Hoàn Ý Như bị áp xuống vô cùng phẫn nộ, đôi bàn tay trắng như phấn đánh đấm trên ngực hắn như mưa, bị hắn trở tay chế trụ.
Ngọc Vô Hà một ngụm thổi tắt ngọn nến, đắp chăn cho nàng: "Khẩn trương cái gì, ta nói là ngủ mà thôi."
Hoàn Ý Như chớp chớp mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Ngọc Vô Hà nằm bên người nàng, cánh tay dài vòng lấy eo của nàng, vỗ nhẹ lưng căng thẳng, giống như dỗ hài tử: "Khi ta còn nhỏ mẫu phi cũng thường xuyên dỗ ta như vậy."
Nàng dựa sát vào ngực nóng như lửa của hắn, tiếng tim đập bên tai ổn định như tế lưu, khiến cho cảm xúc xao động của nàng lơi lỏng xuống.
Đây là cảm thụ mà con rối Ngọc Vô Hà chưa bao giờ có thể cho nàng, chứng thực hắn sống sờ sờ bên người nàng.
Duyên cớ gì lại có thể biến hắn trở thành con rối, còn làm những chuyện ác không thể tưởng tượng được.
Hoàn Ý Như từ nhỏ lớn lên ở Miêu Cương, đối với việc ở Trung Nguyên không hiểu nhiều lắm, khi nàng du lịch tứ phương tìm sư phụ có nghe nói qua Thái tử trước đó hiền năng thục đức, bị Nhị hoàng tử soán vị, chuyện xưa như vậy lúc ấy nàng chỉ xem như câu chuyện trà dư tửu hậu nghe một chút, không thể tưởng tượng được lại sẽ sắp phát sinh trên người bên cạnh nàng.
Vậy Ngọc Vô Hà trong tương lại muốn đem nàng tới mục đích là...
"Suy nghĩ cái gì, xuất thần như vậy." Ngọc Vô hà dùng đầu ngón tay điểm điểm lên gương mặt phấn nộn của nàng, đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Hoàn Ý Như nhìn về phía khuôn mặt ôn nhu như nước kia, sinh ra vô hạn đau lòng.
Hắn rốt cuộc đã trải qua những gì, sao có thể biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Ngọc Vô Hà vỗ vỗ tóc đen tán loạn của nàng: "Ngày mai ta phải trở về kinh thành, ngươi có nguyện ý cùng ta trở về không?"
Kỳ thật cho dù nàng không muốn, hắn cũng sẽ trói nàng mang đi cùng.
Hoàn Ý Như vội vàng gật gật đầu, giống như tiểu động vật sợ bị vứt bỏ.
Nguyên nhân nàng không muốn rời khỏi hắn là hy vọng ngày sau khi việc đoạt quyền soán vị phát sinh, nàng có lẽ có thể dùng chút lực nhỏ non nớt thay đổi vận mệnh của hắn.
Đại khái là tiểu tâm tư của Hoàn Ý Như cảm nhiễm hắn, môi mỏng đạm sắc của Ngọc Vô Hà hơi hơi cong lên, nâng lên cằm mượt mà của nàng mà in một nụ hôn.
Nụ hôn này giống như lửa khêu gợi lên lửa dục vốn đang cháy sẵn, đem thiêu đốt đến mức nước sôi bốc hơi, ập vào trước mặt một cỗ dục vọng rào rạt.
Trải qua đêm qua thăm dò thân thể thiếu nữ, hắn đã biết rõ ràng điểm mẫn cảm ở nơi nào, vuốt ve hai luồng mềm mại trước ngực.
Hai vú của nàng còn ngây ngô chưa thành thục, hơn nữa từng bị thưởng thức qua một đêm, nhẹ nhàng chạm vào một chút là có thể kích khởi hơi hơi run rẩy.
Hắn vén lên