Nàng có phải đang ngâm mình trong nước sôi nóng bỏng hay không, vì sao oi bức khó nhịn như vậy, ngay cả nâng cánh tay lên cũng đều mệt mỏi không chịu được.
Chăn bông trên người nàng bị xốc lên một góc, một bàn tay lạnh như băng vươn tới chà lau mồ hôi trên trán nàng, nửa tỉnh nửa mê không rõ ràng.
Hoàn Ý Như ánh mắt tan rã mà nhìn lại, chỉ thấy dung nhan phong hoa tuấn dị kia, nhớ lại thân mình trần truồng bị hắn cưỡng bách thê lãnh chi dạ (?), cáu giận mà quay đầu đi.
Hắn trầm mặc không lên tiếng mà quấy muỗng dược, chờ chén thuốc nguội liền ngậm vào trong miệng, mạnh mẽ mà bẻ cằm của nàng, miệng đối miệng rót thuốc vào.
Thuốc đắng khó uống nhập vào cổ họng, sặc đến nàng ho khan không ngừng, miệng lại bị lấp kín gắt gao, làm cho nước thuốc không thể phun ra chút nào.
Chờ sau khi uống thuốc xong, Hoàn Ý Như chui vào trong chăn cực nhanh, tràn ngập xấu hổ, giận dữ cùng ủy khuất.
Mép giường đột nhiên truyền đến tiếng cởi quần áo, Hoàn Ý Như nghĩ hắn lại muốn cưỡng bách chính mình, phòng bị giống như con nhím, đem thân mình cuộn tròn thành một đoàn.
Ngọc Vô Hà chui vào trong ổ chăn cùng càng, vuốt ve lưng nàng đang căng chặt từng chút một, nhàn nhạt mà mở miệng: "Đêm nay ta sẽ không chạm vào nàng."
Nghe âm thanh mỏng lạnh của hắn, huyền tâm của nàng mới trầm xuống, nhắm mắt lại làm bộ ngủ say.
Đêm dài mà cô tịch, nếu không phải có cánh tay đáp trên vòng eo của nàng, nàng thậm chí còn không cảm nhận được hơi thở của hắn.
Hắn trước sau vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ con rối cũng sẽ ngủ?
Hoàn Ý Như không khỏi có điểm tò mò, nhẹ nhàng chậm chạp xoay người, trộm ngó người đang ngủ bên cạnh.
Người kia cùng bóng tối hòa thành một thể, hai mắt lặng im chăm chú nhìn nàng, trong trẻo đến yêu dị kỳ quái, giống như con mắt của con thú nhìn con mồi của mình, theo dõi hành động của nàng.
Hô hấp Hoàn Ý Như cứng lại, đang muốn xoay người lại bị hắn quay cuồng đè ở dưới thân, chặt chẽ ôm vòng eo của nàng.
Nàng kinh ngạc mà cứng còng người lại, nói thầm mang theo nồng đậm giọng mũi: "Ngươi chẳng phải đã nói không chạm vào ta sao?"
"Nàng đã đỡ sốt một chút." Ngọc Vô Hà dùng cánh môi cọ qua cái trán của nàng, môi dán nàng gần như thế, nói ra những câu rung động lòng người, "Nhưng ta chưa nói không hôn nàng..."
Môi hắn hơi hạ xuống, hơi lạnh ôn