Tối hôm đó Mộ Khanh Trần hẹn Lục Thủy ở phòng của mình.
Khi Lục Thủy đến nơi Mộ Khanh Trần đã dùng kết giới ngăn không cho người khác nghe lén cuộc nói chuyện của họ.Mộ Khanh Trần nói với Lục Thủy những nghi ngờ của mình.Nhưng Lục Thủy lại cảm thấy chuyện pháp lực Triều Âm mạnh mẽ là rất bình thường, có thể do y có thiên phú hơn người.Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn không cho là thế.Dù thiên phú Triều Âm có cao hơn người như thế nào, cũng không thể trong vòng mười mấy năm mà lại mạnh như Cố Triều đã luyện tập cả trăm năm.“Ý ngươi là sao?”“Ý ta là có thể Triều Âm sư huynh đang luyện một công pháp tà môn”“Cứ cho rằng y luyện công pháp tà môn như ngươi nói.
Nhưng chuyện ấy thì có liên quan gì đến hai chúng ta? Có phải ngươi thần hồn nát thần tính rồi hay không?”“Ta cũng chỉ cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ.
Cũng có thể do ta suy nghĩ quá nhiều.”“Uh.
Ngươi nên tranh thủ nghĩ ngơi, có lẽ do sức khỏe ngươi vẫn chưa hồi phục.”“Còn một chuyện quan trọng ta muốn ngươi biết.”“Chuyện gì?”Mộ Khanh Trần sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng rất lâu đã tìm ra được người truyền tin tức của y cho Ma Thần Cung là ai.Lúc đầu y không định nói cho Lục Thủy biết, nhưng loại chuyện thế này sớm hay muộn Lục Thủy cũng phải đối diện.Y là thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang, sau này sẽ trở thành chủ nhân chính thức.
Đối với loại chuyện như thế này Lục Thủy chắc chắn sẽ trải qua nhiều.“Ngươi nhìn ta làm gì? Có gì cứ nói thẳng ra, ngươi cứ úp mở như thế không lẽ chuyện liên quan đến Lục Nguyệt Sơn Trang?”“Ngươi ngày càng thông minh rồi đấy”“Ta chuẩn bị tâm lý rồi.
Ngươi nói đi.”“Khi nhận được tin tức của Phụng Miên ngươi có nói với ai hay không?”“Không chỉ có ta và phụ thân ta biết”“Phụ thân ngươi?”“Không lẽ ngươi nghi ngờ phụ thân ta cấu kết với Ma Thần Cung?”“Không phải ta nghi ngờ mà là ta chắc chắn phụ thân ngươi có mối quan hệ với Cố Triều.”Nhìn Lục Thủy còn có vẻ không tin Mộ Khanh Trần bèn phân tích cho y hiểu rõ.Khi Mộ Khanh Trần được Trầm Du đưa đến Thanh Vân Cốc lúc đó y hôn mê ba ngày liên tiếp.
Nhưng người của Ma Thần Cung vẫn không thấy xuất hiện.
Tại sao đến khi Lục Thủy đến đây, hôm sau Cố Triều đã đến đòi người.Không thể có chuyện trùng hợp đến như thế.Giải thích được việc này chỉ có một nguyên nhân Lục Ly trang chủ Lục Nguyệt Sơn Trang, có qua lại với Cố Triều cung chủ Ma Thần Cung.“Ta phải về Lục Nguyệt Sơn Trang một chuyến”“Từ từ ta còn chưa nói xong.”Mộ Khanh Trần kéo Lục Thủy ngồi xuống ghế, rồi rót cho y một tách trà.Lục Thủy trong lòng đang rối như tơ vò.Nếu thật sự phụ thân của y liên quan đến Ma Thần Cung.
Vậy chẳng phải y đã vô tình suýt làm hại Mộ Khanh Trần.Con người y xưa nay tuy ăn chơi nhiều, việc làm đàng hoàng thì ít.
Nhưng Lục Thủy lại rất trọng tình nghĩa.Tình cảm của y với Mộ Khanh Trần đâu phải chỉ là xã giao.Y và Mộ Khanh Trần đã cùng nhau vào sinh ra tử, đã có thể gọi là bằng hữu chi giao.
Nên y quyết tâm phải giải quyết chuyện này rõ ràng với phụ thân.
Không thể để người thông qua y lừa Mộ Khanh Trần vào tròng như vậy.“Tâm hồn ngươi lại treo trên cành cây rồi sao? Bình tĩnh nghe ta nói một chút.
Nếu cảm thấy hợp lý thì tốt không thì thôi.”“Ta biết rồi.
Ngươi đừng lải nhải dong dài như thế”Mộ Khanh Trần thấy Lục Thủy đã bình tâm lại.
Bèn bắt đầu nói tiếp.Phụ thân ngươi là gia chủ Lục Nguyệt Sơn Trang.
Ngươi nghĩ xem tại sao trong vô vàn gia môn lớn nhỏ ở ngũ châu Lục Nguyệt Sơn Trang lại có thể đứng thứ năm trong ngũ đại thế gia?Ta biết ngươi sẽ nói do phụ thân ngươi giỏi.Ta cũng tin như thế.Nhưng có thể duy trì sơn trang vẫn có tên trong hàng ngũ gia tộc của ngũ châu nhiều năm liên tiếp như thế e là giỏi vẫn không đủ.Ngươi nên biết nhân tài như lá rụng.
Lớp này nối tiếp lớp khác.
Muốn tồn tại không thể chỉ dựa vào một mình