Ta là Bạch Ức Quân chủ nhân đỉnh Xuy Vũ.
Tên của ta bất cứ ai tồn tại trên Ngũ Châu này đều biết.
Trước khi trở thành nhân vật lợi hại như trong thoại bản ta cũng chỉ là một người bình thường.
Lên núi tu tiên.
Trải qua ba trăm năm khổ cực tu luyện ta có một thân tuyệt học như ngày hôm nay.
Sư phụ trước khi mất nói ta là kì tài có một không hai trên đại lục này.
Người hy vọng ta có thể ở mãi trên đỉnh Xuy Vũ.
Nếu có thể đừng tham gia vào hồng trần.
Ta cũng đã làm theo lời dặn của người được ba trăm năm rồi.
Đến năm lẻ một ta bấm quẻ tinh tượng biết tai kiếp của phàm nhân sắp tới.
Biết làm sao khi ta cũng là một phàm nhân.
Chỉ là sống lâu hơn người thường một ít năm.
Ta không tính rõ tai kiếp này là gì chỉ có thể gắng sức tìm ra được một phàm nhân mệnh số “có thể” chắn được tai kiếp.
Tên là Mộ Khanh Trần sẽ sinh ra vào hai mươi năm sau tại trấn Giang Nam.
Nhưng vì mệnh “ phúc tinh” không nên có, do đó năm mười hai tuổi sẽ chịu một kiếp số chí mạng.
Nếu ta không cứu e là chẳng còn “ phúc tinh” có thể ngăn tai kiếp cho nhân gian này.
Khi ta tìm đến nơi thì trận chiến đã đến hồi kết.
Ta chỉ kịp thu hồn Mộ Khanh Trần vào chiếc bình dưỡng hồn mà ta hay mang bên người.
Sau đó vung tay phá bỏ Phược Linh Phù.
Nhưng lúc đó tính mệnh của mẫu thân Mộ Khanh Trần chỉ còn mong manh như sương sớm.
Nàng với lấy tay ta, không kịp trăn trối gì đã ra đi.
Nhắm mắt còn chảy xuôi hai hàng lệ.
Ta không ngờ cớ sự lại xảy ra như vậy.
Thế gian này sợ là ta chẳng thể làm gì được rồi.
Ta đi lang thang không mục đích đến ngọn núi nhỏ có ngôi miếu hoang vắng này.
Vô tình lại gặp được một bà lão đang ôm đứa trẻ chạy vào ngôi miếu đổ nát.
Trên người lão bà loan lổ vết máu đen.
Trông thấy ta bà ấy như vớt được cọng cỏ cứu mạng cả cơ thể không thể chống đỡ đổ ập về phía trước.
Ta lập tức bay tới đỡ lấy hai bà cháu.
Thằng bé nằm trong lòng bà lão đã không còn sinh khí, cơ thể nó lạnh băng.
Có vẻ như hai bà cháu đã vượt một đoạn đường khá xa.
Bà lão cũng chả khá hơn hơi thở lúc còn lúc mất nhưng vẫn gắng gượng bắt lấy tay ta ánh nhìn cầu cứu.
Để bà an lòng ta lập tức gật đầu.
Giống như đã hoàn thành tâm nguyện lão bà tắt thở ngay lập tức.
Ta mang xác hai người họ vào trong miếu.
Sau đó đứng chờ cách cửa miếu một đoạn không xa.
Ta biết kẻ đang đuổi giết hai bà cháu đang đến.
Chưa được một khắc trước mắt ta xuất hiện một vị thanh y tay cầm quẩy trượng khuôn mặt hung thần ác sát.
Y ước chừng tám mươi tuổi , tóc bạc xõa tung.
Trên đầu cài một cây trâm gỗ.
Quẩy trượng y cầm là hình mặt quỷ.
Bên trong hốc mắt nó còn lập lòe hai đốm lửa đỏ lung lay theo từng bước chân cũng y.
Đến trước mắt ta , y ngạc nhiên chắp tay cung kính chào“ Thì ra là Bạch lão tiền bối, tiểu nhân có lời chào”Ta cũng gật đầu đáp lễ“ Uhm! Biết mặt ta rất ít người, ngươi là ai?”“ Tiểu bối là cung chủ Ma Thần Cung” Lão tóc bạc đáp.
Ma Thần Cung nghĩa cũng như tên.
Chuyên tu luyện công pháp bá đạo.
Dù không lạm sát sinh linh vô tội nhưng cách tu đạo luyện công cũng rất tà môn.
Đứng đầu trong ngũ đại gia tộc trên Ngũ Châu này.
Mà gia chủ Ma Thần Cung Cố Triều.
Trưởng bối cao nhất của Ma Thần Cung.
Cũng là người có tu vi đứng đầu Ngũ Châu.
Trong khi cung kính chào ta Cố Triều vẫn không quên nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở ngôi miếu.
Hiển nhiên hắn vẫn chưa biết hai bà cháu đã chết.
Ta lách người chắn tầm mắt của hắn.
“ Không biết Bạch tiền bối hôm nay có nhã hứng đi ngang đây hay là có chuyện gì khác?” Y thu hồi tầm mắt rồi hỏi ta.
“ Cùng mục đích với ngươi , chỉ khác là ta tới cứu người.
Còn ngươi lại tới giết người”Nghe câu trả lời của ta tay cầm quẩy trượng của Cố Triều hơi nắm chặt.
“Đây là chuyện của Cố gia thiết nghĩ Bạch tiền bối không nên quá phận”.
Nói rồi hắn lại nhíu mày nhìn ta một với vẻ không hài lòng.
“ Đúng là không liên quan đến ta.
Nhưng ta lại muốn dây vào.
Ngươi biết tại sao không?” Ta cười hỏi hắnCố Triều nhăn nhó nhìn ta “ Vì sao?” Hắn hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
“ Vì ta thích”Ta hả hê nhìn hắn sau khi nghe xong câu trả lời của ta thì tay run run cả nửa ngày mà chỉ thốt lên được vài chữ không hoàn chỉnh “ ngươi…ngươi…”Nhìn hắn ngươi.
.
ngươi vẫn không thêm được chữ nào ta xoay lưng phất tay áo“ Đây không còn là chuyện của Ma Thần Cung nữa.
Ngươi về đi”.
Sau khi bình tĩnh lại Cố Triều cười dài “ Nghe danh Bạch tiền bối đã lâu, nay xin được lĩnh giáo cao chiêu” nói rồi xuất trượng chém về phía ta.
Ta nhảy sang bên tránh , tiện tay ngắt một cành cỏ dài đỡ lấy chiêu đang tới của Cố Triều.
“ Muốn thỉnh giáo ta mà chưa đợi ta đồng ý đã xuất chiêu rồi.
Ngươi thật là thiếu lễ độ”“ Lâu quá ta không vào hồng trần , để ta xem cung chủ của Ma Thần Cung có thể đỡ được mấy chiêu”Nói rồi ta rót ít linh lực vào ngọn cỏ giao đấu với hắn vài chiêu.
Sau đó tiện tay dùng ngọn cỏ đập gãy cái mặt quỷ trên quẩy trượng của hắn.
Đầu trượng bể nát.
Hai đốm lửa ma trơi thật ra là hai con kim tằm rơi xuống.
Kim tằm thân nhỏ bằng một ngón tay nhưng cặp mắt màu đỏ lại rất to.
Đây là loại độc vật hung hãn nhất.
Khi chưa thành độc vật nó chỉ là con tằm bình thường.
Sau khi nhốt một ngàn con tằm trong chiếc lọ nhỏ.
Mỗi ngày nhỏ vào đó một lượng máu người nhất định.
Chúng sẽ quay ra cắn xé nhau.
Đến khi chỉ còn lại một con.
Tiếp tục xay chuyễn chín loại lá độc bỏ vào.
Mười ngày sau cơ thể nó sẽ chuyển sang màu tím.
Lấy con này ra mỗi tháng vào dịp trăng tròn cho nó uống một chén máu tươi của bất cứ người nào nó sẽ xem người đó là chủ nhân.
Chỉ cần nó bò trên da thì người đó tức khắc toàn thân bong tróc da thịt.
Chưa đến một khắc lớp da trên người sẽ bị bong ra chết trong vũng máu.
Tệ hơn nữa nếu nó cắn một cái thất khiếu chảy máu chết trong một tích tắc.
Đó là người thường.
Còn đối với người có linh lực kim tằm sẽ lẫn vào trong máu.
Hút hết linh lực biến người đó thành một phế nhân.
Tâm thần ngơ ngẩn.
Nhìn thấy kim tằm lửa giận trong lòng ta đã bắt đầu bộc phát.
Ta dùng linh lực đánh nát cả hai con kim tằm.
“Ngươi dám”Cố Triều hét lên nhào về phía ta.
Ta dùng tay chưởng vào ngực đẩy hắn bay ra xa té nằm trên mặt đất.
Nhưng ta chỉ dùng có hai phần linh lực.
Ta không muốn giết hắn.
Dù sao cũng là chủ một đại gia tộc.
“ Cút đi trước khi ta động sát tâm”.
Hắn lồm cồm bò dậy.
Nhìn ta bằng cặp mắt thù hận“ Ta sẽ không tha cho ngươi” Sau đó dùng miếng ngọc mở truyền tống trận biến mất.
Hắn đã đi khuất ta mới chôn cất bà lão sau đó đến gần quan sát thằng bé.
Khuôn mặt non nớt đáng yêu như thế đôi mắt nhắm nghiền kia