Hiệu suất làm việc của quản lý Phương quả thực nhanh, khi hai người trở về từ bên khách hàng, họ đã thấy hắn dẫn người ở công ty tháng máy đến để đo lường.
"Quản lý Phương, thiết kế ban đầu của tòa nhà này không dành cho việc lắp đặt thang máy.
Nếu cố chấp lắp đặt, công trình sẽ rất lớn đó.
Anh nhìn xem, phải phá bức tường bên này, mới có thể mở ra được."
"Bức tường này không chịu được lực, có thể phá hoàn toàn được." Quản lý Phương nhìn bản vẽ của tòa nhà văn phòng.
"Nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng." Quản đốc lại nói.
"Nửa tháng thì nửa tháng, thi công nhanh chút." Lý Dật Thành và Diêu Vọng đứng ở phía sau bọn họ, Lý Dật Thành trả lời hắn.
"Lý tổng, Diêu tổng." Quản lý Phương quay đầu lại, thấy hai vị lãnh đạo ở đó, hắn nhanh chóng chào hỏi, đốc công kia cũng gật đầu chào.
"Yo?" Diêu Vọng giống như đang ăn dưa, "Trong công ty sắp có thang máy sao?"
"Ừm." Lý Dật Thành nhìn đôi mắt đào hoa của Diêu Vọng đang nhìn mình chằm chằm liền nói thêm, "Quyền lợi dành cho nhân viên."
Cùng lúc đó, quản lý Phương cũng nghĩ thầm trong lòng, "Đáng lẽ là phúc lợi cho người què."
"Quản lý Phương, bây giờ anh có rảnh không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Thầy Lý Dật Thành đi lên lầu, Diêu Vọng vẫy tay với người quản lý kia.
"Việc này cứ vậy đã, tôi về lập kế hoạch." Thấy vậy, đốc công cũng thu dọn đồ nghề và rời đi.
"Diêu tổng, có chuyện gì vậy?" Quản lý Phương bị Diêu tổng dẫn đến phòng tiếp tân.
"Khụ khụ, đúng rồi, tôi muốn hỏi anh, tên bảo an hôm đó đã đánh tôi ở cổng chính là ai?"
"Hả?" Không ngờ lại là chuyện của Lâm Thiên Nhiên, quản lý Phương hơi bối rối, mặc dù không biết Diêu Vọng có ý gì nhưng chỉ có thể thành thật trả lời:
"Anh ta là Lâm Thiên Nhiên, không phải bảo an mà là nhân viên bên Trung tâm kiểm soát văn hóa, hôm đó chỉ đến để thay ca."
"Trung tâm kiểm soát Văn hóa?" Diêu Vọng nhướng mày hỏi, "Vậy thì quan hệ của anh ta với Lý Dật Thành là gì?"
"Chuyện này..." Trên mặt quản lý Phương lộ ra chút do dự, "Tôi không biết rõ lắm, sao ngài không tự hỏi Lý tổng?"
Phương Thuật cũng không ngốc, trước tình hình mình không biết rõ, khẳng định nói nhiều sai nhiều, nếu nói ra những thứ không nên nói sẽ bị Lý tổng trách phạt vô cùng thảm.
Diêu Vọng ở trên thương trường lâu như vậy, từ lâu đã được chỉ dạy có một đôi mắt nhìn thấu người khác, khi thấy biểu hiện của quản lý Phương, hắn liền biết chuyện không đơn giản.
"được rồi, anh bận việc đi."
"Vâng." Quản lý Phương vội rời đi.
Hóa ra không phải bảo an, chẳng trách mấy ngày gần đây khi đi qua cửa chính ở phòng bảo an, nhìn xung quanh cũng không thấy anh đâu.
Còn về nhân viên văn thư ở trung tâm kiểm soát văn hóa, hắn nhớ hình như vị trí đó đã bỏ trống từ lâu vì không cần kỹ thuật.
Cũng từng có vị trí đó nhưng nó đã biến mất sau khi tinh giảm biên chế, tại sao bây giờ lại bổ sung người khác vào?
Diêu Vọng ngày càng tò mò hơn về Lâm Thiên Nhiên, như thể hắn đã tìm ra một trò chơi mới và háo hức muốn thăng cấp.
Đáp án của trò chơi đã khơi dậy sự vui vẻ và ham