Edit: Cà phê Phin
Ăn xong bữa tối, Tiểu Thiên liền có chút nhàn rỗi.
Anh không có người thân, cũng không có bao nhiêu bạn bè, buổi tối không biết nên tiêu khiển thế nào.
Điện thoại ngược lại có một cái, nhưng nó là đồ second-hand trên thị trường có giá rất rẻ.
Nó có thể gọi và nghe được, nhưng lên mạng thì không thể.
Anh cũng không biết cách lên mạng thế nào, sợ ấn linh tinh lỡ không may làm hỏng cái điện thoại, vậy thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
Tiểu Thiên ăn no quá, dạ dày có chút hơi khó tiêu.
Anh liền từ cửa sau ra ngoài, dự định đi dạo ở một cái chợ cách chỗ này không xa lắm để tiêu cơm.
Khu công nghiệp này cách nội thành khá xa.
Mất hai giờ để đi ra bằng xe buýt và thường phải mất một giờ để đến khu vực thành thị.
Bình thường không có chuyện quan trọng gì, Tiểu Thiên sẽ không ra ngoài.
Thứ nhất anh là người què đi không tiện, thứ hai là những nhu yếu phẩm cần thiết đều có ở cái chợ nhỏ này.
Càng quan trọng hơn chính là, tiêu phí ở nội thành quá đắt.
Anh hoàn toàn không thể mua chúng.
Một chai nước đã đắt hơn ở đây một nhân dân tệ, đừng nói đến những thứ khác.
Có lần anh ra ngoài mua điện thoại di động ở khu vực thành thị và ăn cơm trong một nhà hàng nhỏ ở đó.
Lúc trả tiền anh phải trả hơn 20 tệ, anh còn không mang đủ.
Tiểu Thiên ít khi đến thành phố nhộn nhịp này, nơi đó không hợp với anh.
Ngày càng có nhiều người đi bộ.
Có một màn hình led nhỏ ở giữa cái chợ này.
Đôi khi nó sẽ phát sóng một vài tin tức, đôi khi lại là một bộ phim cũ, có mấy cái ghế công cộng cũ ở dưới màn hình led, mấy đứa trẻ đang ngồi trên ghế xem.
Tiểu Thiên mua một chai sữa đậu nành và ngồi trên ghế, nhìn màn hình led đầy màu sắc.
Tối nay là buổi diễn của nhóm nhạc ở sân khấu trung tâm, một đám người đang vui vẻo nhảy nhót.
Anh thường ngồi ở đây rất lâu, xem ti vi led như một trò vui ban đêm.
Sau đó là gần đêm, anh phải trở về một mình, ngủ dậy sẽ là một ngày mới.
Không có ai trò chuyện cùng anh.
Dường như anh còn đang xem một chương trình nào đó, có vẻ rất mê mẩn.
Màn hình ti vi phản chiếu trong con ngươi đen láy của anh, trông thật sống động và cũng cô đơn.
Đột nhiên, có một cậu bé đứng cạnh anh, nhìn anh chăm chú.
Nói đúng hơn, nó nhìn chằm chằm vào sữa đậu nành trong tay anh.
Tiểu Thiên liếc nhìn dáng vẻ thèm mà không được của cậu bé, nghĩ thầm thật dễ thương, liền cười trêu chọc nó "Có chuyện gì vậy, em có muốn uống không?" Đồng thời, anh lắc lắc hộp sữa đậu nành.
Cậu bé dường như đang kiềm chế bản thân không được chấp nhận người lạ và có vẻ hơi sợ hãi.
Nhưng đồ ăn trước mắt, nó gật đầu một cái.
"Sao em lại ở một mình, ba mẹ em đâu?" Tiểu Thiên liếc nhìn xung quanh một hồi, vẫn không thấy người nhà của cậu bé đâu cả, liền hỏi lại nó.
"Ba đi làm công." Cậu bé ngoan ngoãn trả lời, lại nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Em ở đây chơi một mình sao?" Tiểu Thiên xoa cái đầu nhỏ của nó.
"Ừm, ba không quản em." Bộ dáng của cậu bé khiến Tiểu Thiên nghĩ tới khi mình còn bé.
Khi đó anh, cũng như vậy, không có ai quản, không có ai để ý, chạy loạn khắp nơi, nhìn thấy người khác có đồ ăn ngon thì nhìn chằm chằm ao ước, thèm ăn không nhịn được – hung hăng – nuốt nước miếng xuống.
"Vậy anh dẫn em đi mua sữa đậu nành uống, được không?" Tiểu Thiên lập tức yêu mến bé trai có hoàn cảnh tương tự mình, anh làm sao cam lòng để đứa trẻ này thèm ăn?
"Vâng." Bé trai vui vẻ gật đầu.
Tiểu Thiên mua cho nó một hộp sữa đậu nành, cuối cùng lúc trả tiền lại lấy thêm một cây kẹo.
Nhìn cậu bé vui vẻ cắn ống hút, hai bên má phồng lên, tâm tình của anh cũng tốt hơn.
"Uống chậm thôi, uống xong thì nhanh về nhà đi, nếu không ba của em trở về không thấy em sẽ lo lắng."
"Ba có người phụ nữ khác, mặc kệ em." Bé trai hấp háy mắt nói.
Tiểu Thiên dường như là lập tức ôm lấy bé trai kia.
Khả năng cũng là người lưu lạc chân trời đi.
Tiểu Thiên sau khi bị què rồi, ba anh cũng không quan tâm anh, suốt ngày uống rượu, trở về có bất mãn gì đều đánh anh mắng anh.
Cũng không để anh đi học nữa, có lúc một phân tiền phí sinh hoạt cũng không cho anh, anh chỉ có thể ở trong nhà máy theo sư phụ làm mấy việc sai vặt, kiếm chút tiền để dùng.
Sau này, lớn lên rồi, liền dứt khoát làm công nhân.
Không đến mấy năm sau, ba anh say rượu ngã xuống hồ, người liền không còn.
Người ba yêu thương anh như trước đã biến mất không còn tăm hơi, phảng phất như chỉ là một giấc mộng.
"Ca ca, lần sau em còn gặp được anh không?" Bé trai một bên vẫy tay tạm biệt một bên kiên trì hỏi.
"Được, anh làm việc ở gần đây." Tiểu Thiên cầm lấy bàn tay mềm mại của cậu bé, "Lần sau gặp lại, anh sẽ mời em uống sữa đậu nành."
"Wow, vậy ca ca cố gắng làm việc!" Bé trai rất vui vẻ, trên miệng nở nụ cười, cầm lấy kẹo chạy xa.
Tiểu Thiên không hiểu tại sao, dĩ nhiên viền mắt hơi ướt.
Bọn họ đều là cùng một loại người, khuyết thiếu tình cảm, khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Khát vọng được người thân che chở, nhưng lại phải cẩn thận từng li từng tí, từng bước một.
Cuộc sống này kỳ thực rất mệt.
Ngày hôm sau, chính là đến lượt Tiểu Thiên, làm việc từ 8h tối đến 8h sáng, ròng rã 12 tiếng ca đêm.
Mỗi một canh giờ phải kiểm tra toàn bộ khu nhà máy một lần, trong phòng bảo vệ có một chiếc giường gấp dùng để nghỉ ngơi.
Lão Quyền kinh nghiệm phong phú lén lút dạy anh: Tuân thủ quy củ là chết, buổi tối không có ma, không cần tuần tra chặt chẽ như vậy.
Cậu chỉ cần tuần tra hai giờ một lần, sau đó xem màn hình một chút, không có bất thường nào thì có thể nghỉ ngơi.
Đó là cách làm cũ của kẻ già đời, lão Quyền nhiều năm làm bảo vệ, tự nhiên là yên tâm thoải mái, lười đã thành thói.
Nhưng đối với Tiểu Thiên, người vừa mới nhận việc và có tinh thần trách nhiệm cao, dù anh có gan cũng sẽ không làm như vậy.
Chưa kể đến anh phải đối mặt với nguy cơ bị mất việc, hiện giờ anh càng trân trọng cơ hội làm việc của mình.
Lão Quyền thấy anh không muốn thông đồng làm bậy cùng hắn, liền có chút khó chịu.
"Người què như cậu cũng quá trung thực."
Tiểu Thiên chỉ mỉm cười và nói, "Đánh phần công thôi."
Đêm yên tĩnh, trăng sáng treo cao.
Buổi tối hôm nay trời hơi