Thiếu niên lên đường suốt đêm, ba ngày sau tốc độ xe mới chậm lại. Hoàn Ý Như suy đoán đã đến nơi, xốc lên màn xe thấy bên ngoài là đường phố phồn hoa, người đi đường đều mặc quần áo ung dung hoa quý, nhà cửa xung quanh tinh xảo đẹp đẽ, nơi nay chẳng lẽ là đế đô Kim Lăng?
Xe ngựa đúng lúc dừng lại, thiếu niên ném cho nàng một khối hắc sa: "Bịt đôi mắt lại, cùng ta ra ngoài."
Hoàn Ý Như biết đấu không lại thiếu niên, cũng không ngượng ngùng mang lên hắc sa, để thiếu niên dẫn xuống xe ngựa.
Thiếu niên sợ nàng nhận biết đường đi, cố ý đi vài vòng, một bên đe dọa nói: "Đợi lát nữa thấy chủ nhân của ta không cho phép nói bậy, nếu không ta cắt lưỡi ngươi."
Hoàn Ý Như bị vây trong một mảnh đen tối, bị thiếu niên lôi kéo đi qua một cánh cửa, chung quanh không ít người đi lại cùng tiếng nói chuyện, ngoài ý muốn khiến nàng an tâm, chỉ vì nơi này không phải là một tòa tử trạch.
Đi thêm một đoạn đường, nàng ngửi thấy được mùi thanh trúc nhàn nhạt. Trong âm thanh hư vô mờ mịt, theo bước đi từ xa tới gần.
Giống như có gì đó lôi kéo nàng về phía trước, nàng ném tay của thiếu niên hướng phía trước chạy đến.
Gần, gần tới rồi, người nọ ở ngay phía trước, thoáng chốc mọi âm thanh đột nhiên im bặt.
Nàng bỏ đi hắc sa che trước mắt, nhìn thấy ở chỗ sâu trong rừng trúc có một người nam nhân đang đứng im lặng, thân hình ngang tàng thẳng tắp cương ngạnh, tựa như rừng trúc, một bộ thanh y thêu trúc diệp, giống như hòa cùng một màu với rừng trúc xanh biếc.
Hắn lơ đãng chạm phải tầm mắt của nàng, đôi mắt giống như phát ra lửa, bẻ gãy phiền não, rào rạt thiêu đốt, lập lòe không ngừng nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi thế nào lại ở đây..."
Môi đỏ của nàng mím thành một đường thẳng tắp, siết chặt nắm tay run nhè nhẹ, đột nhiên cúi xuống nhặt lên một cục đá, hung hăng ném về phía hắn, sau đó xoay người bỏ chạy.
"Xú nữ nhân, ngươi dám ném chủ tử của ta." Thiếu niên ở phía sau gấp đến độ hô to gọi nhỏ.
Nam nhân không màng cái trán đau đớn, hướng phía nàng đuổi theo, một tay vớt được vòng eo của nàng, giống như cầu xin nói: "Ý Như, đừng chạy."
Hoàn Ý Như bị hắn nhốt ở trong lồng ngực, thế nào cũng đều không thoát được: "Hỗn đản, vô sỉ, buông ta ra..."
Trong nháy mắt này nàng đem chua xót ủy khuất nửa năm qua đối với hắn hoàn toàn phát tiết ra, dùng gót chân dẫm lên mũi chân của hắn, đánh đấm bộ ngực của hắn, nam nhân từ đầu đến cuối