Nháy mắt liền tới tháng bảy, mặt trời treo trên cao, thời tiết nóng bức.
Nhiệt độ ở khu công nghiệp này khắc nghiệt đến nỗi sàn xi măng muốn bốc khói lên.
Nhiệt độ bên trong nhà máy cao đến đáng sợ, gió thổi không lọt, cơ khí trong xưởng lúc hoạt động còn tỏa ra nhiệt khí, quả thực như cái lồng hấp lớn, khiến các công nhân đều mồ hôi đầm đìa.
Ngoại trừ các nhân viên quản lí ở trong văn phòng được hưởng thụ điều hòa mát mẻ, những phân xưởng khác chỉ được cấp cho một cái quạt trần và quạt sàn, còn có lúc ba giờ chiều mỗi ngày sẽ phát chè đậu xanh giải nhiệt.
Ngoài các phân xưởng, căn phòng bảo vệ bé nhỏ kia cũng bị tra tấn đến đáng thương.
Trong phòng bảo vệ quạt trần hay là quạt sàn đều không có, chỉ có quạt lá cọ của lão Vương và lão Quyền, nóng không chịu được thì mang ra phe phẩy.
Ở bên trong vẫn còn đỡ, chỉ là đến lúc giữa trưa, các công nhân tan làm, cần phải có một bảo vệ ra ngoài gác, lúc này mới là phần khó nhất.
Mặt trời giữa trưa treo trên đỉnh, nơi bảo vệ đứng có một cây dù to, nhưng kiểm tra phần đuôi chiếc xe hơi cũng phải đi bộ vài bước mới cản lại được, căn bản không cho thở chút nào.
Hôm nay đến phiên Lâm Thiên Nhiên đi gác, vừa đến 12h trưa, anh đã đi làm đúng giờ.
Dự báo thời tiết đã báo động trước rằng nhiệt độ rất cao, Lâm Thiên Nhiên đứng mười phút, cũng có chút choáng váng hoa mắt, cổ áo đều bị mồ hôi thấm ướt, nhưng anh vẫn kiên trì, kiểm tra từng chiếc xe chỉ lo làm việc có chỗ sơ suất.
Lý Dật Thành gần đây thường xuyên bận rộn với hàng đống vấn đề trong hội nghị.
Thêm nữa cả ngày đều ngồi điều hòa trong phòng, ra vào cũng là xe đưa, dĩ nhiên không để bụng khí trời nhiệt độ cao như vậy.
Chỉ một câu ra lệnh cho Phương quản lý phòng nhân sự, nước đường giải khát sẽ được chuẩn bị đúng cách, trợ cấp cho các hoạt động ở nhiệt độ cao này cũng được thực hiện.
Vì vậy, khi nghe Phương quản lý báo rằng Lâm Thiên Nhiên trong lúc đang làm thì bị ngất do cảm nắng thì hắn liền giật mình hối hận, hận không thể tàn nhẫn tát cho mình một cái bạt tai.
"Người đâu? Hiện giờ anh ấy ở đâu?" Lý Dật Thành đang cầm cây bút máy ký văn kiện liền run đến nỗi làm rơi xuống, chiếc bút máy quý giá bị cắm ngòi xuống sàn, chảy ra nước mực màu đen trên tấm thảm nâu.
"Hiện tại đã tỉnh lại, đang nghỉ ngơi trong phòng." Phương quản lý vội vã nhặt cây bút máy lên, ngăn lại nước mực màu đen kia tiếp tục lan ra.
"Tôi đi xem thử." Lý Dật Thành sắc mặt tái xanh, khép lại văn kiện.
Bên trong phòng nghỉ ngơi.
Lâm Thiên Nhiên đã tỉnh lại, trên mu bàn tay cắm ống tiêm truyền nước muối, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Lý Dật Thành đẩy cửa vào, theo sau là Phương quản lý.
"Tiểu Thiên!" Lý Dật Thành thấy người đang dựa vào thành giường chợp mắt nghỉ ngơi, nhất thời cảm thấy rất đau lòng.
"Ừm?" Lâm Thiên Nhiên nghe tiếng gọi, từ từ mở mắt ra.
Không nghĩ đến quản lý cùng ông chủ đồng thời xuất hiện trước mắt, suýt nữa bị dọa chết.
"Lý tổng, Phương quản lý?" Lâm Thiên Nhiên khiếp đảm kêu một tiếng, anh vốn nghĩ rằng người ngay lập tức đến tìm anh là lão Vương hoặc lão Quyền, chứ không nghĩ rằng là hai người lãnh đạo này, điều đó làm anh có chút thụ sủng nhược kinh, không thể tưởng tượng nổi.
"Ừm, sao rồi, có tốt lên chưa?" Lý Dật Thành rốt cục nhớ tới còn có Phương quản lý bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là có chừng mực một chút, nếu không chắc chắn sẽ bị xúc động đến táy máy chân tay.
"Còn hơi chóng mặt." Lâm Thiên Nhiên thành thật trả lời.
Nếu như không phải tòa nhà văn phòng và phòng cứu thương có chút khoảng cách, phải đi bộ tới thì Lý Dật Thành cũng sẽ không nhận ra được nhiệt độ bây giờ cao đến mức nào.
Trong phòng cứu thương có một cái quạt trần lớn, nhưng quay rất chậm, căn bản không tạo ra được gió mát nào.
"Tôi ở một lúc là tốt rồi." Lâm Thiên Nhiên thấy hai người đứng đã lâu, một điểm ý tứ rời đi cũng không có, tay chân có chút luống cuống.
Trong bầu không khí có chút lúng túng ấy, y xưởng đẩy cửa đi vào kiểm tra, nhìn thấy trước giường bệnh có hai người đàn ông, một người là Phương quản lý phòng nhân sự thì hắn nhận ra, một người khác thì không biết là ai, chỉ biết trang phục sang trọng trên người xem ra là có quyền cao chức trọng.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?" Lý Dật Thành tuy rằng đã hỏi qua Tiểu Thiên một lần rồi, thế nhưng khi bác sĩ tới, vẫn xác nhận lại lần nữa.
"Bị cảm nắng thôi, tôi truyền nước cho anh ấy rồi, nghỉ ngơi chút là được." Y xưởng trả lời xong, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền nước, khiến anh thoải mái.
"Tôi đi sắp xếp lại việc, buổi chiều để lão Quyền đi làm thay anh ấy." Phương quản lý thức thời móc điện thoại ra đi an bài.
"Vậy có cần người chăm sóc không?" Lý Dật Thành lại hỏi.
"Không cần, không cần." Không đợi y xưởng trả lời, Lâm Thiên Nhiên liền sợ hãi lắc đầu.
Lý Dật Thành không để ý anh, nhìn thấy y xưởng gật đầu tán thành mới thôi.
Y xưởng dặn dò vài câu ăn uống thanh đạm, chú ý nghỉ ngơi, liền khép cửa ra ngoài.
Vốn tưởng rằng Lý Dật Thành sẽ rời đi cùng y xưởng, nhưng hắn lại không nhúc nhích, Lâm Thiên Nhiên càng không biết nên làm sao, đành sợ hãi nói "Tôi không sao đâu, ngài, ngài về đi thôi."
Lý Dật Thành rốt cục gật đầu, lại ôn nhu dặn dò "Lần sau không thoải mái thì nói ra, đừng có cố sức, biết chưa?"
Lâm Thiên Nhiên chưa từng nghe qua câu nói này, giọng điệu mang theo lo lắng lại đau lòng như vậy, nhất thời quên cả trả lời, máy móc gật đầu.
"Vậy tôi đi trước." Lý Dật Thành nhấc tay lên, không nhịn được muốn xoa đầu anh, chỉ sợ dọa đến anh, lại dừng tay giữa không trung.
"Phương quản lí, anh sắp xếp một chút, lịch trực ngày mai của Lâm Thiên Nhiên cho nghỉ phép đi, để anh ấy nghỉ ngơi thêm một ngày nữa." Quay lại văn phòng, Lý Dật Thành gọi điện cho Phương quản lý.
"Nhớ kĩ là nghỉ phép, không phải nghỉ bệnh.
Đúng rồi, vẫn được trả lương." Lý Dật Thành lại dặn thêm một câu, hắn biết Tiểu Thiên rất quật cường, ngày mai thế nào cũng lại chạy tới làm.
"Được, tôi biết rồi." Phương quản lí ở đầu kia đáp lại.
"À