu.
Cố Diệp thoải mái sờ đầu bé con, sau đó để nhóc ngồi lên đùi mình và tâm sự với cô Lý: “Những chuyện khi còn sống và quá khứ hãy để cho nó trôi qua, đừng trì hoãn luân hồi.”
Cô Lý miễn cưỡng: “Chị muốn nhìn các bé tốt nghiệp.
Đến lúc đó chị sẽ đi.”
“Các bé sẽ luôn nhớ đến cô.
Khi lớn lên, bọn trẻ cũng sẽ nhớ rằng hồi còn bé thơ, có một người cô đã dạy các em mặc quần áo và ăn uống, kể chuyện cho các em nghe và dỗ các em ngủ.
Nên đi thôi, đi về nơi cô thuộc về.”
Cô Lý lưu luyến không nỡ rời mắt khỏi hai đứa trẻ, ánh mắt như xuyên qua thời gian để nhìn thời khắc bọn trẻ trưởng thành, khiến Cố Diệp không khỏi cảm thấy buồn bã.
Thực tế cho thấy, rất nhiều người sau khi tốt nghiệp sẽ quay về trường thăm giáo viên cấp hai, cấp ba hay giảng viên đại học nhưng xưa nay chưa nghe nói qua về việc học trò về thăm giáo viên mầm non.
Khi các em lớn, những người dạy các em mặc quần áo, ăn uống sẽ trở nên già yếu và khả năng cao lúc gặp gỡ nhau các em sẽ không nhận ra họ.
Tuy cậu đang thuyết phục cô giáo Lý nhưng thực ra trong lòng cậu cũng biết rằng chưa chắc bọn trẻ sẽ nhớ đến cô ấy.
Song, nếu bây giờ cô ấy không rời đi thì cô mới là người đau khổ nhất.
Cố Diệp tiếp tục khuyên nhủ: “Bọn trẻ rồi sẽ lớn lên, sau này sẽ thêm nhiều kỹ năng mới, cô chỉ có thể đồng hành cùng các em ấy trong một chặng đường mà thôi.
Tương lai các em sẽ gặp gỡ nhiều người đồng hành mới và cũng không thiếu bạn bè kề vai sát cánh, cô có ở lại canh giữ bọn trẻ thêm một năm cũng không có ý