Khói trắng mỏng nhẹ lượn lờ cùng với tường trắng ngói đen so le không đồng đều đem toàn bộ đầu đường thành trấn bịt kín một màu đen vẩn đục.
Một tiểu tử tóc trái đào phe phẩy cái trống bỏi đi theo sau mẫu thân, nói nói cười cười, sau khi nhìn thấy quán ven đường ở đầu cầu đột nhiên ngây ngốc đứng nhìn không chịu rời đi, trừng cặp mắt tròn xoe thiếu chút nữa muốn rơi xuống đất.
Chỉ thấy trên quầy hàng bằng vải bông thô ráp bày những con rối được chạm trổ tỉ mỉ, chỉ nhìn lướt qua giống người thật như đúc.
Chủ quầy hàng là một người vóc dáng tinh tế, áo choàng phong trần cũ nát che khuất khuôn mặt, từ đầu đến cuối không nhúc nhích vẫn ngồi nguyên tại chỗ, so với những con rối bày ở trước mặt dường như càng giống con rối hơn.
Đúng lúc này, một con rối trong đó mặc trang phục Miêu tộc dựng thân lên, ngây thơ chất phác mà hướng phía nam hài ôm ấp, chân gỗ nhỏ nhấc lên, nhảy lên trống đồng Miêu Cương bên kia.
Nam đồng vỗ tay cười to, tràn đầy kích động nói: "Oa, con rối sống, con rối sống..."
Mẫu thân ở bên cạnh nhéo lỗ tai của hắn, đem hắn kéo sang một bên quát lên: "Tiểu tử này không muốn sống nữa hả, thứ này là tà vật, chạm vào sẽ chết người đó, cùng lão nương đi khỏi đây mau."
Chủ quầy mở áo choàng, lộ ra khuôn mặt thanh lệ của thiếu nữ, chăm chú đạm mạc nhìn mẫu tử hai người rời đi.
Nhìn nàng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, con ngươi màu hổ phách như giếng cổ không gợn sóng, phảng phất như lắng đọng lại trăm nghìn sắc thái của thế gian.
Người qua đường xung quang tránh đi giống như tránh ôn dịch, cố ý cách thiếu nữ càng xa càng tốt.
Nàng phát ra một tiếng cảm thán, đem chỉ bạc trong tay áo to rộng thu về, mà con rối được nàng dùng chỉ bạc điều khiển cũng suy sụp trong nháy mắt, lảo đảo rơi trên bông vải.
Những con rối nàng bán đều là được chính tay nàng sáng tạo, tinh tế điêu khắc, cư nhiên bị người ta coi là vật mang lại điềm xấu, thật là khiến nàng hụt hẫng.
Thiếu nữ họ Hoàn, tên là Ý Như, lưu lạc đã hơn nửa năm, tất nhiên biết các địa phương ở Chu Hạ Quốc có phong tục bất đồng, có nơi coi con rối như thần để tế bái, cũng có nơi coi như vật mang lại điềm xấu tránh còn không kịp.
Xem ra trấn nhỏ này cũng không phải nơi nên ở lâu.
Hoàn Ý Như đang cúi đầu sửa lại vật phẩm, một đôi giày bó màu đen đạp lên mặt vải bông, ngăn cản nàng thu hồi vải bông.
"Những con rối này, đại gia ta mua hết."
Hoàn Ý Như nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy vài hắc y nam tử cường tráng đứng trước quầy hàng, ánh mắt khinh miệt mà liếc xéo nàng.
Nam nhân dẫn đầu ước chứng bốn mươi tuổi, dung mạo anh vĩ, chiều cao tám thước, làn da ngăm đen giống như đồng cổ, bên phải mặt có một đạo ngân hoa, hai má còn có râu màu xanh lá.
"Không bán." Hoàn Ý Như lạnh lùng mà ném xuống hai chữ, cũng mặc kệ vải bông dưới chân, nhặt lên bao vải liền xoay người đi.
Người dẫn đầu nhăn mi, lạnh lùng nói: "Chỉ cần bán cho ta, ngươi có thể tùy ý ra giá."
Thấy bước chân của Hoàn Ý Như cứng lại, người dẫn đầu khẽ cười một tiếng: "Nói đi, bao nhiêu ngân lượng ngươi sẽ bán?"
"Nếu bán cho tiểu hài tử vừa rồi ta chỉ cần một đồng tiền, nhưng nếu là ngươi..." Hoàn Ý Như nói chậm rãi, đột nhiên chuyển ý, "Đưa ta một vạn hoàng kim, ta cũng không bán."
Vừa nhìn đã biết bọn họ còn có ý đồ kín đáo khác, sao Hoàn Ý Như có thể đem con rối bán đi được.
Người dẫn đầu thấy nàng lui sâu vào giữa hẻm, chỉ thị thủ hạ phía sau: "Thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Mau, đem nữ nhân kia bắt lại đây cho ta."
Sau khi ba gã hắc y nhân tiến vào ngõ nhỏ, lại không thấy tung tích Hoàn Ý Như, gãi gãi đầu hoang mang nói: "Mới một hồi đã không thấy tăm hơi, chạy đâu mất rồi..."
"Ta ở đây." Một bóng người nhỏ gầy từ trên xà nhà nhảy xuống, rút ra chỉ bạc trong tay áo, phóng lên không trung đem hắc y nhân quấn lại gắt gao, chỉ cần hơi hơi dùng lực là có thể đem cổ bọn họ tước xuống.
Người dẫn đầu theo sau tới, nhìn thấy thủ hạ bị một nữ nhân chế trụ, giận đến mức gân xanh trên trán giật giật: "Tiểu tiện nhân, ngươi thật to gan."
Hoàn Ý Như nhướng mày không nói, lực đạo trong tay đột nhiên tăng lên một chút, cổ hắc y nhân đã có thêm một đường máu.
Ba người bị chế trụ chỗ yếu hại, đau đến mức kêu ầm lên: "Lão đại, cứu ta."
Người dẫn đầu lắc đầu nói: "Ngươi lấy ba người này uy hiếp ta cũng vô dụng, mạng của bọn họ cũng không đáng tiền. Ngươi ngay cả vạn lượng hoàng kim cũng không muốn, vậy ta nói cho ngươi Mặc Huyền ngọc ở chỗ nào thì sao?"
Thần sắc Hoàn Ý Như khẽ biến đổi, trầm giọng hỏi: "Tại sao ngươi biết Mặc Huyền ngọc?"
Người dẫn đầu ngoắc ngoắc ngón tay chỉ phía sau, ám chỉ một hắc y nhân khác trộm tiếp cận, một bên vẫn nói chuyện cùng Hoàn Ý Như: "Ngươi lại đây chút, ta liền nói cho ngươi."
Hoàn Ý Như sao có thể tin tưởng hắn, nhưng khó tránh khỏi bị phân tán lực chú ý, ngày lúc này một cỗ bột phấn trắng đột nhiên bay vào không trung, làm nàng sặc đến mức ho khan vài tiếng.
Đến khi phản ứng lại đây là mê dược, đã quá muộn.
Nàng đầu váng mắt hoa mà ngã xuống đất, bên tai quanh quẩn tiếng cười nhạo của nam nhân.
...
Trăng sáng sao thưa, cốc đề nam chi, gió thổi qua Hương Mãn Lâu.
Vài bóng người khiêng một bao tải lớn, lén lút mà đi vào cửa sau, sau khi bước vào khuê phòng ở lầu cao, đem dây thừng buộc bao tải cởi bỏ.
Trong bao tải, thiếu nữ không biết hôn mê bao lâu, một chậu nước lạnh lẽo xối xuống làm nàng tỉnh lại, sau đó mới đần độn mà ngồi dậy.
Trong khuê phòng, sau màn lụa sa mỏng theo gió lay động, một thân ảnh mạn diệu yểu điệu lười biếng mà nằm ở trên giường mỹ nhân tinh xảo, cách màn lụa mỏng khuôn mặt có chút mơ hồ nhưng