Mộ Khanh Trần không đưa Mặc Triều Bạch bay đi xa một phần vì y đang bị thương, phần còn lại vì nếu Cố Triều thoát ra được hắn sẽ nghĩ bọn họ chạy xa rồi lão sẽ không cho người lùng sục nơi này.Đây chính là tâm tư của hồ ly trong lốt cừu mà Lục Thủy vẫn thường nói.Trời không tuyệt đường người dù sao đây cũng là chiến thần của họ.Lát sau Mộ Khanh Trần vậy mà tìm được một cái hang động nhỏ, trước cửa hang được một thân cây che lấp.
Nếu không nhìn kĩ rất khó để phát hiện được.Lúc này không thể quản được trong hang có gì hay không.
Vì dù có gấu hay con thú hung ác thế nào đi nữa cũng còn hơn gặp phải Cố Triều.Miệng hang chỉ vừa một người khom lưng đi vào.Mộ Khanh Trần cẩn thận dìu Mặc Triều Bạch vào sâu bên trong.
Cửa hang nhìn có vẻ nhỏ nhưng càng vào sâu bên trong hang càng rộng.
Mơ hồ còn có gió thổi có lẽ hang này còn có một lối ra khác.Mặc Triều Bạch lúc nãy đã gắng gượng kết hợp cùng Mộ Khanh Trần giữ chân được Cố Triều.Đến lúc này Mặc Triều Bạch đã hoàn toàn kiệt sức.
Hắn dựa vào vách hang thần sắc tuy mệt mỏi, nhưng lại cười dài nhìn Mộ Khanh Trần.Mộ Khanh Trần tức giận đấm nhẹ vào ngực hắn.“Ngươi còn dám cười”“Phụt”Máu đã tích tụ trong cổ Mặc Triều Bạch từ lúc nãy đến bây giờ lại tiếp tục phun ra.Như thế cũng làm Mộ Khanh Trần hoảng hồn.Y sợ hãi dùng ống tay áo của mình lau cho Mặc Triều Bạch.Trông thấy mặt Mộ Khanh Trần đã tái xanh vì lo lắng Mặc Triều Bạch bèn nắm tay y.“Ta không sao đừng sợ hãi”“Ngươi còn nói không sao.
Từ nãy tới giờ đã nôn ra biết bao nhiêu là máu.
Cơ thể ngươi toàn đúc bằng máu sao?”“Ta là chiến thần dĩ nhiên máu phải nhiều hơn người thường rồi.”Biết hắn đừa giỡn cho mình an lòng, nhưng như thế càng làm Mộ Khanh Trần lo lắng hơn.Sư phụ trước đây cũng bảo mình không sao, sau đó người bỏ lại hắn mà ra đi.Bây giờ Mặc Triều Bạch lại nói như thế.Mộ Khanh Trần biết Mặc Triều Bạch bị nội thương rất nặng.Cố Triều có công lực như thế nào?Lão chính là người mạnh nhất Ngũ Châu.Mà hiện tại Mặc Triều Bạch chỉ còn là xác phàm.
E rằng nội tạng của y đã vỡ gần hết rồi.“Mặc Triều Bạch ngươi nhất định phải cố lên.”“Đừng chết”“Ta không chết”Mặc Triều Bạch dùng hai tay run rầy ôm lấy mặt Mộ Khanh Trần.“Ta đã là chiến thần từ rất rất lâu..
khục..
khục..
“Y nói ra từng câu đứt đoạn, vì cơn ho và máu tươi không ngừng trào ra.Mộ Khanh Trần lại tiếp tục lau máu cho Mặc Triều Bạch.Mắt Mộ Khanh Trần đã hoe đỏ.“Ta vào sinh ra tử biết bao lần..
khục..
nhưng ta vẫn còn sống để gặp ngươi đấy thôi.
Khanh Trần đừng khóc.”“Ta không có khóc”“Ta sẽ đi tìm một ít nước cho ngươi uống.
Uống vào ngươi sẽ mạnh khỏe trở lại.
Lúc ấy chúng ta lại tiếp tục lên đường.”Mộ Khanh Trần nói liên tục, tay y không ngừng quẹt nước mắt đã bắt đầu chảy xuống của mình.“Đừng! đi đến đây cho ta ôm một lát.”Tiếng Mặc Triều Bạch đã nhỏ dần.“Được ta cho ngươi ôm, chỉ cần ngươi bình phục muốn ôm ta bao lâu cũng được.”Nếu là ngày thường Mặc Triều Bạch nào dám trêu ghẹo Mộ Khanh Trần.
Dù đã không còn hơi sức để nói chuyện nhưng Mặc Triều Bạch vẫn cố gắng vực dậy tâm trạng của Mộ Khanh Trần.“Vậy..
ta..
khục..
ta..
có thể hôn không?”“Phụt”Lại một ngụm máu trào ra sau khi nói.“Ngươi muốn gì cũng được chỉ cần ngươi khỏe mạnh..
Mặc Triều Bạch ngươi nhất định phải khỏe mạnh.”Mộ Khanh Trần để Mặc Triều Bạch dựa vào bả vai của mình.Dáng Mặc Triều Bạch rất cao lớn mà vóc người Mộ Khanh Trần lại nhỏ hơn y thành ra cách ngồi như thế nhìn rất kì cục.
Nhưng lúc này chẳng ai có tâm trạng mà để ý đến chuyện đó.“Ta buồn ngủ quᔓĐừng ngủ”Trông thấy đôi mắt đang trĩu lại của Mặc Triều Bạch.Mộ Khanh Trần vội vàng rung lắc bả vai y.“Mặc Triều Bạch đừng ngủ”“Ta ngủ một chút, nếu ta dậy muộn hãy gọi ta..
gọi như lúc trước ngươi đã từng làm”Mặc Triều Bạch nhắm mắt lại thật sự ngủ say.Mộ Khanh Trần run run áp đầu trên ngực Mặc Triều Bạch.Nhịp thở yếu ớt đang bắt đầu chậm dần.Mà Mộ Khanh Trần sau khi kiểm tra nhịp thở của Mặc Triều Bạch, y lại vẫn bình thản đỡ Mặc Triều Bạch ngồi dậy để y dựa vào vách tường.Sau đó Mộ Khanh Trần đi ra ngoài chốc lát sau y đã trở lại mang theo ít nước trong chiếc lá to.Y từ từ đổ nước vào miệng Mặc Triều Bạch.Sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài.Cách hang động không xa có một con suối nhỏ.
Mộ Khanh Trần xé ống tay áo của mình giặt sạch, rồi lại đi vào hang cẩn thận lau khuôn mặt đầy máu của Mặc Triều Bạch.Trong suốt cả quá trình Mộ Khanh Trần luôn lẩm bẩm một mình.“Huynh bình thường kêu ngạo như thế chắc không thích mặt mình dơ bẩn như vậy đâu, ta lau cho huynh sạch sẽ rồi.
Sáng mai huynh thức dậy nhất định phải trả ơn ta đàng hoàng đấy nh锓Sáng mai huynh nhất định phải tỉnh lại, chúng ta sẽ lại cùng nhau lên đường.”Thì ra vì quá đau lòng Mộ Khanh Trần đã rơi vào trạng thái tự thôi miên chính mình.Giống như Mặc Triều Bạch đang nghe y nói.Y nói rất lâu đến khi có một con bướm tím từ cửa hang bay vào, nó đậu trên vai Mặc Triều Bạch.Trông thấy con bướm tím Mộ Khanh Trần cho nó đậu vào bàn tay mình.Y thì thầm với nó.“Tử La chủ nhân của ngươi ngủ rồi, huynh ấy bị thương rất nặng.
Nhưng mà ngày mai huynh ấy sẽ tỉnh lại đúng không?”Tử La vẫn im lặng vỗ cánh trong lòng bàn tay Mộ Khanh Trần.“Huynh ấy là chiến thần mà.
Huynh ấy nhất định sẽ không sao.
Tử La cũng tin như vậy đúng không?”Mộ Khanh Trần vẫn tiếp tục nói chuyện với Tử La.Đến khi bướm tím bay đi rồi mà y vẫn không biết.Khi Trầm Du xuất hiện bên trong hang đã thấy Mộ Khanh Trần ngất xỉu trên mặt đất, còn Mặc Triều Bạch vẫn nhắm mắt dựa vào thành hang không biết còn sống hay đã chết.Y bèn xốc hai người lên rồi biến mất ngay lập tức.Hai ngày sau Mộ Khanh Trần tỉnh lại trong Thanh Vân Cốc.Đầu y đau như búa bổ, nhưng sau khi nhìn quanh quất không tìm thấy Mặc Triều Bạch y bèn dứt khoát xuống giường.Nhưng tìm khắp xung quanh Mộ Khanh Trần vẫn không thể nào tìm thấy một ai để hỏi về tung tích Mặc Triều Bạch.Đây chính là căn phòng lúc trước y ở trên Thanh Vân Cốc.
Hoa Diệp Hà Sơn vẫn nở đẹp như thế nhưng tâm trạng của Mộ Khanh Trần đã thay đổi rồi.Y không còn là Mộ Khanh Trần ngây thơ được Bạch Ức Quân nâng niu che chở trong lòng như lúc trước.
Y đã trãi qua quá nhiều mất mát, sinh tử rồi.Mộ Khanh Trần thẫn thờ ngồi bệch xuống bậc thềm bằng đá.
Mặc kệ tuyết đã bắt đầu rơi đầy trời.Phụng Miên bưng bát thuốc nóng hổi đi đến đã thấy Mộ Khanh Trần ngồi như thế.“Mộ Khanh Trần ngươi bị điên hả? có biết ta vất vả thế nào mới lôi được cái mạng ngươi từ tay lão diêm vương về không?”Cô dậm chân gấp rút chạy tới kéo Mộ Khanh Trần đứng lên.“Theo ta vào trong”Sau đó không quản Mộ Khanh Trần đồng ý hay không nửa lôi nửa kéo y vào phòng.“Là ngươi cứu ta?”Mộ Khanh Trần vẫn đứng ngơ ngẩn trong phòng nhìn Phụng Miên bằng con mắt không có sinh khí.“Không phải”“À”Mộ Khanh Trần leo lên giường nằm xuống kéo mền trùm kín cơ thể mình.“Có một nam tử đã đưa ngươi đến đây rồi bỏ đi ngay lập tức”“Nam tử đó có phải rất cao không? Mắt y rất sáng, à tay y còn cầm theo một ngọn roi rất đẹp đúng không?”Mộ Khanh Trần ngồi bật dậy mắt y đầy tha thiết chờ mong nhìn cô.“Không phải là người đó, người này có đôi mắt màu tím”“À”Phụng miên trông thấy ánh sáng trong mắt y vụt tắt.
Cả người Mộ Khanh Trần trở lại như lúc nãy, không còn chút sức sống nào.Y tiếp tục nằm xuống giường kéo chăn che kín đầu.Từ lần