Mọi người nhìn thấy vị trí quốc sư chỉ đều nhẹ nhàng thở ra.
Vạn hạnh vạn hạnh, người bị lựa chọn không phải bọn họ...
Cố Ngôn Tích giận tím mặt, đang muốn đứng dậy quát lớn, đột nhiên ngón tay ngọc kia hướng lệch về phía bắc, chỉ hướng vị trí Hồng Nghiên Hi đang ngồi.
Mọi ngươi hít sâu một ngụm khí lạnh, Hồng Nghiên Hi chính là phi tử được sủng ái nhất, Hoàng đế thế nào có thể bỏ được đưa người ra, còn không phải lại đến chọn một lần nữa.
Hồng Nghiên Hi chu đôi môi đỏ, lay động cánh tay Sùng Võ Đế: "Hoàng Thượng, quốc sư quá vô lý, đây không phải là muốn mệnh của thần thiếp sao?"
"Ái phi không cần lo lắng, phương pháp trọng sinh của quốc sư trẫm đã gặp qua, yên tâm đem mệnh giao cho hắn là được." Sùng Võ Đế ôn nhu ôm nàng ta, trong chốc lát liền buông tay ra, nghiêng đầu phân phó với thái giám, "Đem ái phi mang qua cho quốc sư."
"Không cần, Hoàng Thượng, thần thiếp sợ đau." Hồng Nghiên Hi đôi mắt đẹp rưng rưng, túm chặt vạt áo của hoàng đế, bị hắn ném tay ra.
"Ái phi chớ sợ, đợi lát nữa liền hồi hồn." Hoàng đế thương tiếc mà an ủi, trơ mắt nhìn nàng ta bị kéo xuống đài.
Hai thái giám nâng một mảnh lụa trắng dài, mỗi ngươi cầm một đầu, quấn lên cổ Hồng Nghiên Hi, đột nhiên xiết chặt sang hai bên.
Hồng Nghiên Hi không ngừng vặn vẹo thân thể, trong lúc giãy dụa búi tóc bị bung ra, khuôn mặt trướng đến đỏ tím, tròng mắt trắng trợn lên hướng về phía trước. Lúc này một thái giám đột nhiên dùng sức, đầu nàng ta bị lôi kéo lệch sang một bên.
Rắc, là tiếng xương cốt đứt gãy.
Mí mắt Hồng Nghiên Hi nhắm lại, tứ chi gục xuống, đã không còn sức sống.
Hoàng đế sai người đến xem nàng ta, mệnh lệnh nói: "Xác định một chút cho trẫm, nàng còn sống hay không."
Thái giám thăm dò hơi thở của nàng ta, lắc đầu: "Hồi Hoàng Thượng, Hồng Quý Phi đã không còn thở."
Hoàng đế hưng phấn mà vỗ tay cười to: "Quốc sư, mau thi triển trọng sinh chi thuật của ngươi."
Mọi người đều ngừng thở, thấy quốc sư chậm rãi đi đến, tay để ở trên đỉnh đầu Hồng Nghiên Hi.
Trong đại điện âm phong phơ phất, Hồng Nghiên Hi tóc đen dài đến eo rối tung, bay vút lên phía trước.
Cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, Hoàn Ý Như giống như nhìn thấy một bó bạch quang, phiêu phiêu hốt hốt từ trong cơ thể nàng ta bay ra, được quốc sư thu vào trong vạt áo trắng.
Bạch quang kia rốt cuộc là vật gì, tại sao mọi người xung quanh đều không có phản ứng.
Hoàn Ý Như quay