Vì lẽ đó, Lâm Thiên Nhiên hiện tại đang ngồi vững vàng trên chiếc ghế phụ bên trong chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường.
Anh sốt sắng đến mức hai tay nắm chặt đai an toàn, giấy khám sức khỏe đặt ở trên đùi, tư thế ngồi ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.
Bên trong chiếc xe có mùi nước hoa nhàn nhạt rất dễ ngửi, ghế da cũng mềm mại thoải mái khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Chiếc radio đang nói về thời sự hôm nay, thế nhưng âm thanh của nó không át được tiếng hô hấp chập trùng của Lý Dật Thành.
Lâm Thiên Nhiên cảm thấy mình như thể đang nằm mơ.
Quần áo của anh lấm lem, giày cũng bẩn, nhìn thế nào cũng không hợp ngồi bên trong chiếc xe sang trọng này.
Anh giống như một con thỏ nhỏ lạc vào chốn tiên cảnh, sợ hãi không dám nói chuyện.
“Đang nghĩ gì thế?” Lý Dật Thành thấy anh không nói gì, liền mở miệng khơi chuyện.
“không có, không nghĩ gì cả.”
“đầu gối của anh, có chuyện gì xảy ra thế?” Lý Dật Thành lại hỏi.
“Hôm qua lúc tan làm, tôi nhìn thấy xe của ngài, tôi muốn đuổi theo, nhưng không cẩn thận bị ngã.” Lâm Thiên Nhiên ngoan ngoãn trả lời.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” Lý Dật Thành chừa ra một bàn tay nắm lấy tay của Lâm Thiên Nhiên “Đảm bảo lần sau, nhất định tôi sẽ nhìn thấy anh.”
“Vậy, chuyện này cũng không to tát đâu.” Lâm Thiên Nhiên thụ sủng nhược kinh, được người khác quan tâm như vậy, anh không quen.
“Không, đối với tôi mà nói là chuyện lớn.” Lý Dật Thành dùng ánh mắt kiên định nhìn anh.
“ừm.” Lâm Thiên Nhiên không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đỏ mặt.
“Nhưng mà, anh đeo gì trên cổ vậy?” Lý Dật Thành đột nhiên hỏi.
“?”Lâm Thiên Nhiên không kịp phản ứng lại, tấm ảnh trên cổ anh bị Lý Dật Thành xoay ngược lại.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi so với ống kính vạn hoa còn đặc sắc hơn, trên xe trở nên bất ổn.
Dọc đường đi, Lâm Thiên Nhiên dùng toàn bộ tài ăn nói cả đời của anh cộng với ngôn ngữ cơ thể mới có thể giải thích toàn bộ sự việc một lần.
Mãi cho đến cửa bệnh viện, trên mặt Lý Dật Thành toàn là khó chịu.
Hắn chỉ nói một câu, “Tấm hình này tôi sẽ không lấy.” Sau đó không nói thêm gì nữa.
Lâm Thiên Nhiên xuống xe ở cửa bệnh viện, đúng lúc xe buýt của công ty cũng đến.
“Cảm ơn Lý tổng, tôi qua đằng kia nhé.” Anh chỉ chỉ đám đông bên kia, sau khi được Lý Dật Thành ở trong xe cho phép, anh liền đi tới báo danh.
Bệnh viện xem ra rất hoành tráng.
Lâm Thiên Nhiên giống như Lưu Mỗ Mỗ tiến vào đại quan viên*, mọi lần anh bị bệnh đều đến cơ sở nhỏ để khám, bệnh viện này mỗi tòa nhà đều có máy lạnh, liếc mắt nhìn xung quanh đều có thang cuốn, anh căn bản chưa từng đến.
*Câu này ý chỉ những người chưa từng thấy cảnh mới lạ.
nó cũng dùng để chế giễu những người thiển cận, thiếu hiểu biết.
(baidu)
Qủa thực giống hệt mê cung!
“Lâm Thiên Nhiên mau đến đây, sắp đến lượt anh rồi.” ở lầu hai khoa chỉnh hình, Lâm Thiên Nhiên gặp phải mấy người ở bộ phận tiếp thị, Lina thấy anh, nhiệt tình hất tay một cái.
“Ồ, tới đây.” Lâm Thiên Nhiên nhanh chóng cầm giấy khám sức khỏe đi tới.
“Năm nay được kiểm tra sức khỏe quả là phúc lợi lớn, năm ngoái không có khoa chỉnh hình đâu, năm nay tăng thêm mục kiểm tra xương cốt, thực sự là rất tốt.” Mọi người bàn luận sôi nổi.
“Đúng đấy, còn có vài mục nữa cũng là năm nay mới tăng thêm, ví dụ cái này, kiểm tra dinh dưỡng, nghe nói là sẽ có chuyên gia dinh dưỡng kiểm tra cho các cậu, sau đó liệt kê danh sách thực phẩm phù hợp nhất với thân thể từng người ra đây!”
“Oa, vậy tôi phải hỏi bác sĩ một chút, ăn cái gì có thể không mập mà vẫn đầy đủ dinh dưỡng mới được!”
Đang bàn luận sôi nổi, một y tá bước ra từ trong phòng, hét lớn.
“Lâm Thiên Nhiên có ở đây không, mau vào kiểm tra!”
“Có người, tôi đến đây!” Lâm Thiên Nhiên ngoan ngoãn giơ tay trả lời.
“Đến anh rồi, thôi đi đi.” Lina cười nhìn theo Lâm Thiên Nhiên đi vào.
“hửm?” Lina nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi vừa rồi khám bệnh cho đồng nghiệp của mình bước ra khỏi phòng, sau đó, một vị bác sĩ người nước ngoài được y tá dẫn vào nhận ca.
Người nước ngoài này… nhìn rất quen mắt.
Lina mở điện thoại ra tra, chính là hắn!
Trưởng khoa chỉnh hình nổi tiếng của nước Mỹ - giáo sư Mikenson!
Mới vừa rồi hắn được đề bạt giải Nobel y học!
Đang muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành, có người vỗ vào vai cô, “Phương quản lý?” Lina xoay người.
“Lina, cô làm kiểm tra xong chưa?” Phương quản lý nhìn chung quanh một hồi, ánh mắt có chút dè dặt, lại hỏi tiếp, “Đúng rồi, Lâm Thiên Nhiên làm sao đến đây được?”
Vốn là làm kiểm tra cũng khiến Lâm Thiên Nhiên thấy rất khẩn trương, hiện tại lại bị người nước ngoài đụng vào cơ thể mình, anh càng căng thẳng hơn.
“Relax.” Người nước ngoài cứ khuyên anh như vậy, nhưng anh giống như con cá phơi khô vậy, sau khi nằm lên giường bệnh thì không thể thư giãn được.
Người nước ngoài kia dùng tay kiểm tra qua lại trên chân trái của Lâm Thiên Nhiên, xoa xoa chỗ này lại sờ sờ chỗ đó.
Không chỉ có như vậy, thiết bị kiểm tra còn có nhiều máy móc rất lạnh, vị bác sĩ kia dùng từng cái một lên chân trái Lâm Thiên Nhiên, cứ như vậy rất lâu rồi.
Lâm Thiên Nhiên cảm thấy rất kì lạ, tại sao người nước ngoài này thích cái chân què của anh quá vậy, nhưng anh không dám hỏi, anh không biết nói tiếng anh, tán gẫu cùng người nước ngoài không khác gì nước đổ đầu vịt, huống hồ anh không có can đảm đó.
Thật vất vả trôi qua từng giây phút, cuối cùng đợi được cô y tá tuyên bố đã kiểm tra xong xuôi, Lâm Thiên Nhiên nhanh chóng xỏ giày, rời khỏi khoa chỉnh hình cứ như chạy trốn.
Phương quản lý đưa Lina vào trong phòng cà phê của bệnh viện.
“Em thích uống cappuchino nhỉ, tôi nhớ không sai chứ?”
“Cảm ơn.” Lina bưng cốc lên, nhấp một miếng lớn.
“Thơm quá đi.”
“Chuyện hôm nay, em có thể giữ bí mật không?” Phương quản lý khẩn xin cô.
“Há, hóa ra cà phê để hối lộ tôi.” Lina làm vẻ mặt chợt tỉnh ngộ.
“Yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào, hôm nay tôi đều không thấy gì hết, được chưa?” Lina là một cô nàng thông minh hiểu được đối