Lâm Thiên Nhiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là Diêu Vọng.
Mắt Diêu Vọng đã hết sưng, bộ dáng tuấn mỹ của hắn cũng quay trở lại.
Diêu Vọng vừa mới tan làm đang muốn đi lấy xe, không nghĩ tới lại tình cờ gặp tên bảo an hôm đó đánh hắn một quyền, liền kêu anh lại.
"Diêu tổng, có chuyện gì?" Lâm Thiên Nhiên lúc này cuối cùng cũng biết hắn là Diêu tổng, nào dám đắc tội hắn.
"Anh, lại đây!" Diêu Vọng ngoắc ngoắc ngón trỏ với anh.
Lâm Thiên Nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua.
"Tốt lắm, cái bức ảnh tôi bảo anh mang theo đâu?"
"Hả? Ở đây.
" Lâm Thiên Nhiên theo bản năng đưa tay sờ, "Hả, bức ảnh đâu rồi?"
Đúng rồi, sáng nay lúc đi kiểm tra sức khỏe ngồi trên xe Dật Thành đã bị hắn lấy mất rồi.
"sao không thấy nữa rồi?" Lâm Thiên Nhiên chỉ đành giả ngốc, "Vừa rồi vẫn còn ở đây mà, lẽ nào là rơi mất rồi sao?"
Anh thấy Diêu Vọng nửa tin nửa ngờ, cũng chỉ có thể giả bộ, khom lưng tìm kiếm dọc theo con đường vừa đi qua, "Rơi đâu rồi chứ?"
"Anh tốt nhất không nên gạt tôi, nếu không, để tôi phát hiện ra anh nói dối, hừ.
"
Diêu Vọng nở nụ cười phúc hắc, Lâm Thiên Nhiên liền thấy lạnh sống lưng, chỉ có thể chột dạ nuốt ngụm nước bọt, sau đó vội vàng rời đi.
Người tên Diêu Vọng này, thực sự khó đối phó.
"giáo sư Mikeson, ông tới rồi.
" Lý Dật Thành cùng Phương quản lý ở trong một cửa hàng xa hoa ở nội thành, trên bàn lớn toàn sơn hào hải vị mở ra một bình rượu ngon, đặc biệt chiêu đãi vị bác sĩ khoa chỉnh hình từ nước ngoài đến đây.
"Lý tiên sinh, chào ngài.
" Giáo sư Mikeson cùng vài người hộ tống theo vào, lại dùng nghi lễ cởi mở của Phương Tây ôm chặt Lý Dật Thành.
"Đến đi, mau ngồi mau ngồi.
" Lý Dật Thành mau chóng dặn dò Phương quản lý, "Mau gọi người phục vụ mang đồ ăn lên.
"
Phương quản lý "Vâng" một tiếng, liền đi ra ngoài bấm chuông gọi phục vụ.
"Hôm nay vất vả cho giáo sư rồi.
" Lý Dật Thành vô cùng cảm kích giáo sư, hắn phải bỏ ra rất nhiều công phu mới mời được vị Bồ Tát sống giới y khoa này đến, chân của Lâm Thiên Nhiên sẽ có hi vọng.
"Không vất vả, Lý tiên sinh khách khí rồi.
" giáo sư Mikeson khuôn mặt hiền lành, lấy từ văn kiện ra một túi đựng báo cáo kiểm tra, đều là bản chụp chiếu x-quang ngày hôm nay của Lâm Thiên Nhiên.
"Đây là cuộn phim của Lâm tiên sinh, Lý tiên sinh mời xem.
"
Lý Dật Thành tiếp nhận cuộn phim, cẩn thận nghiêm túc xem kĩ, tuy rằng hắn không phải bác sĩ, cũng không hiểu y thuật, nhưng cuộn phim chụp chân từ các góc khác nhau lại làm cho hắn nhíu mày.
Mỗi một cuộn phim đều hiện lên rõ ràng, đoạn giữa và dưới xương chân trái của bệnh nhân bị biến dạng nghiêm trọng, khác xa so với xương chân thẳng của người thường.
"Thời điểm bị tai nạn, xương đùi của Lâm tiên sinh không được chữa trị hoàn toàn, bởi lúc đó Lâm tiên sinh còn nhỏ, xương khá yếu, cho nên lẽ ra phải điều trị bằng phương pháp hỗ trợ là ghép xương phụ, nhưng lúc đó lại