Khi nghe tin đó Mộ Khanh Trần đã lập tức xuống núi với ý định xui thuyền ra đảo tìm sư phụ.Mộ Khanh Trần không phải cường giả như Bạch Ức Quân không thể dùng thuật di chuyển đi xa ngàn dặm trong chớp mắt.
Thế nên y phi hành không ngừng nghĩ đến địa phận trấn Lạc Dương.
Đây là thành trấn sầm uất nằm sát bờ Đông Hải.Y vào thành tìm một quán trọ thuê một căn phòng tạm nghĩ chân.Trước khi đi y đã cẩn thận để lại phong thư căn dặn Ngọc sư tỷ nếu sư phụ có về trước thì ngàn vạn lần giữ chân người ở lại, y đến Đông Hải không tìm thấy người sẽ tự khắc quay về.Đêm đầu tiên ở trấn Lạc Dương y nằm trên giường tay mân mê miếng ngọc màu tím mà Bạch Ức Quân đã cho, tâm hồn đang suy nghĩ miên man thì bỗng phát hiện có kẻ vừa lẻn vào phòng.Mộ Khanh Trần im lặng giả vờ ngủ đến khi người đó đến gần giường y bèn triệu hồi Phi Tuyết chém vào kẻ trong bóng tối, hắn nghiêng người tránh được một kiếm của y.
Cùng lúc đó tay phóng tia lửa thắp sáng ngọn đèn nhỏ trong phòng.“Mới hai năm không gặp mà công phu của Mộ sư đệ đã tăng lên không ít”Nhận ra là Lục Thủy Mộ Khanh Trần bèn thu hồi Phi Tuyết.
Vẫn không quên châm chọc tên này một trận“Thì ra là bại binh dưới tay ta.
Thế nào còn muốn thử sức”?Mộ Khanh Trần trong lúc nói chuyện vẫn dùng linh thức dò xét kĩ lưỡng xung quanh khách trọ.
Phát hiện hắn chỉ đi một mình mới hoàn toàn thả lỏng tâm tình.Không phải Mộ Khanh Trần tỉ mỉ mà do tên này lúc trước đã dám dẫn theo trưởng lão đánh lén lên núi Xuy Vũ.
Nhỡ đâu hắn lại mang theo lão đầu lần trước.Vì lúc này không có sư phụ bên mình Mộ Khanh Trần phải tự lực cánh sinh mà thôi.Trông thấy khuôn mặt dò xét của Mộ Khanh trần Lục Thủy giơ hai tay trước người“Ta chỉ muốn kết bạn với ngươi không hề có ý xấu”.Sau khi nhìn hắn một lúc xác nhận hắn không hề nói dối Mộ Khanh Trần mới an tâm ngồi xuống cái ghế nhỏ trong phòng.
Hắn cũng ngồi đối diện ta.
Tay rót trà vào hai cái ly trên bàn.“Tại sao muốn kết bạn với ta?”Mộ Khanh Trần uống một ngụm trà rồi hỏi hắn.“Vì ngươi giỏi hơn ta”hắn thật thà trả lời.Mộ Khanh Trần vẫn chưa buông tha.“Còn lý do gì nữa không?”Hắn gãi gãi đầu“Còn một lý do nữa”“Nói”Y thật không thể kiên nhẫn nỗi với tên Lục Thủy này.“Vì ngươi đẹp hơn ta”Mộ Khanh Trần suýt nữa thì sặc một ngụm trà.
Sau khi vỗ ngực cho thuận khí y mới bình tĩnh trở lại“Chỉ có như thế”“Đúng thật chỉ như vậy”Lục Thủy ngoan ngoãn trả lời.Lúc này Mộ Khanh Trần mới nổi cơn tam bành đứng lên kéo cổ áo hắn.“Ngươi có bệnh không? Chỉ vì muốn kết bạn với ta màn nửa đêm nửa hôm trèo tường vào phòng dở trò ám sát hử?”Y nghiến răng nghiến lợi.Hắn vẫn trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội“Ta chỉ muốn vào phòng kêu ngươi dậy nói chuyện, ai biết được ngươi lại cảnh giác đến độ này.
Ta quả thật không có làm gì a”“Nếu ngươi làm gì thì bây giờ chẳng còn mạng để nói chuyện với ta đâu” Mộ Khanh Trần vẫn kéo cổ áo Lục Thủy lôi sềnh sệch y ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Lục Thủy đứng bên ngoài không giận mà còn gào to“Ngươi ngủ đi mai ta lại đến”Mộ Khanh Trần chẳng thèm quan tâm hắn nói cái gì.
Tắt đèn lên giường nằm xuống.
Quả thật y quá mệt mỏi với cái tên tâm thần này rồiSáng hôm sau khi Mộ Khanh Trần xuống sảnh quán trọ đã thấy Lục Thủy vẫn một thân áo đỏ chói lọi ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.Trông thấy Mộ Khanh Trần hắn liên tục ngoắc tay.Mộ Khanh Trần bèn đi tới ngồi đối diện hắn.
Trên bàn bày la liệt món ăn đang bốc khói nghi ngút.Không đợi Lục Thủy mời Mộ Khanh Trần đã múc cho mình một chén cháo hải sản.
Cháo rất ngon mùi vị hải sản cực kỳ tươi mới.
Mộ Khanh Trần ăn liền hai chén.Trông thấy trên mặt Lục Thủy có một vết thương còn khá mới Mộ Khanh Trần bèn hỏi hắn.“Vết thương này của ngươi từ đâu mà có?”“Là bị người ta đánh”Hắn vừa gắp miếng dưa muối vừa trả lời y.“Ai dám đánh ngươi thành như thế?”“Là Cố Thiên Nham thiếu chủ Ma Thần Cung”“Ngươi không đánh lại hắn?” Mộ Khanh Trần tiếp tục trán miệng bằng một quả quýt.
Y bỏ một múi vào miệng”Thật chua a”.“Hắn là cao thủ đầu bảng Thập Nhị Tinh Anh.
Ta sao đánh lại được”Nghe câu trả lời của hắn có vẻ như chuyện bị thương là việc hằng ngày.Dù chua nhưng Mộ Khanh Trần vẫn ăn tiếp múi quýt thứ hai.“Tại sao hắn lại đánh ngươi?”Lần này vậy mà Lục Thủy lại lộ vẻ khó xử buông đũa xuống nhìn y.Y cũng nhìn lại hắn.“Nhìn cái gì? Không nói thì thôi”Hắn lại gãi đầu.
Mộ Khanh Trần phát hiện mỗi lần tên này bối rối thật thích gãi đầu.“Thật ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Ta và hắn tranh nhau một cô nương.
Thế là hắn đánh ta.
Chuyện này cả Ngũ Châu ai cũng biết.
Chỉ có ngươi trên núi xuống nên không biết gì thôi”“Ta quả thật từ trên núi xuống”Tưởng lý do gì lớn lao ai mà ngờ bọn họ lại vì tranh nhau một cô nương, nghe đến đây Mộ Khanh Trần bèn không hỏi nữa.
Ăn xong trái quýt Mộ Khanh Trần gọi tiểu nhị đến tính tiền sau đó ra ngoài phố với ý định tìm nơi có thuyền để ra Đông Hải.Biết được điều đó Lục Thủy vỗ ngực cam đoan tối nay sẽ dẫn Mộ Khanh Trần đến nhà hộ dân có thuyền.
Sáng mai có thể ra đảo.
Đúng như lời hứa tối hôm đó Mộ Khanh Trần trả phòng mang theo hành lý đi cùng Lục Thủy hết nhà thuyền nọ.
Mở cửa cho hai người là một nam nhân có nước da bánh mật.
Đây là một ngôi nhà nhỏ hoang tàn lá rụng ngập sân cánh cửa treo đầy mạng nhện như rất lâu rồi không có người ở.
Mộ Khanh Trần âm thầm hỏi nhỏ Lục Thủy“Ngươi chắc chắn đây là nhà thuyền đi Đông Hải?”Lục Thủy vẫn hồn nhiên như không“Yên tâm đi, có gia ở đây ngươi không phải sợ”“Sợ cái rắm”Tiếp đón bọn họ là bốn người mỗi người có một phong cách ăn mặt thật là ba chấm.Mộ Khanh Trần đã thật sự bị chói mắt vì cách ăn mặc như thế này.
Mỗi người là một màu rực rỡ: Xanh, Đỏ, Tím, Vàng.
Mộ Khanh Trần huých khủy tay Lục Thủy“Kẻ thù của ngươi tìm tới cửa rồi kìa?”“Sao ngươi biết?” Lục Thủy nhìn y một cách đầy ngạc nhiên.Trong hoàn cảnh như thế này quả thật câu nói của Lục Thủy thành công làm Mộ Khanh Trần cười không ngậm miệng được.
Lục Thủy quả thật là cậu bé to xác.“Nhìn cách ăn mặt của bọn họ như thế...!Chậc...! chậc nếu nói không phải kẻ thù của ngươi chẳng ai tin được đâu”Mộ Khanh Trần đứng nhìn một đám màu sắc lòe loẹt trong sân cảm thấy thật là đau mắt mà.“Lục Thủy hôm nay lại có bạn cơ đấy!”tên áo vàng mở miệng trước.
Cả bọn đi xung quanh nhìn Mộ Khanh Trần từ trên xuống dưới“Còn là một thanh niên tuấn tú”vẫn là giọng nói của áo vàng“Ha …ha …ha”cả bọn hùa nhau cười to.“Nể tình trước đây chúng ta là bạn bè, ta bỏ qua cho tụi bây.
Đi đi đừng kiếm chuyện”Lời nói hùng hồn như thế nhưng Lục Thủy lại âm thầm lôi kéo cánh tay Mộ Khanh Trần.Bọn chúng giống như những con ruồi chả thèm đếm xỉa đến lời nói của Lục Thủy chỉ chăm chăm vào Mộ Khanh Trần.“Ta nói này Cố Thiên Nham chuyện giữa chúng ta chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao.
Ngươi lại đến đây là muốn làm gì?”Thì ra tên mặc áo vàng cầm đầu cả bọn tên là Cố Thiên Nham.
Cao thủ đứng số hai trong bảng Thập Nhị Tinh Anh.
Hèn gì Lục Thủy rảnh rỗi đấu võ mồm với bọn chúng.
Mộ Khanh Trần âm thầm nghĩ ngợi.Cố Thiên Nham biết Lục Thủy muốn kéo dài thời gian nên y lập tức ra hiệu cho đồng bọn tấn công.
Bọn hắn chia ra ba tên đánh với Lục Thủy còn lại Cố Thiên Nham thì tấn