Hơn 7 giờ, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại một mình Lâm Thiên Nhiên cùng với nhà xưởng đã yên tĩnh không một tiếng động.
Lâm Thiên Nhiên lấy ghế, ngồi xuống trước màn hình vi tính, cẩn thận nhìn các góc giám sát trong nhà máy.
Ngoại trừ tình cờ có mèo hoang xuất hiện, còn lại đều bình an vô sự.
Đồng hồ trên tường tích tắc chuyển động, đêm đã khuya, rất nhanh sẽ tới thời điểm đi tuần tra.
Lâm Thiên Nhiên sạc đầy đèn pin, đứng lên với các cơ bắp trên người đã mệt nhoài, chuẩn bị ra ngoài tuần tra vòng thứ nhất của đêm nay.
"Leng keng..." Đột nhiên, điện thoại bàn trong phòng bảo vệ vang lên, ở thời điểm ban đêm yên tĩnh này, tiếng chuông chói tai đến đáng sợ, dọa Lâm Thiên Nhiên suýt nữa nhảy dựng.
Anh cầm điện thoại lên, một tiếng "này" truyền đến.
"Tiểu Thiên, là tôi!" Đầu kia truyền đến một thanh âm ủy khuất.
"Ngài là?" Lâm Thiên Nhiên trên đầu đầy dấu chấm hỏi, giọng nói này cũng có chút quen tai.
"Tôi a, Lý Dật Thành, nhanh tới cứu tôi đi, tôi bị kẹt ở tầng bảy, không biết là tên quản lí nào khóa cửa sắt bên ngoài của tòa nhà làm việc, tôi còn phải tăng ca chưa về được, tại sao lại đem khóa tôi lại, chết tiệt!"
Lý Dật Thành một bên nhìn trộm Lâm Thiên Nhiên đang nghe điện thoại của mình, một bên oán giận cầu cứu nói.
"A, như vậy, tôi sẽ nhanh chóng lên đó." Lâm Thiên Nhiên không nghĩ tới ông chủ của mình còn đang tăng ca, anh còn tưởng chỉ có một mình anh làm việc "Thế nhưng, nhưng mà tôi không có chìa khóa?"
"Đây là cánh cửa thông minh, ngoại trừ dùng chìa khóa để mở thì có thể dùng mật mã để mở nữa, anh cứ tới, tôi cho anh biết mật mã là được."
"Hả, ừm!" Lâm Thiên Nhiên để điện thoại xuống, lập tức cầm đèn pin, lết cái chân què chạy đến tòa nhà văn phòng.
Lâm Thiên Nhiên đến chân tòa nhà, nhìn lên trên, cả tòa nhà văn phòng tối đen, chỉ có một gian phòng ở tầng cao nhất còn sáng đèn, nói vậy chính là phòng của Lý Dật Thành.
Đi vào đại sảnh của tòa nhà văn phòng, Lâm Thiên Nhiên chỉ cảm thấy bên trong âm u khủng bố, chỉ có ánh đèn mờ trên cầu thang để anh nhìn rõ đường phía trước.
Anh muốn tìm công tắc điện, thế nhưng tìm vài lần vẫn không thấy, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, bật đèn pin cầm tay của chính mình đi lên lầu.
Từ lầu một đến lầu bảy, đối với người bình thường đã là khổ cực.
Càng không cần nói đến một người què quanh năm khuyết thiếu sự rèn luyện.
Lâm Thiên Nhiên đi nhanh lên cầu thang, suýt chút nữa đã ngã ở lầu số ba.
Anh một tay vịn vào thành cầu thang, một tay cầm đèn pin, cố hết sức thở hổn hển đi tới.
Người bình thường leo lên lầu bảy cần 10 phút, Lâm Thiên Nhiên bị què nên thời gian tăng gấp đôi.
Anh thật vất vả mới nhìn thấy chữ "tầng 7", mặc kệ chân mỏi thế nào, liền nhanh chóng đi đến nơi có ánh đèn.
Một cánh cửa sắt ngăn cản đường đi của anh, và hành lang phía bên kia cửa sắt có một văn phòng được bày trí sang trọng, có lẽ là văn phòng của tổng giám đốc.
"Có ai ở đây không?" Lâm Thiên Nhiên gọi một tiếng, lập tức nghe thấy âm thanh vọng lại của mình ở bên trong lầu bảy rộng lớn này.
"Tôi ở đây này, Tiểu Thiên!" Lý Dật Thành nghe tiếng, chạy ra một mặt kinh hỉ.
"Lý tổng, tôi làm sao mở cửa ra được?" Lâm Thiên Nhiên cách Lý Dật Thành một cái cửa sắt nói chuyện, mồ hôi thấm trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng.
"Anh đừng hoảng hốt, thấy bên kia có dụng cụ điện tử treo trên tường không?" Lý Dật Thành chỉ sau lưng Lâm Thiên Nhiên.
Lâm Thiên Nhiên quay ngón tay, trên tường liền xuất hiện một bảng tinh thể lỏng, trên bảng phát sáng màu xanh lá cây có hiển thị thời gian mờ nhạt.
"Tôi cho anh biết mật mã, anh nhập theo, cửa sẽ mở ra." Lý Dật Thành ra hiệu.
"A, ừm." Lâm Thiên Nhiên gật đầu đi tới.
"Mật mã là, khụ, 890515." Lý Dật Thành đột nhiên có chút e thẹn.
"Hả, 890515..." Lâm Thiên Nhiên một bên ấn số, một bên nhẩm đọc lại, đột nhiên giống như bị mắc nghẹn xương cá "a" một tiếng, "Đây, đây không phải sinh nhật tôi sao?(*)"
(*)ở TQ họ viết đơn vị từ lớn đến bé.
Tức năm tháng ngày.
Lâm Thiên Nhiên sinh ngày 15 tháng 5 năm 1989.
"Ồ vậy sao? Trùng hợp nhỉ?" Lý Dật Thành lúng túng huýt sáo.
Lâm Thiên Nhiên liếc mắt, chính vào lúc không biết phải nói gì thì cánh cửa sắt liền "tích" một tiếng rồi mở ra.
"A, mở rồi." Lý Dật Thành nở nụ cười, đẩy cánh cửa sắt ngăn cách giữa hắn và Lâm Thiên Nhiên ra.
"Ừm." Lâm Thiên Nhiên đang chuẩn bị rời đi thành công, không ngờ lại bị Lý Dật Thành gọi lại.
"Tiểu Thiên, anh chờ tôi lát, tôi cũng phải đi rồi, dọn dẹp một chút, hai chúng ta cùng xuống lầu đi." Lý Dật Thành ngáp một cái, Lâm Thiên Nhiên lúc này mới thấy dưới đáy mắt hắn có sự mệt mỏi.
"...!Ừm."
"Anh đi vào đợi chút, tôi tắt máy tính đi, rồi thu văn kiện lại." Lý Dật Thành mừng rỡ, nghĩ thầm lúc này có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Lâm Thiên Nhiên lần đầu tiên đi tới tòa nhà văn phòng này, lúc trước anh chỉ đi qua phòng nhân sự ở tầng một, chỗ khác chưa từng đặt chân qua, tuần tra ca đêm cũng sẽ không tới nơi này, bởi vì hệ thống bảo vệ ở nơi này rất cao cấp, căn bản không cần đi vào tuần tra.
"Không cần, tôi đứng ngoài cửa là được." Lâm Thiên Nhiên giục, anh cúi đầu nhìn giày da dơ bẩn của mình, lại nhìn một chút thảm bông sạch sẽ bên trong.
"Đi vào đi, bên ngoài trời tối." Lý Dật Thành đi tới trước bàn để máy tính, thấy anh còn ngơ ngác đứng ngoài cửa, vội vàng ngoắc tay về phía anh.
Đối phương nhiệt tình như vậy, Lâm Thiên Nhiên cảm thấy không tốt lắm, anh giậm chân một cái, muốn giũ bùn đất trên giày đi, sau đó mới đi vào.
Đây là lần đầu tiên anh tới tòa nhà văn phòng, chứ đừng nói lần đầu tiên vào văn phòng của tổng giám đốc ở lầu bảy.
Vừa nãy trời tối, lại chỉ lo mở cửa cho Lý Dật Thành, không chú ý đến cái khác.
Bây giờ nhàn rỗi nhìn lại văn phòng của tổng giám đốc, cách bày trí dĩ nhiên xa hoa như vậy.
Anh là một người què chưa từng va chạm xã hội, dùng lời nói của mình để hình dung thì giống như đi vào cung điện hoàng đế.
Phòng làm việc này cực kì rộng rãi,