Sau khi tìm được khách điếm, Phụng Miên bắt đầu công việc chữa trị cho Mộ Khanh Trần.Lục Thủy đứng ngoài cửa phòng cùng với kẻ mặc giáp bạc.
Y bắt đầu khả năng xã giao của mình.“Ngươi tên gì?”“Ta không nhớ”“Ngươi từ đâu tới”“Ta không biết”“Ngươi thuộc môn phái nào?”“Ta không biết”Lục Thủy bắt đầu lúng túng rồi.“Vậy ngươi biết bọn ta là ai không?”“Ta không biết”“Vậy...! vậy...!“Cuộc nói chuyện giữa hai người đã chấm dứt trong sự lắp bắp của Lục Thủy.Một canh giờ trôi qua cuối cùng Phụng Miên đã hoàn tất việc chữa trị cho Mộ Khanh Trần.
Trán cô đã lấm tấm mồ hôi, Lục Thủy thấy thế bèn khuyên cô đi nghĩ ngơi.Sau đó y đi tìm tiểu nhị dặn đầu bếp nấu một bát cháo và một vài món ngon cho Mộ Khanh Trần tẩm bổ.Kẻ mặc giáp bạc vào phòng đến nơi Mộ Khanh Trần đang nằm.
Hắn ngồi xuống cạnh giường nhìn đám đuối vào khuôn mặt của Mộ Khanh Trần.Khi hắn vừa mới”sống”lại đã gặp người này ở khu rừng của mình.
Khí tức quen thuộc của Mộ Khanh Trần làm hắn thật sự ngỡ ngàng.Tuy hắn không nhớ mình tên gì, từ đâu tới nhưng hắn vẫn nhớ rõ sứ mệnh của mình là phải tiêu diệt hung thú Hỗn Độn.Nhưng hắn chỉ kịp biết tên Mộ Khanh Trần thì Mộ Khanh Trần lại đột ngột biến mất trước mắt.Đến khi trong đầu hắn nhìn thấy cảnh tượng Mộ Khanh Trần bị Cố Triều đuổi giết, y bèn lập tức xuất hiện.Rõ ràng trong trí não và linh hồn hắn đã liên kết với người này.Mặc dù hiện tại không thể nhớ mình và Mộ Khanh Trần có mối liên hệ thế nào.
Nhưng hắn vẫn tin chắc sẽ có ngày hắn nhớ ra.
Có lẽ vì linh hồn hắn đã phân tán khắp nơi nên cần thời gian để nhớ lại tất cả.Cảm giác có một bàn tay đang vuốt nhẹ trên má mình làm Mộ Khanh Trần tỉnh lại.Trông thấy người đang nằm bỗng nhiên mở mắt, không hiểu sao kẻ mặc giáp bạc lập tức giật mình.
Y buông bàn tay đang vuốt má Mộ Khanh Trần ra.Trong lúc vô thức y lại có hành động này với Mộ Khanh Trần.Cảm giác ngượng ngùng làm cả hai người nhất thời không biết nói gì.May mắn Phụng Miên đã kịp thời mang đến một bát cháo hóa giải bầu không khí.Đáng lẽ cô muốn đút cho Mộ Khanh Trần ăn để bồi dưỡng tình cảm, nhưng y lại nhất quyết từ chối.
Không những thế y còn hết sức sợ hãi mà mặc kệ vết thương ở bụng quyết định ngồi dậy tự ăn.Trông thấy kẻ mặc giáp bạc vẫn đứng đó.
Ánh sáng chói lóa từ bộ giáp như muốn chọc thủng mắt Phụng Miên.Cô bèn vừa lôi vừa kéo hắn đến tiệm bán trang phục gần khách điếm mua cho hắn một bộ y phục.Đến khi hắn bước ra từ phòng thay đồ Phụng Miên đã nhìn không thể chớp mắt.Lúc ở trong rừng người này đã cứu bọn họ sau đó Mộ Khanh Trần lại bị vết thương quá nặng, cô không có thời gian mà nhìn tới người này.Trái ngược với dáng vẻ thư sinh ôn nhu, văn nhã của Mộ Khanh Trần.Người này mang dáng dấp của một dũng tướng.
Trên khuôn mặt không hề có một nét ôn nhu.
Nhưng hắn lại đẹp đến nỗi Phụng Miên đã đi nhiều nơi, gặp nhiều người nhưng vẫn chưa thấy ai có được một phần của như vậy.Bây giờ khi đã thay bộ y phục màu trắng đơn giản, khí khái anh dũng lại không hề bớt đi nhưng lại thêm được vài phần dịu dàng.Sau đó Phụng Miên tiếp tục dẫn hắn đến cửa hàng trang sức nhằm tìm một cây trâm thay thế kim quang đang sáng lấp lánh trên đầu hắn.Trong rất nhiều những thứ được đặt trên khay hắn chỉ chọn lấy một chiếc trâm đơn giản bằng bạch ngọc.
Cũng không cho ai tháo kim quan trên đầu mình ra.
Mà cầm cây trâm đó đi thẳng về khách điếm.Từ lúc người nọ bước vào cửa Mộ Khanh Trần giống như bị định thân.Kể cả Lục Thủy cũng phải giật mình khi thấy người áo trắng.Vì Lục Thủy trông thấy người này phản phất có nét rất giống Bạch Ức Quân.Nhìn sang Mộ Khanh Trần thấy y đã hoàn toàn ngây ngẩn.Lục Thủy bèn đẩy Phụng Miên ra ngoài.
Sau đó ân cần đóng cửa lại.Mộ Khanh Trần vẫn chăm chú nhìn bóng dáng màu trắng trước mặt.
Hình dáng sư phụ hòa quyện vào người đang đứng.
Bát thuốc trong tay Mộ Khanh Trần rớt xuống đất tạo thành tiếng vang thật to.Nước thuốc nóng hổi đổ vào tay y nhưng giống như tất cả giác quan của y đã bị tê liệt.
Mộ Khanh Trần chỉ ngồi như bức tượng mắt không chớp nhìn về phía người đó.Kẻ áo trắng đã đến ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt đang lặng lẽ rơi trên má Mộ Khanh Trần.“Đừng khóc”Lúc này nước mắt như vỡ đê tuôn ra ào ạt, hắn càng lau nước mắt Mộ Khanh Trần càng tuôn như suối.
Không còn cách nào hắn đành ôm lấy Mộ Khanh Trần, để y tựa cằm lên vai mình.“Sư phụ”Tiếng nức nở không ngừng, hắn dùng tay vỗ nhè nhẹ vào lưng Mộ Khanh Trần nhằm xoa dịu y.Nhưng như thế lại càng làm Mộ Khanh Trần nhớ đến Bạch Ức Quân.Khi năm đầu tiên y lên núi, đêm nào y cũng gặp ác mộng.Mỗi lần như thế Bạch Ức Quân đều ôm y vào lòng sau đó cũng nhè nhẹ vỗ vào lưng cho y dễ ngủ như thế này.Mộ Khanh Trần khóc liên tục như thế cho đến vết thương làm cho y mệt lả đi.Người áo trắng cứ ôm Mộ Khanh Trần như thế đến khi tiếng nức nở đã ngừng lại.Hắn bèn đặt Mộ Khanh Trần nằm xuống gối, nhưng bàn tay y cứ nắm chặt góc áo hắn không chịu buông ra.
Hết cách hắn chỉ còn cách nằm xuống bên cạnh Mộ Khanh Trần.Như một thói quen, khi hắn vừa nằm xuống Mộ Khanh Trần đã đã chui vào lòng và áp mặt vào vòm ngực rộng rãi của hắn.Lần đầu tiên nếm trải cảm giác ôm một người trong lòng là gì.
Hắn chỉ lóng ngóng tay chân một lát sau đó đã ôm lấy và tiếp tục vỗ nhè nhẹ vào lưng Mộ Khanh Trần.Sáng hôm sau khi Mộ Khanh Trần thức dậy là lúc nghe được tiếng nói chói tai của Phụng Miên.“Các ngươi...!Các ngươi đang làm gì...!?Sau đó cô vừa tức giận vừa ngại ngùng mà chạy đi mất.Mộ Khanh Trần còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đã trông thấy một người đang nằm cùng mình trên giường.Bây giờ đến lượt Mộ Khanh Trần giật mình.“Ngươi…ngươi…”Y không biết phải nói gì tiếp theo khi mà kí ức về đêm hôm qua ùa về trong đại não.Mộ Khanh Trần chỉ biết im lặng lấy tay ôm đầu của mình.Người áo trắng xuống giường, rất tự nhiên mà ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn trà.
Uống một ly trà lạnh ngắt sau đó nhìn Mộ Khanh Trần bằng ánh mắt biết cười.“Đêm hôm qua...!“Hắn chưa kịp nói hết đã bị Mộ Khanh Trần nhào xuống dùng tay bịt miệng hắn lại.Đến khi Mộ Khanh Trần phát hiện tư thế hai người hết sức mờ ám, khi mà nửa người y đã muốn áp sát vào người đối diện.Mộ Khanh Trần bèn lập tức rụt tay về.Trông thấy Mộ Khanh Trần lúng túng như thế, hắn bèn thôi không trêu đùa y nữa.Tay mở ra đã xuất hiện một chiếc lược bằng ngọc.“Khanh Trần, đến đây”Mộ Khanh Trần dù sao cũng là nam nhi, vả lại hai người vẫn chưa phát sinh chuyện gì, nên sau một phút lúng túng y bèn gạt bỏ suy nghĩ thừa thãi qua một bên.“Chải tóc giùm ta”Ma xui quỷ khiến thế nào Mộ Khanh Trần lại ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, cầm lấy chiếc lược chải tóc cho hắn.Hắn có mái tóc rất dày, mượt mà óng ả.“Nhưng ta không có trâm để cài cho ngươi”“Đây”Nói rồi hắn xòe tay ra.
Trong tay hắn là một chiếc trâm bằng bạch ngọc.
Hình dáng khá giống chiếc trâm mà lúc xưa Bạch Ức Quân vẫn thường dùng.Trông thấy Mộ Khanh Trần ngẩn người nhìn cây trâm.
Hắn bèn thúc giục.“Chải cho ta kiểu nào mà ngươi thích ấy”Mộ Khanh Trần bèn chải cho hắn kiểu tóc như lúc trước sư phụ vẫn dùng.Sau khi gắn cây trâm lên, hắn vậy mà từ một tướng quân cứng nhắc đã trở thành một thanh niên văn nhã ôn nhu.“Ngươi tên gì?”Đến bây giờ Mộ Khanh Trần mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của người này.“Ta chưa nhớ ra”“Làm sao mà ngay cả tên mình ngươi cũng không nhớ? Có phải ngươi đã từng bị thương ở đầu không?”Câu này nói ra nếu là người khác sẽ hiểu lầm rằng Mộ Khanh Trần đang chửi khéo mình.
Nhưng với người này không hiểu sao hắn lại biết là Mộ Khanh Trần thực sự đang quan tâm hắn.“Trên trời dưới đất kẻ có thể đánh ta bị thương hoặc đều đã chết, hoặc còn chưa sinh ra”Mộ Khanh Trần cũng tin tưởng điều hắn vừa nói.“Vậy ta nên gọi ngươi là gì?”Câu hỏi này lại làm hắn lâm vào trầm tư giây lát.“Ừm”Mộ Khanh Trần đã gọi tiểu nhị mang đến hai chén cháo và một đĩa thịt bò cùng với một ít dưa muối.
Y đẩy một chén đến trước mặt hắn.“Ăn cháo xong rồi hẵng suy nghĩ”“Được”Hắn cầm bát cháo húp một muỗng rồi gắp cho mình miếng thịt đầu tiên.
Sau đó là miếng thứ hai, thứ ba...Đến khi ăn xong chén cháo mà đến một cọng cải muối hắn cũng không thèm nhìn tới.“Tại sao hắn ngay cả cách ăn cũng giống y như sư phụ”Mộ Khanh Trần không nhịn được bèn hỏi hắn.“Ngươi không thích ăn rau?”“Uh”“Tại sao?”“Không có lý do.
Bởi vì ta chỉ thích ăn thịt.
Thế thôi”Trông thấy Mộ Khanh Trần đang vui vẻ bỗng chốc nghe câu trả lời của hắn lại bắt đầu trầm tư.“Lại nhớ đến sư phụ Bạch Ức Quân của ngươi?”“Uh, sư phụ của ta người cũng không thích ăn rau.”Mộ Khanh Trần chưa ăn được muỗng cháo nào, y bỏ đũa xuống nằm bò ra bàn.Nhìn Mộ Khanh Trần như con mèo nhỏ đang úp mặt trên bàn rầu rĩ.
Sau một khắc lúng túng, hắn bèn dùng tay vuốt nhẹ tóc y.“Kể ta nghe về sư phụ của ngươi”Nỗi buồn cái chết của sư phụ luôn ngự trị trong trái tim Mộ Khanh Trần.Suốt năm năm qua y luôn giả vờ rằng mình sống rất tốt nhưng nỗi đau ngày đó y lại chôn dấu trong lòng.
Đến hôm nay không hiểu sao dù chỉ mới gặp hắn hai ngày, y đã bắt đầu dựa dẫm vào hắn.Giống như lúc trước y luôn ỷ lại vào Bạch Ức Quân.Mộ Khanh Trần từ tốn kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Đến khi y kể xong câu chuyện, mặt trời đã lên cao.
Nắng ấm theo cửa sổ đang mở mà tràn vào trong phòng.“Bây giờ ngươi nghĩ gì về Bạch Ức Quân?”“Sư phụ của ta làm